Algernon vò đầu bứt tai. Anh ta cảm thấy không vui chút nào. Anh ta đã tự sát. Thôi được, anh ta đã làm điều đó, bây giờ anh ta đang trả giá cho nó, và anh ta sẽ còn tiếp tục phải trả giá. Anh ta ngồi đó băn khoăn không biết khi nào việc này sẽ chấm dứt, bằng cách nào nó sẽ chấm dứt. Anh ta xem xét lại trong đầu tất cả các tình tiết đã xảy ra từ khi anh ta tới nơi này, tầng hối cải.
‘Vậy, là một người thuộc giới thượng lưu là sai ư? Mang dòng máu quí tộc là sai ư?’ anh ta nhìn chăm chăm xuống sàn và lẩm bẩm với chính mình. Rồi cửa phòng mở ra khiến anh ta quay phắt người lại. Một cô y tá vô cùng xinh đẹp bước vào – anh ta liền đứng lên mặt mày rạng rỡ như mặt trời buổi sáng. ‘A!’ anh ta hân hoan nói, ‘một thiên thần đã đến để đưa tôi ra khỏi nơi đen tối này!’ Anh ta nhìn cô y tá với một sự hào hứng không giấu diếm và nói, ‘một vẻ đẹp mĩ miều làm sao trong một nơi như thế này. Một – ’
ALGERNON ruffled his hair between his clenched fingers. He felt decidedly unhappy. Yes – well – he had committed suicide. Fine, he did it, now he was paying for it and he was going to pay for it some more. He sat there wondering where it was going to end, how it was going to end. He reviewed in his mind all the incidents which had occurred since he arrived on this, the plane of purgatory.
‘So it’s wrong to be an aristocrat, eh? It’s wrong to be of blue blood, eh?‘ he muttered aloud to himself glowering down at the floor. Then he spun around at the opening of the door. At the vision which entered – a most attractive nurse – he rose to his feet his face beaming like the morning sun. ‘Ah!‘ he exulted, ‘an angel come to take me away from this benighted place!‘ He eyed the nurse with unconcealed eagerness saying, ‘What pulchritude in a place like this. What –‘
‘Dừng lại!’ cô y tá nói, ‘Tôi đã được miễn dịch với những lời tán tỉnh của anh rồi. Đàn ông các anh đều giống nhau, các anh chỉ nghĩ về một điều khi các anh đến với nơi này, và tôi có thể nói với anh rằng phụ nữ chúng tôi thực sự rất mệt mỏi với tất cả những đưa đẩy mà các anh thử.’
‘Ngồi xuống,’ cô ta nói, ‘Tôi phải nói chuyện với anh và đưa anh đến một nơi khác. Nhưng trước hết tôi đã nghe thấy những điều anh đang lẩm bẩm khi tôi đi vào.’
‘Mời cô ngồi, thưa cô,’ Algernon nói rất lịch sự. Cô y tá ngồi xuống và Algernon vội vàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô. Anh ta tỏ ra giận dỗi khi cô nhanh chóng di chuyển cái ghế để ngồi đối diện anh ta.
‘Bây giờ, Số Năm Mươi Ba,’ cô nói. Algernon giơ tay lên, ‘Cô nhầm rồi, thưa cô, tôi không phải là Số Năm Mươi Ba; tôi là AlgernonSt. Clair de Bonkers,’ anh ta nói. Cô y tá khịt mũi và hất đầu, ‘Đừng ngốc như vậy,’ cô ta trả lời, ‘bây giờ anh không đang trong vai diễn, anh ở đây trong thể này giữa hai hồi kịch, chúng ta có thể gọi như vậy.’ Cô ta giơ tay lên để chặn không cho Algernon nói và tiếp tục, ‘Có hai điều tôi muốn nói với anh trước tiên. Điều đầu tiên đó là tại đây anh không phải là Algernon gì đó mà là Số Năm Mươi Ba. Anh gần như là một người bị kết án ở đây, anh bị kết án vì phạm tội tự sát, và ở đây anh được gọi bằng hai chữ số cuối của tần số cơ bản của mình, trong trường hợp của anh là năm mươi ba.’
‘Stop!‘ said the nurse, ‘I am quite immune to your blandishments. You men are all the same, you think of one thing only when you come to this plane, and I can tell you we women are thoroughly tired of all the come-ons which you try.‘
‘Sit down,‘ she said, ‘I have to talk to you and take you to a different place. But first of all I could not help hearing what you were mumbling about when I came in.‘
‘After you, miss,‘ said Algernon with much gallantry. The nurse sat and Algernon hastened to take his seat beside her. He was most piqued when she quickly moved her seat away so that she was facing him.
‘Now, Fifty-Three,‘ she said. Algernon held up his hand. ‘You are mistaken, miss, I am not Fifty-three; I am Algernon St. Clair de Bonkers,‘ he said. The nurse sniffed audibly and tossed her head, ‘Don’t be stupid,‘ she replied, ‘you are not in a play now, you are here on this plane between acts as one might phrase it.‘ She held up her hand to stop him from speaking, and then said, ‘There are two things in particular which I want to talk to you about first. One is that here you are not Algernon Whatever-It-Is but you are Number Fifty-Three. You are near enough a convict here, you have been convicted of the crime of suicide, and here you are referred to by the last two figures of your basic frequency, in your case Fifty-Three.‘
Algernon tội nghiệp cảm thấy đầu óc mình rối loạn. ‘Tần số cơ bản?’ anh ta nói, ‘tôi sợ là cô đang nói những điều vượt quá tầm hiểu biết của tôi. Tôi không có một chút khái niệm nào về cái mà cô đang nói tới. Tên tôi là Algernon và không phải là Số Năm Mươi Ba.’
‘Anh còn phải học nhiều thứ, chàng trai trẻ,’ cô y tá đáp lại hơi chút cộc cằn. ‘Anh có vẻ là một người đặc biệt kém hiểu biết so với một người mang trong mình dòng dõi quí tộc, nhưng chúng ta hãy làm rõ điều đó đầu tiên. Dường như anh nghĩ rằng bởi vì có một đạo luật nào đó trên Trái đất khiến anh trở thành một người có địa vị nên anh có thể mang theo nó đến đây. Không phải như vậy!’
‘Ôi!’ Algernon lớn tiếng kêu lên, ‘cô chắc hẳn là một tên Cộng sản hay gì đó. Cô đang đi theo chủ nghĩa Cộng sản nếu cô nghĩ rằng không ai được quyền có địa vị – rằng mọi người đều như nhau!’
Cô y tá thở dài ngao ngán, và nói một cách mệt mỏi, ‘Anh thật sự là thiếu hiểu biết, tôi sẽ nói với anh ngay ở đây và bây giờ rằng chủ nghĩ Cộng sản là một tội ác ít nhất tương đương với tự sát, bởi vì nếu một người tự sát gây ra tội ác với chính bản thân mình, thì chủ nghĩa Cộng sản là một tội ác chống lại cả giống nòi, cả nhân loại. Chủ nghĩa Cộng sản trên thực tế như căn bệnh ung thư đối với thế giới. Chúng tôi không đi theo chủ nghĩa Cộng sản, và sẽ đến lúc – sau rất nhiều thời gian – chủ nghĩa Cộng sản cuối cùng sẽ bị dẹp tan bởi vì nó được hình thành dựa trên những mệnh lệnh sai trái. Nhưng đó không phải là những điều chúng ta đang nói tới.’
Poor Algernon felt his mind boggle. ‘Basic frequency?‘ he said, ‘I am afraid you are talking completely above my comprehension. I have not the slightest idea of what you are talking about. My name is Algernon and not Fifty-Three.‘
‘You have a lot to learn, young man,‘ the nurse retorted with some asperity. ‘You seem to be remarkably ignorant for a person who professes to be of near-royal blood, but let us deal with that first. You seem to think that because a particular act upon Earth made it necessary for you to be as a titled person that you carry it on over here. You do not!‘
‘Oh!‘ Algernon burst out, ‘you must be a Communist or something. You are adopting a Communist theme if you think that no one is entitled to their status – that all men are equal!‘
The nurse sighed with resigned exasperation, and then tiredly said, ‘You are indeed ignorant, I am going to tell you here and now that Communism is a crime at least the equal of suicide because, whereas a person who commits suicide commits a crime against himself, yet Communism is a crime against the whole race, a crime against humanity. Communism, in fact, is as a cancer in the body of the world. We are not in favour of Communism, and in time – after much time – Communism will eventually be stamped out because it is founded on false precepts. But that is not what we are discussing.‘
Cô y tá đọc một vài giấy tờ, ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Algernon nói, ‘Chúng ta cần làm cho anh đi xa khỏi đi cái ý tưởng chết người rằng vì anh đã từng là một người có địa vị nên anh sẽ mãi mãi là người có địa vị. Chúng ta hãy dùng các khái niệm trên Trái đất. Hãy nghĩ về một nhà văn đã đi xuống Trái đất một thời gian trước đây, tên ông ta là Shakespeare. Ông ta đã viết nên những vở kịch rất quen thuộc với anh. Trong các vở kịch của ông ta, đôi khi có một nhân vật phản diện, đôi khi có một người đóng vai vua, nhưng tôi nói thẳng với anh là người ta sẽ cười thối mũi bất kì diễn viên nào đã từng đóng vai vua trong Hamlet mà lại nghĩ rằng anh ta vẫn là vua trong phần còn lại của cuộc đời thực của mình. Con người đi xuống Trái đất để tham gia vào một vai diễn nhất định trong vở kịch cuộc sống, vai diễn cho phép người ta học được bài học người đó cần phải học. Sau khi đã học xong bài học đó và quay trở lại thể vía, tất nhiên người đó sẽ vứt bỏ đi cái vỏ tưởng tượng và trở về với chính bản chất của mình được xác định bởi Linh hồn của người đó.
She referred to some papers in her hands, raised her head and looked straight at Algernon saying, ‘We have to get you away from this dreadful idea that you have that because you were a titled person once you are always going to be a titled person. Let us consider things in the terms of the Earth. Think of a writer who was down on that world some time ago; his name was Shakespeare. He wrote plays which are very familiar to you, and people act the parts which he wrote. Sometimes there will be a villain in the play, sometimes there will be a king portrayed, but I am going to put it to you quite bluntly that people would laugh to scorn any actor who, having played the king in Hamlet, went about for the rest of his life imagining that he was still a king in reality. People go down to the Earth to take that particular part in the play of life which will enable them to learn the tasks which they have to learn, and having learned their task and returned to the astral world, then, of course, they discard the imaginary identity and revert to their own natural identity which is determined by their own superior Overself.‘
Algernon – hay đúng hơn là Số Năm Mươi Ba kể từ bây giờ – rùng mình và trả lời ‘Ôi trời ơi! Tôi thật sự không thích những đôi tất xanh (ám chỉ những phụ nữ có học thức). Khi một phụ nữ trẻ xinh đẹp bắt đầu thuyết giáo và giảng giải, tất cả nhưng cảm xúc của tôi thực sự đều tắt ngóm hết.’
‘Ôi, vui làm sao!’ cô y tá nói, ‘bởi vì tôi nhận thấy những ý nghĩ của anh đều không hay ho gì, tôi thực sự vui vì đã làm cụt hứng những ham muốn rất hiển nhiên của anh.’
Cô y tá lần nữa lại giở ghi chép ra xem, kiểm tra từ tờ này sang tờ khác rồi nói, ‘Anh đã bị gửi tới nhầm nhà nghỉ dưỡng. Tôi phải đưa anh tới một nơi khác có tính tạm thời hơn bởi vì anh phải quay trở lại Trái đất sớm nhất có thể được. Trên thực tế, anh chỉ là một người quá giang ở đây, chúng tôi không làm được gì nhiều cho anh ngoại trừ việc đưa anh trở về sớm nhất có thể trong khả năng của chúng tôi. Xin hãy đi theo tôi.’ Nói xong cô ta đứng lên và đi ra cửa. Số Năm Mươi Ba – Algernon trước đây! lao tới và giữ cửa với một cái cúi đầu hơi chế giễu; ‘Mời bà đi trước,’ anh ta nói.
Cô y tá kiêu hãnh đi qua cửa và đâm sầm vào vị bác sĩ đang định đi vào. ‘Ối! ồ, tôi xin lỗi bác sĩ, tôi không nhìn thấy anh,’ cô y tá thốt lên.
Algernon – or rather, Fifty-Three from now on – shuddered, and replied ‘Oh dear, oh dear! I really do dislike blue-stockings. When one has a beautiful young girl who starts preaching and teaching then really my emotions become quite turned off.‘
‘Oh, how delightful!‘ said the nurse, ‘for I found your thoughts to be highly unpleasant, and I am glad indeed that I have dampened your very obvious lust.‘
She again referred to her notes, checking one paper against another, and then she said, ‘You have been sent to the wrong Home of Rest. I have to take you to another one which is of a more temporary nature because you are having to go back to the Earth at the earliest possible moment, you are, in fact, just a transient here and there is little that we can do for you except pass you on as quickly as we may. Please follow me.‘ With that she rose to her feet and led the way to the door. Fifty-Three – ex Algernon! darted ahead of her and held the door open with a slightly mocking bow; ‘After you, madam, after you,‘ he said.
The nurse swept in high dignity through the door and bumped into the doctor who was just about to enter. ‘Oops! Oh, I am so sorry, doctor, I did not see you,‘ exclaimed the nurse.
‘Ồ, cô đừng nghĩ ngợi. Tôi đến để đón Số Năm Mươi ba vì Hội đồng muốn gặp lại anh ta. Cô có muốn nói gì với anh ta không?’
Cô y tá mỉm cười với vị bác sĩ và trả lời, ‘Không, tôi sẽ rất vui vì thoát được anh ta. Anh ta có phần tự phụ so với một người ở vị trí của anh ta. Tôi đã cố gắng dạy anh ta rằng máu quí tộc không có nghĩa gì ở đây, nhưng ít nhất nó còn cao hơn một chút so với máu Cộng sản. Nhưng, bác sĩ,’ cô y ta nói nhanh, ‘sau khi Hội đồng xong việc với anh ta, anh ta cần phải đến Nhà chuyển tiếp. Có một nhầm lẫn ở trong chỉ thị. Tôi nghĩ đó là lí do vì sao anh đưa anh ta tới đây. Anh có thể đảm nhận việc đưa anh ta tới Nhà chuyển tiếp được không?’ Vị bác sĩ gật đầu và nói, ‘Đươc, tôi sẽ lo việc đó.’ Rồi vị bác sĩ gật đầu ra hiệu với Số Năm Mươi Ba và nói, ‘Đi thôi, chúng ta đã muộn rồi.’ Nói xong ông ta quay đi và dẫn đường tới hành lang mà Algernon? Không, Số Năm Mươi Ba đã thấy trước đó. Anh chàng tội nghiệp trông hoàn toàn thất vọng và lẩm bẩm, ‘Tầng hối cải? Đây đúng là tầng hối cải rồi. Mình chắc chắn là mình sẽ lùn đi vài phân khi đi ra khỏi đây. Mình gần như đã khuỵu cả gối rồi!’ Vị bác sĩ nghe thấy những gì anh ta nói thì cười một cách vui vẻ và đáp lại, ‘Chính thế, anh sẽ ngắn hơn anh bây giờ rất, rất nhiều khi anh rời khỏi đây bởi vì anh sẽ là một đứa bé trong bụng mẹ!’
‘Oh, think nothing of it, nurse, think nothing of it. I was coming to collect number Fifty-Three because the Board wants to see him again. Do you have anything to say to him first?‘
The nurse smiled at the doctor, and replied, ‘No, I shall be glad to get rid of him. He seems to be rather fresh for a man in his position. I have been trying to teach him that blue blood does not count here but at least it is a bit higher than one with Communist blood. But, doctor,‘ the nurse said quickly, ‘after the Board has finished with him he has to go to the Home for Transients, there was a mix-up in the orders and I believe that that is why you brought him here. Will you see that he goes to the Home for Transients?‘ The doctor nodded and said, ‘Yes, nurse, I will attend to it.‘ Then he nodded to Fifty-Three and said, ‘Come along, we are late already.‘ With that he turned and led the way down another corridor which Algernon? No, Fifty-Three, had not seen before. He, poor fellow, looked decidedly downcast and muttered, ‘Purgatory? This is purgatory all right, I’m sure I shall be several inches shorter by the time I get out of here. I’ve walked myself down to my knee joints almost!‘ The doctor, who had caught his mutter, laughed delightedly and retorted, ‘Yes, indeed, you will be very, very much shorter when you leave here because you will be an infant inside its mother!‘
Vị bác sĩ và Số Năm Mươi Ba đi vào một hành lang dài. Hai người bảo vệ ngồi hai bên lối vào. Một người gật đầu nhẹ với vị bác sĩ và nói, ‘Đây có phải là Số Năm Mươi Ba?’
‘Đúng vậy,’ vị bác sĩ nói. ‘Có phải anh là người sẽ đi cùng chúng tôi không?’
Người bảo vệ ngồi phía bên phải đứng lên và trả lời, ‘Tôi là người sẽ đi cùng các vị. Chúng ta không nên mất thời gian nữa.’ Người đó quay người đi xuống dọc hành lang với những bước đi nhanh nhẹn. Số Năm Mươi Ba và vị bác sĩ phải rảo chân để theo kịp. Họ đi một quãng đường khá dài, Số Năm Mươi Ba kinh hãi thấy rằng dù họ đã đi được rất xa, chiếc hành lang vẫn dường như kéo dài ra vô tận. Nhưng có những chỗ cắt ngang, những nhánh của hành lang. Người bảo vệ, hay người dẫn đường, Số Năm Mươi Ba không chắc lắm người đó là gì, rẽ trái và đi tiếp thêm một lúc rồi gõ mạnh vào cánh cửa và lùi lại. ‘Mời vào,’ một giọng nói vang lên và người bảo vệ nhanh chóng mở cửa, đầu tiên là vị bác sĩ, sau đó là Số Năm Mươi Ba và cuối cùng là người bảo vệ đi vào và đóng cửa lại chắc chắn sau lưng họ. ‘Xin hãy đến và ngồi xuống đây,’ giọng nói đó nói. Số Năm Mươi Ba nhìn quanh và ngồi xuống chiếc ghế được chỉ định.
The doctor and Fifty-Three turned into a long corridor. Two guards sat one on each side of the entrance. One nodded briefly to the doctor and said, ‘Is this Fifty-Three?‘
‘Yes it is,‘ said the doctor. ‘Are you the one who is going to accompany us?‘
The guard on the right-hand side rose to his feet and replied, ‘I am the one who goes with you so let’s not waste any more time, shall we?‘ Turning he strode down the corridor at quite a smart pace. Fifty-Three and the doctor had to step out briskly in order to keep up with him. They walked for quite a long way, Fifty-Three was horrified to see that no matter how far they walked the corridor seemed to stretch on endlessly, endlessly. But there came a diversion; there was a branching of the corridor. The guard, or guide, Fifty-Three wasn’t sure which he was, took the left turn and went on a little further and then knocked smartly at a door, and stood back. ‘Come in,‘ said a voice, and the guard quickly threw open the door so that first the doctor, then Fifty-Three and lastly the guard entered, the latter shutting the door firmly behind him. ‘Come and sit here, please,‘ said a voice. Fifty-Three moved forward and took the seat indicated.
‘Bây giờ chúng ta cần nói chuyện về tương lai của con. Chúng ta muốn đưa con về lại Trái đất vào một thời điểm phù hợp với các chức năng sinh lý của một người phụ nữ một cách sớm nhất có thể!’ giọng nói đó nói. Số Năm Mươi Ba nhìn quanh – anh ta có phần bị lóa mắt vì lượng ánh sáng trong tòa nhà, đó thật sự là một tòa nhà rất sáng và có rất nhiều đèn flash khắp nơi. Một bức tường, anh ta nhìn nó với vẻ kinh ngạc, dường như là một tấm kính đóng băng mà trên đó cứ một lúc lại có những ngọn đèn màu nhấp nháy nhanh chóng chiếu qua rồi biến mất. Anh ta nhận thấy mình đang ở trong một căn phòng mà anh ta chưa bao giờ nhìn thấy trước đó. Nó trông giống như một phòng bệnh giản dị, nhưng không phải màu trắng mà là một màu xanh rất dịu mắt. Xung quanh anh ta có năm hoặc sáu người – anh ta không thể đếm chính xác – họ đều mặc màu xanh. Anh ta không dám chắc về số lượng người trong phòng bởi vì cứ một lúc lại có người đi vào và người khác thì biến mất khỏi căn phòng, nhưng không phải lúc để chú ý đến chuyện đó vì người đàn ông lúc nãy lại lên tiếng.
‘Now we have to discuss your future. We want you to get back on Earth at the very earliest possible moment compatible with a woman’s biological functions!‘ said the voice. Fifty-Three looked about him – he had been rather dazzled by the amount of light in the building, it seemed to be a very light building indeed and there were many flashing lights all over the place. One wall, he saw with some astonishment, appeared to be of frosted glass over which at intervals flickering coloured lights passed quickly and vanished. He saw that he was in a room, the like of which he had never before envisaged. It appeared to be of a clinical austerity, not white but a very restful shade of green. About him there were five or six – he could not count them precisely – people dressed in greenish overalls. He was quite uncertain of the exact number of people about because it seemed at intervals some people came into the room and others disappeared from the room, but this was no time to be paying attention to trivia because the first man was speaking again.
‘Ta đã kiểm tra rất kĩ lưỡng và xem xét tất cả các thông tin được đưa đến. Ta đã đi sâu vào quá khứ của con, quá khứ trước khi con đi xuống Trái đất, và ta nhận thấy thông qua ánh sáng của con rằng con đã làm khá tốt trên Trái đất, tuy nhiên theo các tập tục và truyền thống trong cuộc đời thực con đã thất bại và con đã thêm vào thất bại của mình tội ác của việc tự sát. Vì vậy bây giờ chúng ta muốn giúp con.’ Số Năm Mươi Ba trông vô cùng chua chát, và anh ta không khỏi bùng lên, ‘Giúp tôi? Giúp tôi! Từ khi tôi đến đây tôi đã bị chỉ trích, bị khiển trách vì gần như tất cả mọi thứ, tôi đã bị khiển trách vì là một người của tầng lớp thượng lưu, tôi đã bị khiển trách vì có thể đã nói tôi đáng lẽ phải là một tên Cộng sản. Tôi có thể tin được điều gì đây?’ Nếu tôi ở đây để bị trừng phạt thì tại sao không bắt đầu đi?’
‘I have very carefully examined and considered all the information which has been put before me. I have gone very thoroughly into your past, your past before you went down to the Earth, and I find that although according to your lights you did fairly well on the Earth yet according to the mores and penates of the real life you were a failure and you compounded your failure by committing the crime of suicide. So now we want to help you.‘ Fifty-Three looked dreadfully sour, and could not help bursting out, ‘Help me? Help me! Since I have been here I have been criticised, I have been reprimanded for almost everything, I have been reprimanded for being one of the upper class and I have been reprimanded for saying that perhaps I should have been a Communist. What AM I to believe? If I am here for punishment then why not get on with it?‘
Người đàn ông cao tuổi dáng người mảnh khảnh với mái tóc bạc ngồi trước mặt Số Năm Mươi Ba trông thật sự đau buồn và thương cảm. ‘Ta thực sự rất tiếc vì con đã cảm thấy như vậy,’ người đó nói, ‘chính là thái độ của con đang khiến cho mọi thứ rất khó khăn với chúng ta, bởi vì chúng ta đã đi đến một kết luận không thể thay đổi được, rằng vì trước đây con đã xuống Trái đất trong tư cách của một người có địa vị cao, điều đó đã ảnh hưởng tới tâm thần của con, vì vậy khi con được gửi lại về Trái đất, con sẽ được gửi vào trong những điều kiện tương đối nghèo nàn, điểu đó là cần thiết, nếu không con sẽ trở nên khá quá quắt và con sẽ tạo cho Chân ngã của con những ấn tượng hoàn toàn sai. Ta nói vậy đã rõ chưa?’
Số Năm Mươi Ba trừng mắt nhìn và đáp lại, ‘Không, hoàn toàn không, tôi không biết ông đang nói về cái gì khi ông nói tới Chân ngã và tất cả những thứ đó. Cho tới giờ tất cả những gì người ta nói với tôi chỉ là một đống những lời vô nghĩa, và tôi không cảm thấy hổ thẹn vì những gì tôi đã làm. Vì vậy, theo luật pháp Anh, tôi đã không làm gì sai trái hết!’
The elderly slender man with the grey hair sitting in front of Fifty-Three looked really distressed, and remarkably compassionate. ‘I am so sorry indeed that you feel like this,‘ he said, ‘it is your attitude which is making everything so difficult for us because we have come to the inescapable conclusion that as you went to the Earth as a player in a rather exalted status that has affected your psyche, and so that makes it necessary that when you are sent back you will have to be sent back to rather poor conditions otherwise you are going to be quite intolerable and you are going to give your Overself absolutely false impressions. Do I make myself clear?‘ he asked.
Fifty-Three glowered and retorted, ‘No, definitely not, I just don’t know what you are talking about when you talk about the Overself and all that. So far all I have been told is just a mass of gibberish, and I have no sense of guilt for what I have done. Therefore, according to English law, I have done no wrong!‘
Người đàn ông cao tuổi cảm thấy quyết tâm của mình rắn lại. Đối với ông thì chàng trai này – Số Năm Mươi Ba – chỉ đang tỏ ra khó khăn để tỏ ra khó khăn. ‘Con đã hoàn toàn sai khi con nói tới luật pháp Anh,’ người đó nói, ‘Bởi vì nếu như con biết tí gì về luật pháp Anh con sẽ biết rằng đó không phải là một cái cớ khi một người nói rằng người đó không biết luật, nếu con vi phạm một luật lệ và con nói rằng con không biết có luật đó, con vẫn phải cảm thấy tội lỗi vì con đáng lẽ phải tìm hiểu để biết về sự tồn tại của luật đó. Và xin đừng cố gẳng tỏ ra hung hăng với ta bởi vì ta là một trong những người nắm số phận của con trong tay, và nếu con tỏ ra quá đối kháng với chúng ta thì chúng ta có thể khiến cho nhứng điều kiện càng trở nên khắc nghiệt hơn. Hãy chú ý và kìm nén sự hung hăng của con lại.’
Số Năm Mươi Ba rùng mình trước âm điệu trong giọng nói và nhận ra mình đã bị đánh bại. Anh ta nói, ‘Thưa ngài, nhưng tôi phải làm gì nếu những khái niệm được dùng đến không có ý nghĩa gì với tôi? Ví dụ như Chân ngã là gì’
The elderly man felt his determination harden. It seemed to him that this man – this number Fifty-Three – was just being difficult for the sake of being difficult. ‘You are completely wrong in your reference to English law,‘ the interrogator said, ‘Because if you knew anything at all about English law you would know that one statement is to the effect that ignorance of the law is no excuse, so that if you break the law of England and then you claim you did not know there was such a law then you are still found guilty because you should have acquainted yourself with the existence of such a law. And please do not try to be truculent with me because I am one of those who hold your destiny in my hands, and if you antagonise us too much then we can make your conditions hard indeed. Just pay attention and keep your truculence in check.‘
Fifty-Three shuddered at the tone of the voice and recognised when he was defeated. He said, ‘Sir, but what am I to do when terms are used which have no meaning for me? What, for instance, is the Overself?‘
‘Để sau,’ người chất vấn nói, ‘con sẽ được dạy về tất cả những điều này. Bây giờ ta chỉ nói rằng Chân ngã là cái mà con có thể gọi là linh hồn vĩnh cửu và bất tử của mình, và con bây giờ chỉ là một con rối hay phần mở rộng của Chân ngã đó, hay giống như người ta có thể nói, một cái vỏ – đó là phần mở rộng từ Chân ngã của con được vật chất hóa để con có thể học được qua những kinh nghiệm khó khăn của thân xác, những thứ không thể đạt được đối với Chân ngã bởi Chân ngã tinh tế hơn rất nhiều.
Số Năm Mươi Ba tội nghiệp cảm thấy đầu mình quay quay. Anh ta không thật sự hiểu bất cứ điều gì trong những điều này nhưng anh ta nghĩ vì người ta đã nói với anh rằng anh ta sẽ được chỉ dẫn sau, tốt hơn là anh ta không nên làm mọi thứ phức tạp lên và bây giờ anh ta chỉ nên lắng nghe. Vì vậy anh ta gật đầu lấy lệ để trả lời cho cái nhíu mày của người chất vấn.
‘Later,‘ said the interrogator, ‘you will be taught all about this. It will suffice for the moment if I say that your Overself is what you would refer to as your eternal, immortal soul, and you now are just a puppet or extension of that Overself, almost, as one might say, like a pseudo pod – an extension from your Overself materialised into material substance so that you may learn by actual hard physical experience that which is unobtainable to the far more tenuous Overself.‘
Poor Fifty-Three felt his head reeling. He did not really understand any of this but he thought that as he had been told he would be instructed later he had better cut things short and now he should just listen. So he nodded dumbly in answer to the interrogator’s raised eyebrows.
Người chất vấn, hay có thể gọi một cách chính xác hơn là người cố vấn, nhìn xuống giấy tờ của mình rồi nói, ‘Con phải quay lại làm con của một cặp bố mẹ nghèo, những người không có địa vị xã hội, bởi vì vai diễn con yêu cầu được diễn trong kiếp sống trước của con có vẻ đã làm sai lạc nghiêm trọng hiểu biết và nhận thức của con. Chúng ta đề nghị – và con có quyền từ chối – rằng con sẽ được sinh ra bởi một cặp bố mẹ ở Luân Đôn, trong khu vực Tháp Hamlets. Có một vài cặp bố mẹ rất thích hợp gần phố Wapping High. Con sẽ được sinh ra gần với Tháp Luân Đôn, Mint và những khu vực bến tàu có tiếng khác, những nơi mà cư dân ở đó rất nghèo đói và đau khổ. Tại đây, nếu như con đồng ý, và nếu như con có đạo đức và ý chí, con có thể vươn lên trở thành một bác sĩ hay một nhà phẫu thuật, và bằng việc cứu sống những người xung quanh con có thể chuộc lại những mạng sống mà con đã lấy đi, trực tiếp hay gián tiếp. Nhưng con phải quyết định nhanh bởi vì những người phụ nữ được chọn để làm mẹ của con đã mang thai, và điều đó có nghĩa là chúng ta không có thời gian để lãng phí. Ta sẽ chỉ cho con,’ người đó nói, ‘khu vực mà con sẽ sống.’
The interrogator, or perhaps a better word to use would be counsellor, looked down at his papers and then said, ‘You have to return as a child of poor parents, those who are without social status, because the act which you have been called upon to play in your previous life seems seriously to have warped your understanding and your perceptions, and you place yourself into a class to which you are not entitled. We are going to suggest – and you have the right to refuse – that you are born to parents in London, in the area known as Tower Hamlets. There are some very suitable parents-to-be near Wapping High Street. You will have the advantage of being born quite close to the Tower of London and to the Mint and to very famous dock areas where there is shocking poverty and suffering. Here, if you agree, and if you have the moral and mental fibre, you can work your way up to be a physician or surgeon, and in saving the lives of those around you, you can atone for the lives that you have taken and caused to be taken. But you will have to decide quickly because these women who we have chosen as prospective mothers for you are already pregnant, and that means we have no time to waste. I am going to show you,‘ he said, ‘the area which will be your locale.‘
Người đó quay lưng và vẫy tay lên bức tường mà Số Năm Mươi Ba ban đầu tưởng là kính, một tấm kính bị đóng băng. Khi người đó làm như vậy thì bức tường trở nên sống động đầy màu sắc, và Số Năm Mươi Ba có thể nhìn thấy trên đó một khu vực của Luân Đôn mà anh ta chỉ biết đến một cách sơ sài. Sông Thames, đúng; cầu Southwark, cầu Luân Đôn, và cầu Tower hiện ra trên màn ảnh. Và ở một góc màn ảnh là Tháp Luân Đôn. Số Năm Mươi Ba ngồi đó như bị mê hoặc, anh ta nhìn vào những hình ảnh hoàn toàn rõ ràng, thấy giao thông trên phố. Anh ta ngạc nhiên nhất khi thấy những cỗ xe không có ngựa kéo và thực tế chỉ có rất, rất ít những phương tiện do ngựa kéo. Anh ta hỏi về việc này thì vị cố vấn nói, ‘Ồ phải rồi, các phương tiện giao thông bằng ngựa kéo đã gần như biến mất, mọi thứ đã thay đổi đáng kể kể từ khi con ở đây, và con đã ở đây khá lâu rồi, con biết đấy. Con đã bất tỉnh trong khoảng ba năm. Bây giờ mọi thứ đều có động cơ, xe bus, xe tải và ô tô. Mọi thứ được cho là đã tốt lên nhưng cá nhân ta thì lấy làm tiếc về việc ngựa đã không còn được sử dụng trên phố nữa.’
He turned and waved his hand to the wall which Fifty-Three had taken to be of glass, of frosted glass. As he did so it sprang into life, life in colour, and Fifty-Three could see an area of London which he knew only indifferently. The River Thames, yes; Southwark Bridge, London Bridge, and then the Bascules of Tower Bridge moved on to the screen. And to the side the Tower of London itself could be seen. He sat there quite enthralled, looking at the absolutely clear pictures, seeing traffic on the streets. He was most intrigued to see horseless carriages and very, very few horse-drawn vehicles indeed. He exclaimed on the matter, and the counsellor said, ‘Oh yes, horse-drawn traffic has almost disappeared, things have changed considerably since you have been here, and you have been here quite a time, you know. You were unconscious for about three years. Now everything is motorised, motor buses, motor vans, and motor cars. Things are supposed to have improved but I personally deplore the passing of the horse from the streets.‘
Số Năm Mươi Ba lại nhìn vào hình ảnh trên tường. Phố Mint, phố Cable, Shadwell, East Smithfield, Highway, phố Thomas More, phố Catherines, phố Wapping High và bức tường Wapping.
Vị cố vấn nói, ‘Chúng ta có năm người phụ nữ đang mang thai. Ta muốn con chọn một nơi con thích trong những nơi con vừa thấy. Trong năm người phụ nữ này, một người là vợ của một người trông coi quán trọ, hoặc ta nghĩ con có thể gọi ông ta là chủ quán. Người thứ hai là vợ của một người bán rau quả. Người thứ ba là vợ của một người bán đồ sắt. Người thứ tư là vợ của một người lái xe bus. Và người thứ năm lại là một người trông coi quán trọ. Bây giờ, con có quyền chọn lựa và không ai sẽ ảnh hưởng tới con. Ta có thể đưa cho con danh sách và con có hai mươi tư giờ để ngẫm nghĩ về vấn đề này, và con chỉ việc hỏi nếu con cần lời khuyên.’
Số Năm Mươi Ba ngồi lại và nhìn chăm chăm vào những hình ảnh sống động trên bức tường, anh ta nhìn thấy mọi người đang đi lại, nhìn thấy những bộ trang phục kì lạ mà phụ nữ hiện nay đang mặc, kinh ngạc trước những cỗ xe không ngựa kéo và cũng kinh ngạc trước số lượng các tòa nhà. Rồi anh ta quay sang vị cố vấn và hỏi, ‘Thưa ngài, tôi muốn xin ngài cho phép tôi được nhìn thấy mười người, năm người bố và năm người mẹ, những người mà trong số đó tôi sẽ chọn cha mẹ cho mình. Tôi muốn được nhìn thấy họ, tôi muốn được nhìn thấy điều kiện sống của họ.’
Fifty-Three turned his attention to the picture again. Mint Street, Cable Street, Shadwell, East Smithfield, the Highway, Thomas More Street, St. Catherines, Wapping High Street, and Wapping Wall.
The counsellor said, ‘Well, we have five women who are pregnant. I want you to choose which area you prefer of that shown. Of the five women one is the wife of an inn keeper, or I believe you might call him a publican. The second is the wife of a greengrocer. The third is the wife of an ironmonger. The fourth is the wife of a motor bus driver. And the fifth, she is again a lodging house keeper. I say again because the first one is an inn keeper. Now, you have a right of choice and no one will influence you. I can give you a list of them and you will have twenty-four hours upon which to meditate over this matter, and if you need any advice you merely have to ask.‘
Fifty-Three sat back and gazed at the living pictures on that wall, seeing people move about, seeing the strange costumes that women were now wearing, marvelling at the horseless carriages going along, marvelling too at the amount of building going on. Then he turned to the counsellor and said, ‘Sir, I would ask you particularly that I be permitted to see the ten people, five fathers and five mothers, from whom I am expected to pick my parents. I would like to see them, I would like to see their home conditions.‘
Vị cố vấn, hay người chất vấn, lắc đầu chậm chạp, thật sự lấy làm tiếc : ‘À bạn của ta,’ người đó nói, ‘yêu cầu đó vượt ngoài khả năng của ta bởi vì chúng ta chưa bao giờ làm một chuyện như vậy. Chúng ta chỉ có thể nói cho con biết các chi tiết và con đưa ra lựa chọn. Con không được phép nhìn thấy cha mẹ của mình bởi điều đó sẽ xâm phạm tới sự riêng tư của họ. Bây giờ ta đề nghị con hãy quay về Nhà chuyển tiếp và suy nghĩ về toàn bộ vấn đề này.’ Nói xong người đó hơi cúi mình để chào vị bác sĩ và Số Năm Mươi Ba, cầm lấy giấy tờ của mình và rời khỏi phòng. Vị bác sĩ nói, ‘Chúng ta đi thôi,’ và đứng lên. Số Năm Mươi Ba miễn cưỡng đứng lên và đi theo vị bác sĩ. Họ quay lại con đường lúc nãy cùng với người bảo vệ. Cùng nhau họ đi dọc cái hành lang tưởng chừng dài vô tận mà bây giờ có vẻ còn dài hơn nữa.’
Cuối cùng họ cũng ra đến bên ngoài, Số Năm Mươi Ba hít một hơi thật sâu thu lấy năng lượng và sinh lực.
The counsellor, or interrogator, shook his head slowly with real regret: ‘Ah, my friend,‘ he mourned, ‘that is a request beyond my ability to grant for we never, never do such a thing. We can merely give you the details and you make your choice. You are not permitted to see your parents for that would be an invasion of their privacy. Now I suggest you return to your Transit Hotel and think about the whole matter.‘ So saying he bowed slightly to the doctor and to Fifty-Three, picked up his papers and left the room. The doctor said, ‘Come, let us go,‘ and rose to his feet. Fifty-Three rose reluctantly and followed him from the room. Together they retraced their steps accompanied by the guard. Together they went along that corridor which seemed so endless and which now seemed even longer.
At last they came out into the open again, and Fifty-Three took a deep breath inhaling energy and life as he did so.
Người bảo vệ quay lại vị trí của mình, còn vị bác sĩ và Số Năm Mươi Ba tiếp tục đi về phía một tòa nhà màu xám khá u ám mà Số Năm Mươi Ba đã thoáng để ý thấy trước đó nhưng bỏ qua vì không có gì hấp dẫn. Họ đi vào cửa trước, người đàn ông ngồi ở bàn nói, ‘Thứ ba bên trái,’ và không để ý gì đến họ nữa. Họ đi đến ‘thứ ba bên trái’ và đi vào một căn phòng được bài trí sơ sài. Có một chiếc giường, một chiếc ghế và một chiếc bàn nhỏ trên đó Số Năm Mươi Ba chú ý tới một tập hồ sơ lớn có ghi số 53.
‘Tới nơi rồi,’ vị bác sĩ nói. ‘Anh có hai mươi tư giờ kể từ bây giờ để cân nhắc quyết định của mình, sau đó tôi sẽ đến gặp anh, chúng ta sẽ phải đi để thấy cái có thể thấy, và chuẩn bị cho anh quay trở lại Trái đất. Tạm biệt!’ Vị bác sĩ quay lưng, đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng mình, để lại Số Năm Mươi Ba ngồi buồn bã giữa căn phòng, lật giở tập hồ sơ ghi số 53.
The guard left them to return to his post, and the doctor and Fifty-Three continued on to a fairly dull grey building which Fifty-Three had vaguely noticed before but passed off as of no interest. They entered the front door and a man at a desk said, ‘Third on the left,‘ and took no more interest in them. They went on to ‘third on the left‘ and entered a bare room. There was a bed and a chair, and a small table on which Fifty-Three was interested to observe a large folder with the number 53 stamped on.
‘Well, there it is,‘ said the doctor. ‘You have twenty-four hours from now to ponder upon your decision and after that time I shall come for you and we will have to go and see what can be seen, and prepare you for going back to the Earth. Good-bye!‘ The doctor turned and made his way out of the room, shutting the door behind him, shutting the door on Fifty-Three who stood disconsolately in the middle of the room apprehensively fingering the pages enclosed within the folder marked 53.
Số Năm Mươi Ba nhìn trừng trừng vào cánh cửa đang đóng rồi chắp tay sau lưng đi đi lại lại, đầu cúi gằm. Anh ta đi quanh phòng từ giờ này sang giờ khác, rồi khi đã khá mệt với nỗ lực đó anh ta quăng mình vào ghế và nhìn sầu não qua cửa sổ. ‘Số Năm Mươi Ba ư?’ anh ta lẩm bẩm với chính mình. ‘Giống như một kẻ bị kết án, và tất cả chỉ vì mình đã làm một điều mình nghĩ là tốt. Sống để làm gì nếu sống không ra đàn ông cũng không ra đàn bà?’ Anh ta tay chống cằm, chân vắt chéo, trông rất khổ sở. Rồi anh ta nghĩ, ‘Liệu lúc đó mình có thật sự nghĩ là mình đang làm một việc đúng đắn không? Rốt cuộc có thể họ đã nói đúng một điều gì đó. Mình nghĩ rất có thể mình đã làm việc đó vì tự thương hại mình, nhưng giờ đây khi ở nơi này thì mình lại được cho một con số giống như những phạm nhân ở Dartmoor và phải quyết định xem tiếp theo mình sẽ là ai. Mình không biết mình sẽ là ai. Dù sao thì mình cũng không biết là điều đó có ý nghĩa gì không, có thể mình sẽ lại kết thúc ở nơi này.’
Fifty-Three glowered at the closing door and put his hands behind his back. With head sunk upon his chest he paced the room, and paced, and paced. Hour after hour he walked about the room and then quite tired with the exertion he flung himself into a chair and gazed dourly through the window. ‘Fifty-Three, eh?‘ he muttered to himself. ‘Like a convict, and all for doing something which I thought was good. What was the point of living a life as neither man nor woman?‘ He put his chin in his hands and crossed his legs and looked a typical picture of misery. Then he thought, Or DID I think I was doing the right thing? They may have something in what they say, after all. I think it’s very likely that I was giving way to self-pity, but here I am now given a number like a convict at Dartmoor and saddled with the decision of saying what I am going to be next. I don’t know what I’m going to be. I don’t know that it matters at all anyway, I shall probably end up again in this place.
Anh ta lại chồm lên và đi về phía cửa sổ, định đi dạo một vòng quanh vườn. Anh ta cẩn thận đẩy cánh cửa, cánh cửa mở ra dễ dàng. Anh ta bước ra bên ngoài thì nó giống như dẫm lên một miếng cao su vô hình. Nó đủ căng để tránh cho anh ta khỏi bị lãnh một vết bầm tím, rồi trước sự kinh ngạc của anh ta nó co lại và đẩy anh ta lại vào phòng một cách nhẹ nhàng và không tốn tí công sức nào. ‘Rốt cuộc vẫn là tù nhân,’ anh ta nói với chính mình. Rồi anh ta ngồi lại vào ghế.
Anh ta ngồi đó suy nghĩ từ giờ này qua giờ khác, băn khoăn, ở trong một trạng thái hoàn toàn do dự. ‘Mình đã nghĩ rằng sau khi chết mình sẽ lên Thiên đường,’ anh ta nói với chính mình, và ngay lập tức sau đó anh ta nghĩ, ‘cũng không hẳn, mình cho là mình chẳng hề nghĩ như vậy chút nào. Mình đã thấy rất nhiều người chết và không hề có dấu hiệu nào của việc linh hồn rời khỏi thể xác, vì thế mình đã đi tới kết luận rằng tất cả những lời rền rỉ của các cha xứ về cuộc sống sau cái chết, vân vân… chỉ là vô nghĩa.’Anh ta lại đứng dậy và đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ và tự nói với mình một cách vô thức. ‘Mình vẫn nhớ trong một bữa ăn tối trong quân đội mọi người đã tranh luận về chuyện này, và đại úy Broadbreeches đã thể hiện một quan điểm rất quả quyết rằng khi người ta chết thì người ta chết và chỉ thế mà thôi. Ông ta nói về những người đàn ông, đàn bà, trẻ con và những con ngựa đã bị giết mà ông ta đã nhìn thấy, nhưng chưa bao giờ, ông ta nói với chúng tôi, ông ta nhìn thấy một linh hồn bay lên khỏi xác chết và bay lên thiên đường.
He jumped to his feet again and went to the window, and thought he would take a walk around the garden. Carefully he pushed and the window swung open easily to his touch. He went to step outside and it was like stepping into a thin invisible sheet of rubber. It stretched enough to prevent him from getting a bruise, and then to his astonishment it just contracted and he was propelled gently and effortlessly back into the room. ‘Convict after all, eh.‘ he said to himself. And then he sat down in the chair again.
For hour after hour he sat there thinking, wondering, in a state of complete indecision. ‘I thought that after death I would go to Heaven,‘ he said to himself, and immediately followed by it, ‘Well no, I suppose I didn’t think it at all. I didn’t know what to think. I have seen so many people die and there has been no sign of a soul leaving the body, so I came to the conclusion that all this that the parsons yammer about, life after death etc., was hogwash.‘ He jumped to his feet again and started the endless marching up and down the room thinking all the time and unconsciously talking to himself. ‘I remember in the mess one evening we were discussing it, and Captain Broadbreeches expressed the very determined view that when you were dead you were dead and that’s all there was to it. He said of the men, women, children and horses he’d seen killed, but never, he told us, had he seen a soul rise out of a dead body and get winging heavenwards‘
Trong tâm trí anh ta hiện về cuộc sống của anh ta tại nước Anh khi anh ta còn là một học sinh, và rồi khi anh ta là một học viên trường sĩ quan. Anh ta nhìn thấy mình khi trở thành một sĩ quan mới được bổ nhiệm, tự hào bước lên tàu để ra đi chiến đấu chống lại người Đức. Anh ta từng nghĩ rằng người Boer là người Đức bởi vì gốc gác của họ. Nhưng khi anh ta nhìn lại, anh ta có thể thấy rằng người Boer chỉ đơn thuần là một nhóm nông dân đấu tranh vì cái mà họ cho là quyền được lựa chọn con đường đi riêng của mình, được giải phóng khỏi sự chi phối từ nước Anh.
Cánh của mở ra và một người đàn ông bước vào : ‘Tôi đề nghị, Số Năm Mươi Ba, anh nên cố gắng nghỉ ngơi một chút. Anh chỉ đang làm chính mình kiệt sức khi cứ đi lại không ngừng trong phòng. Trong một vài giờ nữa anh sẽ phải trải qua một trải nghiệm khá đau đớn. Bây giờ anh càng nghỉ ngơi được bao nhiêu thì lúc đó sẽ càng dễ dàng hơn cho anh bấy nhiêu.’ Số Năm Mươi Ba quay lại nhìn anh ta một cách sưng sỉa và nói với một cung cách nhà binh, ‘Đi ra ngoài!’ Người đàn ông nhún vai, quay đi và rời khỏi căn phòng, và số Năm Mươi Ba lại tiếp tục suy nghĩ và đi lại.
In his mind’s eye he saw again life as it was in England while he was a schoolboy, and then when first he was a cadet. He saw himself as a newly commissioned officer, proudly getting on a ship to go and fight the Dutch. He used to think of the Boers as the Dutch because that was their original ethnic group – Dutch. But as he looked back he could see that the Boers were merely a group of farmers fighting for what they believed to be the right to choose their own way of life unfettered by domination from England.
The door opened and a man came in: ‘I do suggest, Number Fifty-Three, that you try to get some rest. You are merely wearing yourself out with this endless pacing around. In a few hours you will have to undergo a quite traumatic experience. The more rest you get now the easier will it be for you later on.‘ Fifty-three turned sullenly towards him and in his best military manner said, ‘Get out!‘ The man shrugged his shoulders, turned and left the room, and Fifty-Three went on with his brooding and his pacing.
‘Thế còn vương quốc Thiên đường thì sao?’ anh ta tự nói với mình. ‘Các cha sứ luôn nói về các lâu đài, các thể tồn tại khác, các dạng khác của sự sống. Mình nhớ là ông cha sứ trong quân đội đã nói rằng trước khi đạo Thiên chúa có mặt trên Trái đất thì mọi người đều bị kết án sa hỏa ngục, vĩnh viễn phải chịu đau khổ, giày vò, và rằng chỉ có người Công giáo La mã mới được lên Thiên đường. Giờ đây mình băn khoăn không biết liệu thế giới đã tồn tại được bao lâu rồi, và tại sao trước khi có Thiên chúa giáo thì tất cả mọi người đều bị kết án khi mà họ không hề biết rằng họ phải được cứu rỗi?’ Đi lại – đi lại – đi lại. Anh ta đi ngang phòng, quay lại, lại đi ngang phòng và quay lại, cứ như vậy không ngừng. Nếu anh ta đang ở trên bàn đạp của máy dệt, anh ta nghĩ, thì có lẽ anh ta đã đi được một quãng đường dốc tương ứng với khá nhiều dặm, ít nhất thì việc đó cũng mệt hơn là đi lại loanh quanh trong phòng.
Cuối cùng, giận dữ và thất vọng, anh ta quăng mình lên giường và nằm dài ra ở đó. Lần này thì bóng tối không buông xuống, anh ta chỉ nằm đó lòng đầy căm hờn, cay đắng, oán giận, và những giọt nước mắt mặn và nóng bỏng tuôn ra từ đôi mắt anh ta. Giận dữ anh ta cố gắng lấy tay gạt nước mắt đi, và rồi cuối cùng thì anh ta úp mặt vào gối nức nở.
‘What was this about the Kingdom of Heaven?‘ he said to himself. ‘The parsons always had this talk about other mansions, other planes of existence, other forms of life. I remember our Padre saying that until Christianity came to the Earth everyone was condemned to damnation, to eternal suffering, to eternal torments, and that only the Roman Catholics would go to Heaven. Now, I wonder how long the world has been in existence and why should all those people before Christianity be condemned when they didn’t know that they had to be saved?‘ March – march – march. He went across the room, back again, across again, and back again endlessly. If he had been on a treadmill, he thought, he would have covered quite a number of miles going up steps, at least that would have been harder work than walking backwards and forwards across the room.
At last, angry and frustrated, he flung himself on the bed and lay there sprawling. This time no darkness descended, he just lay there full of hatred, full of bitter resentment, and the hot salt tears came spurting from his eyes. Furiously he tried to brush them away with the back of his hands, and then at last he turned on his face and had a spasm of sobbing into a pillow.
Sau một khoảng thời gian tưởng như vô tận, có tiếng gõ cửa nhưng anh ta giả vờ không nghe thấy. Lại có tiếng gõ cửa lần nữa và anh ta vẫn giả vờ không nghe thấy. Sau một lúc cánh cửa mở ra từ từ và vị bác sĩ xuất hiện. Ông ta nhìn vào trong phòng một lúc, rồi nói, ‘Anh đã sẵn sàng chưa? Đã hết hai mươi tư tiếng rồi.’
Số Năm Mươi Ba thõng một chân xuống giường và lờ đờ để nốt chân kia. Anh ta ngồi dậy một cách chậm chạp. ‘Anh đã quyết định anh sẽ đi đến gia đình nào chưa?’ vị bác sĩ hỏi. ‘Chưa, mẹ kiếp, chưa, tôi vẫn chưa nghĩ đến việc đó.’
‘A!’ vị bác sĩ nói, ‘vậy ra anh đang ra sức chống lại nhỉ? Điều đó cũng không quan trọng với chúng tôi, anh biết đấy, mặc dù anh sẽ thấy điều đó khó tin. Chúng tôi thật sự đang cố gắng giúp đỡ anh, và nếu anh vì chần chừ của mình mà bỏ lỡ mất cơ hội này, anh sẽ thấy rằng các cơ hội sẽ ngày càng ít đi và số lượng các gia đình thì ngày càng ít hơn.’
After what seemed to be several eternities there was a knock on the door which he ignored. The knock came again, and again he ignored it. After a decent interval the door was slowly opened and there was the doctor. He glanced in for a moment, and then said, ‘Ah, are you ready? Twenty-four hours have now elapsed.‘
Fifty-Three put a leg over the side of the bed, then lethargically put the other one over. Slowly he sat up. ‘Have you decided to which family you are going.‘ asked the doctor. ‘No dammit, no, I haven’t given it a thought.‘
‘Ah!‘ said the doctor, ‘so you are fighting every inch of the way, eh? Well, it doesn’t matter to any of us, you know, although you will find it hard to believe. We are indeed trying to help you, and if you, by your procrastination miss this opportunity you will find that opportunities are fewer and fewer and the families get less and less‘.
Vị bác sĩ đi tới chiếc bàn và cầm lên tập hồ sơ ghi số 53, chậm rãi lật nó. ‘Ở đây anh có năm gia đình để lựa chọn,’ ông ta nói, ‘và một vài người thì thậm chí không có sự lựa chọn nào, họ bị chỉ định. Để tôi nói với anh một việc.’ Ông ta ngồi xuống ghế, dựa lưng vào ghế và bắt chéo chân, nghiêm nghị nhìn Số Năm Mươi Ba. Rồi ông ta nói, ‘Anh giống như một đứa trẻ hư hỏng vì được nuông chiều, mặc kệ cho những cơn giận dữ thiếu chín chắn. Anh đã phạm phải một tội ác, anh đã làm lộn xộn cuộc sống của mình, bây giờ anh phải trả giá vì việc đó, và chúng tôi đang cố gắng thu xếp để anh có thể trả giá bằng những cách dễ chịu nhất. Nhưng nếu anh không hợp tác với chúng tôi, và nếu anh cứ khăng khăng cư xử giống như một đứa trẻ hư thì cuối cùng anh sẽ đi đến chỗ không còn sự lựa chọn nào cho anh nữa. Anh có thể sẽ thấy mình là một đứa bé trong một gia đình da đen xấu số tại Mombassa, hoặc có thể là một đứa bé gái ở Calcutta. Trẻ em gái không có mấy giá trị ở Calcutta, mọi người muốn có con trai, và là một đứa bé gái có thể anh sẽ bị bán vào nhà chứa hoặc bị bán làm nô lệ.’
The doctor went to the table and picked up the folder marked 53, and idly he flipped through it. ‘You have a choice of five families here,‘ he said, ‘and some get no choice at all, some are just directed. Let me tell you something.‘ He eased himself into the chair, leaned back and crossed his legs gazing sternly at Fifty-Three. Then he said, ‘You are like a spoilt child giving way to immature rage. You committed a crime, you messed up your life, now you have to pay for it, and we are trying to arrange that you pay for it on the most comfortable terms. But if you will not cooperate with us, and if you just insist on behaving like a spoilt baby then eventually you will come to the point when you have no choice where you can go. You may find yourself as the child of some under privileged black family in Mombassa, or possibly sent as a girl-child to a family in Calcutta. Girls in Calcutta are not worth much, people want boys – they can help – and as a girl-child you might find yourself sold into prostitution or into conditions where you are a virtual slave.‘
Số Năm Mươi Ba tội nghiệp ngồi tại một góc giường, người cứng đờ, hai tay nắm chặt nệm, mồm mở to và đôi mắt thì nhìn chằm chằm hoang dại. Anh ta trông rất giống một con thú hoang bị bắt và lần đầu tiên bị nhốt vào chuồng. Vị bác sĩ nhìn anh ta, nhưng không có dấu hiệu gì là anh ta đã nhận ra, không có dấu hiệu gì là Số Năm Mươi Ba đã nghe những lời nói vừa rồi.
‘Nếu anh vẫn cứ ương ngạnh và khiến mọi thứ trở nên quá khó khăn cho chúng tôi, thì có thể chúng tôi sẽ phải dùng đến phương án cuối cùng là gửi anh ra một hòn đảo nơi chỉ có người bị hủi sống. Anh sẽ phải sống nốt ba mươi năm mà anh đã bỏ qua trước đây, không có cách thứ hai, không có bất cứ cách nào để tránh được nó, đó là Luật của Tự nhiên. Vì thế tốt nhất là anh hãy tỉnh táo lại đi.’
Số Năm Mươi Ba ngồi đó trong một trạng thái gần như tê liệt. Vì thế vị bác sĩ đứng lên, đi lại gần rồi tát vào mặt anh ta, má bên này rồi má bên kia. Số Năm Mươi Ba bật dậy trong cơn giận dữ rồi lại ngồi sụp xuống. ‘Vậy tôi CÓ THỂ làm được gì đây?’ anh ta nói, ‘Tôi đang chuẩn bị được gửi quay lại Trái đất trong một gia đình nghèo khổ. Tôi không quen với một địa vị thấp như vậy.’
Poor Fifty-Three sat bolt upright on the edge of the bed, his hands very tightly grasping the edge of the mattress, his mouth wide open and his eyes wild and staring. He looked much like a wild animal that had just been captured and put in a cage for the first time. The doctor looked at him, but there was no sign of recognition, no sign that Fifty-Three had heard the remarks.
‘If you persist in your stupid recalcitrant attitude and make it so much more difficult for us, then as a last resort we may send you to an island where only lepers live. You have to live out the other thirty years which you skipped before, there are no two ways about it, there is no way of overcoming it, it is the Law of Nature. So you’d better come to your senses.‘
Fifty-Three sat there in an almost catatonic state. So the doctor got up, went to him and slapped his face, first one side and then the other. Fifty-Three jumped to his feet in rage and then slumped. ‘Well, what CAN I do?‘ he said, ‘I am being sent back to Earth as a member of one of a deplorably low form of life. I am not used to being of such low status.‘
Vị bác sĩ trông thật sự buồn rầu, ông ta ngồi xuống giường bên cạnh Số Năm Mươi Ba. Vị bác sĩ nói, ‘Nghe này, chàng trai của ta, anh đang phạm một sai lầm nghiêm trọng, anh biết không. Cứ cho là giờ này anh đang ở trên Trái đất và anh là thành viên của một đoàn kịch. Cứ cho là anh được giao đóng vai vua Lear, hay Hamlet, hay là một ai đó tương tự; có thể anh sẽ nhận lấy ngay cơ hội đó. Nhưng sau khi vở diễn đã kết thúc, sau khi khán giả đã ra về, sau khi đạo diễn quyết định làm một vở kịch mới, liệu anh cứ cố khăng khăng rằng anh là Vua Lear hay Othello hay Hamlet? Nếu anh được đề nghị đóng một vai, ví dụ như, thằng gù trong Nhà thờ Đức bà, hay Falstaff, hay một ai đó ở một địa vị thấp hơn, liệu anh có nói rằng đó là một vai diễn không xứng với một người đã từng đóng vai King Lear hay Hamlet hay Othello?’ Vị bác sĩ dừng nói. Số Năm Mươi Ba ngồi trên giường ngón chân cọ cọ xuống sàn làm nhầu nhĩ cả tấm thảm, rồi anh ta nói, ‘Nhưng đây không phải là đóng vai, tôi đã sống trên Trái đất, tôi đã là thành viên của giai cấp quí tộc, còn giờ đây ông muốn tôi trở thành – gì ý nhỉ? Con trai của một chủ quán trọ, con trai của một tài xế xe bus, hay gì gì đó!’
The doctor looked truly sad, and then sat down on the bed beside Fifty-Three saying, ‘Look, my boy, you are making a grave mistake, you know. Supposing you were on Earth now and you were a member of the theatrical community. Suppose that you had been offered the part of King Lear, or Hamlet, or someone like that; well, possibly you would jump at such an opportunity. But then after the play was over, after the audience had gone, and after the producers had decided upon a new production, would you insist that you were King Lear or Othello or Hamlet? If you were offered the opportunity of being, for example, the Hunchback of Notre Dame or Falstaff, or someone of lesser status, would you say that such was unworthy of a person who had been King Lear or Hamlet or Othello?‘ The doctor stopped speaking. Fifty-Three sat on the bed idly scraping the floor -scuffling the carpet – with a foot, and then he said, ‘But this is not play-acting, I was living on Earth, I was a member of the upper class, and now you want me to be – what is it? The son of a publican, the son of a bus driver, or whatever!‘
Vị bác sĩ thở dài rồi nói, ‘Anh đã ở trên Trái đất để đóng một vai. Anh đã chọn, trước khi anh xuống Trái đất, cái anh nghĩ sẽ là những điều kiện tốt nhất để anh có thể diễn vai diễn một cách thành công. Tuy nhiên anh đã thất bại. Vở kịch đó đã thất bại, vì vậy anh phải quay lại trong một điều kiện khác. Anh phải lựa chọn, trên thực tế anh có năm lựa chọn. Một vài người không có lựa chọn nào hết.’
Vị bác sĩ đứng lên và nói, ‘Đi nào, chúng ta đã lần lữa quá lâu rồi và hội đồng đang bắt đầu mất kiên nhẫn. Hãy đi theo tôi.’ Ông ta đi ra cửa, rồi nghĩ gì đó ông ta quay lại chiếc bàn và cầm tập hồ sơ đánh số 53 lên. Kẹp nó vào cánh tay trái, ông ta đưa tay phải ra nắm lấy cánh tay Số Năm Mươi Ba lắc mạnh. ‘Đi thôi!’ ông ta nói, ‘hãy là một người đàn ông. Lúc nào anh cũng nghĩ về tầm quan trọng của mình khi anh là một sĩ quan. Hẳn nhiên một sĩ quan và một quí ông không cư xử như một kẻ hèn nhát và ủy mị giống như anh bây giờ phải không?’
The doctor sighed, and then said, ‘You were upon Earth to live out a part. You picked, before you went to Earth, what you thought would be the best conditions for you to enable you to be a successful actor. Well, you failed. The act was a flop, so back you go to a different condition. You’ve got a choice; in fact you have five choices. Some have no choice.‘
He jumped to his feet saying, ‘Come, we have dallied too long already and the council will be becoming impatient. Follow me.‘ He moved to the door and then, on an impulse, turned back to the table and picked up the file marked 53. Tucking it under his left arm he reached out his right hand and grasped Fifty-Three by the arm, shaking him roughly. ‘Come!‘ he said, ‘be a man. You are thinking all the time of how important you were as an officer. Surely an officer and a gentleman doesn’t behave like this cowardly slobbering person that you have become?‘
Số Năm Mươi Ba ủ rũ đứng dậy và họ cùng nhau đi ra cửa. Ở bên ngoài một người đàn ông đang đi đến trên hành lang. ‘Ô!’ người đó nói, ‘Tôi đang định đến để xem có chuyện gì không. Tôi đã nghĩ là có thể anh bạn của chúng ta vì quá buồn rầu mà không thể ra khỏi giường được.’
‘Kiên nhẫn, bạn của tôi, kiên nhẫn,’ vị bác sĩ nhắc nhở, ‘chúng ta phải tỏ ra khoan dung trong trường hợp như thế này.’
Ba người đàn ông cùng nhau đi dọc hành lang, quay trở lại đường hầm dài, đi qua những người bảo vệ mà lần này chỉ quan sát họ, rồi họ đi đến một cánh cửa.
‘Mời vào,’ một giọng nói cất lên và ba người đàn ông đi vào trong căn phòng. Lần này trong phòng có người cao tuổi tóc bạc ngồi ở đầu bàn và hai bên cạnh ông là hai người khác, một người đàn ông và một người phụ nữ mặc một chiếc áo choàng dài màu xanh lá cây. Cả ba quay lại để nhìn Số Năm Mươi Ba khi anh ta đi vào. Người cao tuổi ngồi ở đầu bàn nhíu mày và nói, ‘Thế nào? Con đã lựa chọn con sẽ là ai chưa?’
Sullenly Fifty-Three got to his feet and together they went to the door. Outside a man was just coming down the corridor. ‘Oh!‘ he said, ‘I was coming to see what had happened. I thought perhaps our friend was so overcome with sorrows that he couldn’t get off his bed.‘
‘Patience, friend, patience,‘ admonished the doctor, ‘we have to show tolerance in a case like this.‘
Together the three men walked along the corridor, back through that long tunnel again, past the watchful guards who this time just inspected them, and then they went on to the door.
‘Come in,‘ said the voice, and the three men entered the room. This time there was the elderly grey-haired man sitting at the head of the table and on either side of him there were two other people, one man and one woman, dressed in their long green coats. The three turned to look at Fifty-Three as he entered. The man at the head of the table raised his eyebrows and said, ‘Well? Have you decided which you should be?‘
Vị bác sĩ thúc khuỷu tay vào Số Năm Mươi Ba đang đứng đó ủ rũ im lặng. ‘Nói đi,’ ông ta thì thầm. ‘Anh không thấy là họ đang dần mất kiên nhẫn với anh ư?’ Số Năm Mươi Ba bước lên phía trước và dù không được mời anh ta ngồi phịch xuống một cái ghế.
‘Chưa,’ anh ta nói. ‘Làm sao mà tôi có thể chọn được? Tôi chỉ có những chi tiết sơ sài nhất về những người đó. Tôi không có ý tưởng nào hết về những điều kiện mà tôi sẽ gặp phải. Tôi biết là tôi thấy một chủ quán trọ là vô cùng kinh tởm, nhưng mà biết đâu một người bán đồ sắt thì còn kinh tởm hơn. Tôi chằng biết gì hết về những người đó, tôi chưa bao giờ gặp họ trong các mối quan hệ xã hội của mình. Có thể ngài, với những kinh nghiệm sống chắc chắn của ngài, có thể cho tôi lời khuyên.’ Số Năm Mươi Ba nhìn người cao tuổi một cách xấc xược, nhưng người đó chỉ mỉm cười nhân từ và nói, ‘Con đã nghĩ quá nhiều về giai cấp, và ta đồng ý với con rằng công việc làm ăn đáng kính trọng của một chủ quán trọ hay người bán đồ sắt có thể vượt quá tiềm thức của con. Ta có thể đặc biệt đề cử người chủ quán trọ trên phố Cable. Nhưng với một người đã được cho quá nhiều thứ phù phiếm như con, thì thay vào đó ta sẽ đề nghị một gia đình khác, gia đình người bán rau quả. Người cha tên là Martin Bond và người mẹ tên là Mary Bond. Mary Bond đang sắp sửa lâm bồn rồi, và nếu con muốn nhận lấy đứa con chưa ra đời của cô ta thì con không được phí thời gian, con phải suy nghĩ và quyết định ngay, vì chỉ có con có thể quyết định.’
The doctor nudged Fifty-Three who was standing there in sullen silence. ‘Speak up,‘ he whispered. ‘Can’t you see they are losing patience with you?‘ Fifty-Three stepped forward and without being invited to do so slammed himself down in a chair.
‘No,‘ said he. ‘How can I decide? I have only the briefest details of these people. I have no idea of what conditions I will encounter. I know I find a publican as extremely distasteful, but possibly an ironmonger would be even more distasteful. I am quite ignorant of such people, never having encountered them on a social basis in my life. Perhaps you, sir, with your undoubted experience, would be prepared to advise me.‘ Fifty-Three looked insolently at the man at the head of the table, but he just smiled tolerantly and said, ‘You are extremely class conscious, and I agree with you that the honourable trade of inn keeper or public house manager or ironmonger would be too much for your subconscious. I could indeed, though, very strongly recommend that eminent public house in Cable Street, but for one of your type given to too much snobbishness I will, instead, suggest another family, that of the greengrocer. The father is Martin Bond and the wife is Mary Bond. Mary Bond is almost of full term and if you are to take over the body of her as yet unborn child you must lose absolutely no more time, you must come to your senses and decide, for only you can decide.‘
‘Người bán rau quả!’ Số Năm Mươi Ba nghĩ. ‘Khoai tây thối, hành tây bốc mùi, cà chua hỏng. Khiếp! Tuy nhiên không hiểu mình đã ở trong một đống lộn xộn như thế này bao giờ chưa nhỉ?’ Anh ta xoay xoay ngón tay, vò đầu và vặn vẹo trên ghế một cách khổ sở. Những người khác trong phòng đều giữ im lặng, họ biết sự tuyệt vọng khi một người phải đưa ra quyết định trong những trường hợp như thế này. Cuối cùng Số Năm Mươi Ba ngẩng đầu lên và nói với vẻ thách thức, ‘Tôi sẽ lấy gia đình này. Rồi họ sẽ thấy họ đã có được một người đàn ông tốt hơn tất cả những người đàn ông mà họ từng có trong gia đình!’
Người phụ nữ ngồi ở góc bàn nói, ‘Thưa ngài chủ tọa, tôi nghĩ chúng ta nên tiến hành một loạt các kiểm tra trên anh ta một lần nữa vì chúng ta phải chắc rằng anh ta vẫn còn tương thích với bà mẹ. Đó sẽ là một điều kinh khủng cho một phụ nữ nếu sau tất cả những gì cô ta trải qua mà đứa con cô ta lại chết khi lọt lòng.
‘Greengrocer!‘ thought Fifty-Three. ‘Rotten potatoes, stinking onions, overripe tomatoes. Faugh! However did I get in a mess like this?‘ He twiddled his fingers, scratched his head and squirmed miserably in the chair. The others in the room kept quiet, they knew of the desperate state which one got into at having to make such a decision. At last Fifty-Three raised his head and said defiantly, ‘Well, I will take that family. They might find they’ve got a better man in their family than they ever had before!‘
The woman sitting at the side of the table said, ‘Mr. Chairman, I think we should run a series of checks on him again because we have to see that he is still compatible with the mother. It would be a terrible thing for the woman if after all she has gone through her baby was stillborn.‘
Người đàn ông ngồi ở góc kia của bàn nói, ‘Đúng thế,’ và ông ta nhìn Số Năm Mươi Ba. ‘Nếu đứa trẻ chết khi lọt long thì điều đó không giúp gì cho anh bởi vì anh sẽ lại phải quay lại đây, và vì sự thiếu hợp tác và ngoan cố của anh mà một bà mẹ phải mất đi đứa con của mình. Tôi thật sự khuyên anh vì lợi ích của chính anh – nó không ảnh hưởng gì đến chúng tôi – rằng anh nên hợp tác hơn và cố gắng làm không khí dễ chịu hơn, bằng không anh sẽ thấy chúng tôi phải gửi anh đi bất kì nơi nào đó giống như người ta vứt rác đi.’
Người phụ nữ đứng lên, chần chừ trong một thoáng rồi quay sang Số Năm Mươi Ba và nói, ‘Hãy đi với tôi.’ Vị chủ tọa gật đầu và cũng đứng lên. Vị bác sĩ vỗ vào tay Số Năm Mươi Ba và nói, ‘Hãy đi đi, đến lúc rồi.’
The man at the other side of the table said, ‘Yes,‘ and he turned to look at Fifty-Three. ‘If the child is stillborn that still does not help you because you would be returned here on the grounds that your lack of cooperation and your intransigence will have caused the woman to lose her child. I do suggest for your own sake – it really doesn’t matter to us – that you cooperate more, that you try to make a more equable temperament, or you may find that we shall have to send you anywhere like garbage being thrown out.‘
The woman rose to her feet, hesitated a moment, then turned to Fifty-Three and said, ‘Come with me.‘ The chairman nodded and also rose to his feet. The doctor touched Fifty-Three’s arm and said, ‘Come along, this is it.‘
Miễn cưỡng, giống như một người sắp bị hành quyết, Số Năm Mươi Ba đứng dậy một cách chậm chạp và đi theo người phụ nữ vào một góc phòng. Tại đây mọi thứ đều rất khác. Toàn bộ bức tường dường như là những anh sáng lập lòe đằng sau một tấm kính bị đóng băng. Dường như có một số lượng đáng kể các nút bật và công tắc. Số Năm Mươi Ba thoáng nghĩ rằng anh ta đang ở trong một nhà máy điện, nhưng rồi ngay trước mặt anh ta xuất hiện một cái bàn được tạo hình một cách đặc biệt, thực sự là rất đặc biệt. Dương như nó giống với cơ thể con người, cánh tay, chân, đầu và tất cả những thứ khác. Người phụ nữ nói, ‘Anh hãy nằm lên bàn.’ Trong một thoáng Số Năm Mươi Ba thấy do dự, rồi anh ta nhún vai và trèo lên chiếc bàn, cục cằn xua tay vị bác sĩ có ý tốt muốn giúp anh ta làm việc đó. Khi anh ta nằm xuống trên chiếc bàn, anh ta cảm thấy một cảm giác đặc biệt xâm chiếm lấy mình; chiếc bàn dường như co lại vừa khít người anh ta. Trong đời anh ta chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu hơn thế. Chiếc bàn rất ấm áp. Anh ta nhìn lên và thấy tầm nhìn của anh ta không được tốt như bình thường, nó nhòe nhoẹt. Một cách mờ nhạt, không rõ ràng, anh ta có thể nhìn thấy các hình dạng trên bức tường trước mặt anh ta. Mơ hồ và không mấy để tâm anh ta nhìn vào bức tường và có thể thấy được một hình người. Dường như là một người phụ nữ. Số Năm Mươi Ba đoán là cô ta đang nằm trên giường, và vì anh ta nhìn bằng một đôi mắt đờ đẫn anh ta có ấn tượng rằng có ai đó đang túm lấy bộ quần áo ngủ.
Reluctantly, like a man facing execution, Fifty-Three climbed sluggishly to his feet and followed the woman into a side room. Here things were very different. The whole walls seemed to be flickering lights behind frosted glass. There seemed to be a remarkable number of knobs and buttons and switches. Fifty-Three thought for a moment that he had got himself into an electric power station, but then directly in front of him was a peculiarly shaped table, a very peculiarly shaped table indeed. It seemed to be the outline of a human figure, arms, legs, head and everything. The woman said, ‘Get on that table.‘ For a moment Fifty-Three hesitated, then shrugging his shoulders he climbed on to the table brusquely brushing off the kindly hand of the doctor who tried to assist him. As he lay on the table he found a most peculiar sensation overtook him; the table seemed to mould itself to him. He had never felt more comfortable in his life. The table was warm. Looking up he found his sight was not so good as it had been, it was blurry. Faintly, indistinctly, he could make out shapes on the wall in front of him. Vaguely and strangely uninterested he gazed at the wall and thought he could distinguish a human form. It seemed to be a female form. At a rough guess Fifty-Three thought she was in bed, then as he watched through lacklustre eyes he had an impression that someone was pulling back the bedclothes.
Anh ta nghe thấy một giọng nói bị bóp méo, ‘Mọi thứ đều có vẻ ổn. Tôi có thể nói anh ta tương thích.’ Nó rất lạ, thật sự là rất lạ. Số Năm Mươi Ba có ấn tượng anh ta đang ‘đi bên dưới’ một cái gì đó rất nghệ thuật. Không có đau đớn, sợ hãi, thậm chí không có cả những ý nghĩ rành mạch. Thay vào đó anh ta nằm đó trên một chiếc bàn vừa khít người, nằm đó và nhìn lên một cách vô thức những người mà trước đó anh ta biết rất rõ. Vị bác sĩ, vị chủ tọa và người phụ nữ.
Anh ta lờ mờ nhận biết được những điều họ đang nói : ‘Tần số cơ bản tương thích.’ ‘Nhiêt độ đảo ngược.’ ‘Giai đoạn đồng bộ và ổn định.’ Và rồi anh ta mỉm cười trong cơn buồn ngủ và tầng hối cải quay trôi xa anh ta và anh ta không biết gì về thế giới đó nữa.
A distorted voice came to him, ‘It seems to be all right. I say he is compatible.‘ It was very strange, very strange indeed. Fifty-Three had an impression that he was ‘going under‘ an aesthetic. There was no struggling, no apprehension, there was not even clear thought. Instead he lay thereon that form-fitting table, lay there and gazed up uncomprehendingly at the people whom previously he had known so well. The doctor, the chairman, the woman.
Vaguely he was aware that they were saying things: ‘Compatible basic frequency.‘ ‘Temperature inversion.‘ ‘A period of synchronisation and stabilisation.‘ And then he smiled drowsily and the world of purgatory slipped away from him and he knew no more of that world.
Có một sự im lặng kéo dài, một sự im lặng không hẳn là im lặng vì anh ta có thể cảm thấy nhưng không nghe thấy những rung động. Và rồi bỗng nhiên như thể anh ta bị đẩy vào trong một bình mình rực rỡ. Anh ta thấy trước mặt một vầng hào quang mà anh ta không thể nhớ đã nhìn thấy trước đấy bao giờ. Dường như anh ta đang đứng trong một vùng nông thôn tráng lệ, kinh ngạc và nửa tỉnh nửa mê. Ở xa xa có những nhọn tháp cao và xung quanh anh ta là rất nhiều người.
Anh ta có ấn tượng rằng một bóng hình rất đẹp đi đến và đứng cạnh anh ta nói, ‘Hãy dũng cảm lên, con trai của ta, vì con đang quay trở lại thế giới của đau buồn. Hãy dũng cảm lên bởi vì chúng ta sẽ ở cùng con. Hãy nhớ rằng con không bao giờ cô đơn, không bao giờ bị lãng quên, và nếu con làm theo những gì ý thức bên trong của con mách bảo, không có gì sẽ làm hại tới con mà chỉ là những điều đã được định trước, và khi con đã hoàn thành quãng thời gian của mình trong Thế giới của Đau buồn con sẽ quay trở về với chúng ta trong niềm hân hoan. Hãy nghỉ ngơi, điềm tĩnh và bình an.’ Bóng hình đó quay đi và Số Năm Mươi Ba trở mình trên chiếc giương hay chiếc bàn anh ta đang nằm, thiu thiu ngủ, bình an. Và trong ý thức của anh ta, anh ta không còn biết gì nữa về những gì đã diễn ra.
There was a long sounding silence, a silence which was not a silence, a silence when he could feel but not hear vibrations. And then suddenly it was as though he were thrust into a golden dawn. He saw before him a glory such as that which he could never remember having seen before. He seemed to be standing bemused and half-conscious in a glorious, glorious countryside. In the distance there were tall spires and towers and about him there were many people.
He had the impression that a very beautiful Figure came and stood beside him saying, ‘Be of good heart, my son, for you are going down to the world of sorrow again. Be of good heart for we shall be with you keeping contact. Remember you are never alone, never forgotten, and if you do that which your inner conscience dictates no harm will befall you but only that which has been ordained, and at the successful conclusion of your time upon the World of Sorrows you will return to us here triumphant. Rest, be tranquil, be at peace.‘ The Figure turned away and Fifty-Three turned over in his bed or table, or wherever he was, and slumbered, and was at peace. And he knew no more in his consciousness of that which had happened.
Dịch giả: Cộng đồng thiền Việt Nam
Biên tập: Cộng đồng thiền Việt Nam