Mary Bond cảm thấy trong người run lẩy bẩy như thể có hàng ngàn con bướm đã bay vào trong người cô. Cô lo lắng nhìn từ ngài bác sĩ sang chồng mình, và rồi tới Alan đang rón rén đi lên cầu thang sau lưng họ. Một cách bất lực cô mời ngài bác sĩ vào trong phòng khách nơi chỉ có những người khách được yêu quí đã từng vào. Người bố nói, ‘Được rồi, Alan, con hãy ra khỏi phòng.’
Vị bác sĩ ngay lập tức ngắt lời ông và nói, ‘Ồ, nhưng ông Bond, Alan là người quan trọng nhất trong sự sắp xếp này. Tôi hoàn toàn nghĩ rằng cậu bé nên có mặt ở đây trong cuộc nói chuyện này. Dù sao thì cậu bé cũng không còn là trẻ con nữa, cậu bé đang đến gần cái tuổi mà rất nhiều người khác sẽ đi học đại học, và chúng ta hy vọng là cậu bé cũng sẽ được như vậy!’ Martin Bond gật đầu bằng lòng một cách miễn cưỡng và bốn người họ ngồi xuống, người mẹ kín đáo khép tay đặt trong lòng.
‘Dường như bác sĩ Thompson nghĩ rằng con trai chúng ta rất có tài,’ Martin Bond nói, ‘ông ý muốn nói chuyện với chúng ta về thằng bé vì ông ta nghĩ Alan nên trở thành một bác sĩ. Anh không biết phải nói gì về chuyện này.’
Mary Bond felt all fluttery inside as if a whole load of butterflies had got into her somehow. She looked with apprehension from the doctor to her husband and then to Alan who had crept up the stairs behind them. Helplessly she showed the doctor into their sitting room where only favoured visitors ever went. Father Bond said, ‘Okay, Alan, off to your room.‘
The doctor instantly interrupted saying, ‘Oh, but Mr. Bond, Alan is the most interested person in this arrangement. I definitely think that he should be here in this discussion. After all, he’s not a child now, he’s approaching an age when many others would be at college and we hope that he’s going too!’ Reluctantly Martin Bond nodded his head in acquiescence and the four of them sat down, the mother with her hands folded demurely in her lap.
‘Dr. Thompson seems to think our boy has got a lot of goods up in his attic,‘ said Martin Bond, ‘he wants to talk to us about him because he thinks Alan should become a doctor. I dunno what to say about it.‘
Người mẹ ngồi bất động và không nói gì, rồi bác sĩ Thompson lên tiếng, ‘Bà biết đấy, bà Bond,’ ông ta nói, ‘có một vài chuyện rất kì lạ trong cuộc sống, một vài người có ấn tượng rằng họ phải làm một chuyện gì đó mà không biết vì sao. Chằng hạn như Alan,’ ông ta chỉ tay về phía cậu bé, ‘có một ấn tượng rất, rất mạnh rằng cậu phải đi theo nghề y. Ấn tượng đó mạnh đến mức nó gần như là một nỗi ám ảnh, và khi chúng tôi có một đứa bé trai, hay bé gái, khăng khăng đi theo một sự nghiệp nào đó ngay từ những từ đầu tiên mà nó có thể bập bẹ, thì chúng tôi bị thuyết phục rằng Chúa nhân từ có thể đang truyền đi một thông điệp qua đó, hoặc có thể Ngài đang cố gắng làm nên một điều kì diệu hay một cái gì đó. Tôi không tuyên bố là tôi hiểu rõ về điều đó, tất cả những gì tôi biết đó là,’ ông ta nhìn vào những người xung quanh để chắc là họ vẫn đang theo kịp những gì ông nói và tiếp tục, ‘Tôi là một đứa trẻ mồ côi, tôi đã lớn lên ở trại trẻ mồ côi và để nói theo một cách nhẹ nhàng nhất, tôi đã có một cuộc sống rất khó khăn trong trại trẻ mồ côi vì những người ở đó nghĩ rằng tôi khác thường theo một cách nào đó, bởi vì tôi cũng có một khuynh hướng dứt khoát, và khuynh hướng đó là tôi sẽ đi theo nghề y. Tôi thực sự đã theo nghề y và tôi đang làm nó khá tốt.’
The mother sat still and said nothing, and then Dr. Thompson spoke, ‘You know, Mrs. Bond,‘ he said, ‘there are some very strange things in life and people get impressions that they have to do a thing without knowing why. Alan here, for instance,‘ he gestured in the boy’s direction, ‘has a very, very strong impression that he has to enter medicine. The impression is so strong that it is almost an obsession, and when we get a boy, or a girl either, for that matter, who insists on a special career almost from the first words they can utter then we have to be convinced that the Good Lord maybe is getting a message through or is trying to work a miracle or something. I don’t profess to understand it, all I know is this,‘ he looked around at them to see if they were following him, and then continued, ‘I was an orphan, I was brought up in an orphanage and, to put it in its mildest form, I had a very hard life in the orphanage because the people there thought that I was different in some ways because I, too, had a definite vocation, and that was that I should enter medicine. Well, I did enter medicine and now I’m doing quite well at it.‘
Bố mẹ Alan ngồi bất động, đầu óc họ còn đang phải tiêu hóa những gì ngài bác sĩ vừa nói. Cuối cùng Martin Bond nói, ‘Vâng, thưa bác sĩ, vâng tôi đồng ý với tất cả mọi điều ngài nói, thằng bé nên có được cơ hội của nó, tôi đã không có cơ hội nào và tôi giờ đây phải chiến đấu để trả các hóa đơn. Nhưng, xin ngài hãy cho tôi biết,’ ông ta nhìn một cách thực sự khó nhọc vào bác sĩ Thompson và tiếp tục, ‘chúng tôi là những người nghèo, chúng tôi phải lao động vất vả để trả các hóa đơn hàng tháng, và nếu chúng tôi không trả các hóa đơn hàng tháng thì chúng tôi sẽ không có hàng, và nếu chúng tôi không có hàng thì chúng tôi sẽ sập tiệm. Vì thế ngài hãy cho chúng tôi biết, bằng cách nào chúng tôi có thể chu cấp cho Alan? Chúng tôi không thể làm được việc đó, và không có cách nào hết cả.’ Martin Bond đánh mạnh vào đầu gối của mình để nhấn mạnh rằng thế là ‘kết thúc’, ‘chấm hết’. Alan ngồi đó thất vọng, trông càng ngày càng thiểu não.
The parents sat still, their brains almost obviously clunking over as they tossed thoughts around inside their skulls. At last Martin Bond said, ‘Yes, doctor, yes I agree with everything you say, the boy should have his chance in life, I had none neither and I’m having to fight to pay bills. But, tell me doctor,‘ he looked really hard at Dr. Thompson and continued, ‘we are poor people, we have a hard job to pay our bills every month and if we don’t pay our bills every month then we don’t, get our supplies, and if we don’t get our supplies then, by golly, we’re out of business. So tell us, how are we going to provide for Alan? We can’t afford it and that’s all there is to it.‘ Martin Bond slapped his knee vigorously to emphasise that here was ‘finis‘, ‘the end‘, and all the rest of it. Alan sat there downcast, looking glummer and glummer.
‘Nếu đây là nước Mỹ,’ cậu nghĩ, ‘thì mình sẽ có thể kiếm việc làm thêm, học vào thời gian còn lại và mình sẽ xoay xở được bằng cách đó. Nhưng đất nước này thì – thế đấy, không có nhiều hy vọng cho những thằng bé nghèo như mình.’
Bác sĩ Reginald Thompson suy nghĩ. Ông ta để tay vào túi quần và duỗi thẳng chân, rồi ông ta nói, ‘Như tôi đã nói với ông bà, tôi đã có một cuộc sống khó khăn và tôi đã làm những gì tôi tin là tôi phải làm. Bây giờ, có thể là tôi cần phải giúp Alan, vì thế tôi có đề nghị này cho ông bà.’ Ông ta nhìn quanh để chắc rằng họ đang chú ý, và thực sự là họ đang chú ý; Alan nhìn thẳng vào ông, bố cậu trông bớt chua chát đi còn mẹ cậu thì không còn xoay xoay mấy ngón tay nữa. Hài lòng với việc đó ngài bác sĩ tiếp tục, ‘Tôi là một người độc thân, tôi không có thời gian để gặp gỡ phụ nữ, ông bà biết đấy, tôi quá bận rộn với việc học hành, nghiên cứu và tất cả những thứ liên quan, vì thế tôi vẫn là một người độc thân và tôi tiết kiệm được rất nhiều tiền bằng cách đó. Tôi định sẽ đầu tư một ít trong số tiền đó vào Alan nếu cậu bé có thể thuyết phục được tôi rằng cậu thực sự sẽ trở thành một bác sĩ tốt.’
‘If I was in the U.S.A.,‘ he thought, ‘I’d be able to take a part time job and study the other part time and I’d get through that way, but this country – well, there doesn’t seem much hope for poor lads like me.‘
Dr. Reginald Thompson was thinking. He put his hands in his trouser pockets and stretched out his legs, and then he said, ‘Well; as I told you, I’ve had a hard life and I’ve done what I believe I had to do. Now, it may be that I’ve got to help Alan, and so I’ll make this offer to you.‘ He looked around to see if they were paying attention, and indeed they were; Alan was looking straight at him, Father Bond was looking less dour, and Mother Bond had stopped fiddling with her fingers. Satisfied with what he saw the doctor continued, ‘I am a bachelor, never had any time for the women, you know, been too interested in study, research, and all the rest of it, so I stayed a bachelor and I saved a lot of money by doing so. I am prepared to invest some of that money in Alan if he can convince me that he really will make a good doctor.‘
Bond nói, ‘Điều đó thật tuyệt vời, thưa ngài bác sĩ. Chúng tôi đã cố gắng mua một loại bảo hiểm để có thể giúp Alan chi trả các khoản nhưng không có loại bảo hiểm nào thích hợp cho những người như chúng tôi, những người không có điều kiện.’ Ngài bác sĩ lặng lẽ gật đầu và nói, ‘Trình độ học vấn của cậu khá ổn bởi ngài hiệu trưởng nơi cậu học thực sự rất đề cao cậu, và cậu được miễn học phí ở trường tiền y khoa St. Maggots – cũng giống như tôi, nhưng học bổng đó không trả cho các chi phí sinh hoạt của cậu, và sẽ tốt hơn cho cậu bé nếu cậu sống trong trường, và học bổng thì cũng không trả cho rất nhiều các chi phí bên ngoài khác. Vì thế đây là điều tôi sẽ làm.’
Mary Bond said, ‘That would be a wonderful thing, doctor. We tried to take out an insurance policy which would help Alan pay expenses but there was no such policy suitable to people of our means, or rather, lack of means.‘ The doctor nodded silently, and said, ‘Well, he’s all right in the educational line because the Headmaster of his school spoke very highly indeed about him, and he has a free scholarship to enter St. Maggots pre-med school – just the same as I had, but that doesn’t pay his living expenses, and it would be better for him to live in college, and it doesn’t pay for various other expenses. So this is what I’ll do.‘
Ông ta ngồi đó suy nghĩ, rồi ông ta quay sang Alan và nói, ‘Đây là điều ta sẽ làm, Alan. Ta sẽ đưa cháu đến bào tàng Hunterian trong trường Đại học Phẫu thuật Hoàng gia và chúng ta sẽ dành một ngày đi quanh bảo tàng, và nếu cháu có thể chịu được mà không ngất đi hay sao đó thì chúng ta có thể chắc chắn là cháu sẽ thành công trong nghề y.’ Ông ta lại im lặng trong một lúc rồi tiếp tục nói, ‘Ta có thể làm nhiều hơn thế. Ta có thể đưa cháu đến một phòng mổ xác nơi mà họ để các tử thi và các bộ phận của cơ thể khắp mọi nơi. Nếu cháu đến và thấy buồn nôn vì những thứ đó thì cháu không phải là một bác sĩ tiềm năng. Nếu cháu có thể thuyết phục được ta, thì được, chúng ta sẽ trở thành đối tác – cháu có học bổng còn ta sẽ trả tất cả các chi phí khác. Và khi cháu đã trở thành một bác sĩ đủ năng lực có khả năng trả lại ta tiền thì cháu hãy làm một việc tương tự cho một linh hồn không may khác, người cũng bị mắc kẹt giữa những gì anh ta biết là anh ta phải làm và việc anh ta không có khả năng để làm việc đó vì anh ta không có đủ tiền.’
He sat there sucking in his cheeks and blowing them out, then he turned to Alan and said, ‘This is what I’ll do, Alan. I’ll take you to the Hunterian Museum up at the Royal College of Surgeons and we’ll spend a day going through the Museum and if you can stick it out without fainting or anything then we can be sure that you will make a success as a doctor.‘ He was silent for a few moments and then continued, ‘I can take a step more than that. I can take you to a dissecting room where they have bodies and bits of bodies all over the place. If you go and be sick all over them then you’re out of the doctor line. If you can convince me, okay, we’ll have a partnership – you’ve got your scholarship, I’ll pay all the expenses. And when you are a qualified doctor able to pay back then you do the same for some other unlucky soul who is trapped between what he knows he has to do and his inability to do it through lack of money.‘
Alan gần như ngất đi vì nhẹ nhõm và hạnh phúc, nhưng rồi bố cậu chậm chạp nói, ‘Nhưng thưa bác sĩ, ngài biết đấy bây giờ chúng tôi đang dựa vào thằng bé để đi giao hàng. Chúng tôi đã nuôi thằng bé bấy lâu nay, bây giờ thằng bé đáng lẽ phải làm gì đó cho chúng tôi, và nếu đúng như ngài nói, nếu nó sẽ ở lại đâu đó trong trường đại học và sống trong xa hoa, thì những người cha mẹ nghèo là chúng tôi sẽ phải làm sao? Ngài có nghĩ rằng sau những giờ bán hàng tôi sẽ phải đi ra ngoài và giao hàng không?’
Bà Bond choáng váng nói, ‘Nhưng Martin à! Martin à! Chắc chắn là anh còn nhớ chúng ta vẫn thu xếp được trước khi có Alan mà?’
‘Đúng, tất nhiên là anh biết,’ Martin giận dữ nói, ‘Anh không quên, nhưng anh cũng nhớ tất cả những gì chúng ta đã làm cho thằng bé trong những năm qua. Chúng ta đã chu cấp cho nó, và bây giờ khi nó đã có tất cả mọi thứ nó có thể lấy từ chúng ta thì nó bỏ đi và trở thành một bác sĩ, nếu em thích, và anh cho là chúng ta sẽ chẳng bao giờ còn nhìn thấy nó nữa. Vậy đấy!’
Đôi bàn tay của Martin Bond làm như thể ông ta đang định bóp cổ ai, rồi ông ta bùng lên, ‘Và ngài thì nhận được gì từ việc này bác sĩ Reginald Thompson? Vì sao bỗng nhiên ngài lại quan tâm đến thằng bé như vậy? Đó là điều tôi muốn biết. Người ta không đơn thuần làm một việc gì đó cho người khác, ngài biết đấy, trừ phi họ có một động cơ đằng sau việc đó. Ngài nhận được gì từ việc này?’
Alan nearly fainted with relief and happiness, but then Father Bond said slowly, ‘Well now, doctor, we rely on the boy to do our deliveries for us, you know. We’ve kept him all this time, it’s only right he should do something for us and if, as you say, he’s going to be stuck away somewhere in some college living in luxury then what about his poor parents? Do you think I’m going out after hours and deliver?‘
Mrs. Bond looked shocked and said, ‘But Martin! Martin! Surely you remember that we managed before Alan came on the scene?‘
‘Yes, of course I know,‘ said Martin angrily, ‘I’m not likely to forget, but I’m also remembering all the boy’s been to us all these years. We’ve ‘ad to provide for him, and now when ‘e’s ‘ad all ‘e can get from us ‘e’s going to rush off and be a doctor if you please, and I suppose that’s the last we shall ever see of him. Bah!‘
Martin Bond’s hands were working together as if he was longing to strangle somebody and then he burst out, ‘And what do YOU get out of it Dr. Reginald Thompson? Why have you suddenly taken such an interest in the boy? That’s what I want to know. People just don’t do things for others, you know, unless they’ve got some motive behind it. What are you getting out of it?‘
Bác sĩ Thompson cười lớn và nói, ‘Ôi lạy Chúa, ông Bond, ông đã thuyết phục được tôi rằng con trai ông khá là đặc biệt. Tất cả những gì ông nghĩ là ông sẽ nhận được gì, còn tất cả những gì con trai ông nghĩ là làm sao cậu có thể giúp đỡ người khác bằng cách trở thành bác sĩ. Ông muốn biết tôi nhận được gì từ việc này ư, ông Bond? Tôi sẽ nói cho ông biết; tôi cũng có những ấn tượng giống như cách mà con trai ông có ấn tượng. Tôi có một ấn tượng đặc biệt mạnh rằng tôi phải giúp cậu bé. Đừng hỏi tôi vì sao, tôi không biết vì sao, và nếu ông nghĩ tôi đang theo đuổi cậu bé để lợi dụng tình dục thì ông Bond à, ông còn ngu ngốc hơn là tôi nghĩ về ông. Tôi có thể có cả lũ con trai, và cả con gái nữa nếu tôi muốn. Lần này tôi muốn giúp Alan vì cái gì đó mà cả tôi cũng không biết, một cái gì đó đằng sau tâm thức tôi và tôi không thể làm rõ. Nhưng nếu ông không muốn cậu bé được giúp đỡ, ông Bond, thì chúng ta sẽ đợi cho đến khi cậu bé hai mươi mốt tuổi, mặc dù lúc đó là hơi muộn, khi đó chúng ta sẽ tiếp tục. Bây giờ, tôi không ở đây để tranh luận với ông. Nếu ông không muốn tiếp tục việc này thì xin ông hãy nói ra và tôi sẽ ra về.’ Bác sĩ Thompson đứng lên, trông thực sự rất dữ tợn. Khuôn mặt ông ta đỏ bừng và ông ta trông như thể muốn ném Martin Bond ra ngoài cửa sổ.
Martin Bond xoắn hai tay lại với nhau và giật giật cái gấu áo khoác đang mặc, rồi ông ta nói, ‘Có thể tôi đã có chút nóng nảy trong lời nói của mình, nhưng tôi đang băn khoăn không biết làm sao chúng tôi có thể xoay sở để đem khoai tây đi giao hàng vào buổi tối, và những việc tương tự thế. Chúng tôi cần phải sống, ngài biết đấy, cũng như thằng bé.’
Dr. Thompson laughed out loud and then said, ‘My goodness me, Mr. Bond, you’ve convinced me that your son is quite exceptional. All you think about is what you can get out of things, and all he thinks about is how he can help others by being a doctor. You want to know what I’m getting out of it, Mr. Bond? Well, I’ll tell you; I have impressions just the same as your son has impressions. I have the strongest impression that I’ve got to help him. Don’t ask me why, I don’t know why, and if you think that I am after him sex-wise well, then, Mr. Bond you are a bigger fool than I thought you were. I can get plenty of boys, and girls too, if I want them, but this time I want to help Alan for the sake of something that I know, something at the back of my mind and won’t come forward. But if you don’t want to have him helped, Mr. Bond, then we will wait until he is twenty-one and, although it will be a bit late, well, we’ll take it from there. Now, I’m not here to argue with you. If you don’t want to go on with this, say so and I’ll get out.‘ Dr. Thompson got to his feet looking a very truculent individual indeed. His face was red and he looked as if he would like to throw Martin Bond through his own front window. Martin Bond twisted his hands about and fiddled with the end of his jacket, and then he said, ‘Well, maybe I was a bit hasty in what I said, but I’m wondering how we can manage to get the spuds taken out at night and things like that. We’ve got to live, you know, as well as the boy.‘
Mary Bond vội nói chen vào : ‘Anh đừng nói nữa, Martin, chúng ta có thể thu xếp được. Chúng ta có thể thuê một đứa bé để làm chuyện đó. Sẽ không tốn kém lắm đâu, sẽ không mất nhiều bằng việc giữ Alan lại đây.’ Martin Bond chậm chạp gật đầu. ‘Được rồi, được rồi,’ ông ta miễn cưỡng nói. ‘Con có thể đi. Con vẫn chưa hai mươi mốt tuổi và bố vẫn còn quyền kiểm soát con, con phải thành công trong công việc bác sĩ mà con sắp làm, nếu không thì con sẽ phải nghe bố nói điếc tai về chuyện đó đấy.’ Nói xong người bố vội vàng quay người và đi rầm rập xuống cầu thang để vào cửa hàng
Vậy là mọi chuyện đã được thu xếp. Bác sĩ Thompson sẽ đưa Alan đến Bảo tàng Hunterian vào ngày nghỉ của ông trong tuần tới. Sau khi mọi chuyện được thỏa thuận xong ngài bác sĩ ra về còn Alan thì quay lại phòng mình để học.
Mary Bond broke in very hurriedly: ‘Shush, Martin, shush, we can arrange that all right. We can soon get a schoolboy come along and do it for us. It won’t cost much, it won’t cost as much as keeping Alan here.‘ Martin Bond slowly nodded his head. ‘All right, all right.‘ he said with some reluctance. ‘You can go. You’re not twenty-one yet and I still have control of you, and you make a success of that doctoring job you’re going to do or you’ll hear from me about it.‘ With that the father turned abruptly and clattered down the stairs to the shop. Mary Bond turned apologetically to Dr. Thompson and said, ‘I am so sorry about this, doctor. My husband sometimes is a bit impetuous. He is Aries, you know!‘
So it was arranged. Dr. Thompson would take Alan to the Hunterian Museum on his day off next week. With that arranged the doctor went home and Alan returned to his room to study.
‘Chào cháu, Alan,’ bác sĩ Thompson nói khi Alan có mặt tại phòng phẫu thuật một tuần sau đó. ‘Cháu vào đi, chúng ta sẽ uống một tách trà, rồi chúng ta sẽ ra xe và đi đến quảng trường Lincoln.’ Họ uống trà, ăn bánh qui, rồi ngài bác sĩ nói, ‘Cháu nên đi vào trong kia, cậu bé, cháu có thể sẽ bị kích động và ta không muốn cái xe sạch sẽ đẹp đẽ của ta bị rỏ nước.’ Alan đỏ mặt và vội vã đi vào một cái phòng bé bé nơi mà, như chúng ta nói, ngay cả một vị vua cũng phải đi bộ vào.
Bác sĩ Thompson dẫn đường đi ra đằng sau nhà. Chiếc xe của ông đang đỗ ở đó, một chiếc xe Morris Oxford cổ rất tốt. Ngài bác sĩ mở cửa xe và nói, ‘Cháu vào đi,’ và Alan trèo lên ghế sau một cách biết ơn. Alan không quen lắm với những chiếc xe tư, cậu bé luôn chỉ đi trên những chiếc xe điện huyên náo hoặc những chiếc xe buýt long xòng xọc. Cậu bé nhìn một cách thèm thuồng khi ngài bác sĩ khởi động máy, đợi một lúc cho máy nóng lên, kiểm tra mức xăng rồi lái xe đi. ‘Cháu có biết đường nào gần nhất không Alan?’ ngài bác sĩ hỏi một cách trêu đùa.
‘Hello there, Alan,‘ said Dr. Thompson as Alan presented himself at the surgery a week later. ‘Come on in, we’ll have a cup of tea and then we’ll get in the car and we’ll go off to Lincoln’s Inn Fields.‘ They had their tea and some biscuits, and then the doctor said, ‘You’d better go in there, boy, all the excitement might stir you up and I don’t want you taking a leak in my nice clean car!‘ Alan blushed and hurried off to the littlest room where, we are told, even a king must go on foot!
Dr. Thompson led the way out around a path going along the back of the house. There he had his car parked, a good old Morris Oxford. Unlocking the doors he said, ‘Get in,‘ and Alan thankfully got in the passenger seat. Alan was not very used to private cars, all his travelling had been done on clattering trams or rattling buses. He watched with avidity as the doctor started the engine, waited a few moments for it to warm up and then checked the charge rate and oil pressure, and drove out. ‘Do you know the best way to go Alan?‘ asked the doctor quizzically.
‘Thưa ngài,’ Alan trả lời, ‘Cháu đã tra trên bàn đồ và cháu nghĩ là ngài nên đi dọc theo đường East India Dock rồi đi qua cầu London và cháu cho là,’ cậu bé nói có phần hơi run, ‘chúng ta cũng sẽ phải đi qua cầu Waterloo nữa.’
‘Không,’ ngài bác sĩ nói, ‘lần này thì ta đã thắng cháu rồi, chúng ta sẽ không đi qua cây cầu nào hết, cháu hãy theo dõi đường ta đi cẩn thận nhé, bởi nếu kế hoạch của ta tốt đẹp thì cháu sẽ còn phải thực hiện hành trình này nhiều lần nữa.’
Alan say mê nhìn những nơi nằm ngoài khu cậu sống ở Tháp Hamlets. Cậu đã không được đi đây đó nhiều, và mặc dù vậy cậu có một cảm tưởng không dễ chịu rằng có một lúc nào đó cậu đã biết rất rõ về những khu mà họ đang lái xe đi qua. Cuối cùng họ rẽ trái và đi lên Kingsway tại Holborn, đi lên tiếp lên trên Kingsway một đoạn nữa, rồi họ rẽ sang phố Sardinia dẫn vào quảng trường Lincoln. Bác sĩ Thompson đột ngột lái xe vào trong một cánh cổng bằng sắt ở phía bên phải và đỗ xe một cách khéo léo. Ngài bác sĩ tắt động cơ, rút chìa khóa ra và nói, ‘Chúng ta đến nơi rồi, anh bạn, cháu hãy xuống xe đi.’
‘Well sir,‘ replied Alan, ‘I’ve looked it up on a map and all I can say is you go along the East India Dock Road and then go over London Bridge, and I suppose.‘ he said rather tremulously, ‘we have to go over Waterloo Bridge as well.‘
‘Nope,‘ said the doctor, ‘I’ve got you this time, we’re not going across any bridges, you follow the route carefully because if my plans come right you’ll be doing this journey quite a few times.‘
Alan was quite enthralled looking at all the places outside his own locale of Tower Hamlets. He had not been able to move about much, and yet he had a most uneasy feeling that many of these districts through which they were driving had been well known to him at some time. At last they turned right and went up Kingsway in Holborn, up Kingsway for quite a distance, and then they turned into Sardinia Street which led to Lincoln’s Inn Fields. Dr. Thompson suddenly drove through some iron gates to the right and parked his car smartly. Switching off the engine and taking out the key he said, ‘Here we are, lad, out you get.‘
Họ cùng nhau đi qua lối vào của một toà nhà trong trường Đại học Phẫu thuật Hoàng gia và bác sĩ Thompson gật đầu thân thiên với một trong những người mặc đồng phục đứng bên trong. ‘Khỏe không Bob?’ ngài bác sĩ hỏi một người trong số họ, và rồi gật đầu vui vẻ ông ta đi vào một cái hành lang tối, ‘Đi nào, chúng ta rẽ trái ở đây – ồ đợi đã, ta quên mất, ta phải cho cháu xem cái này.’ Ông ta dừng lại và nắm lấy cánh tay Alan nói, ‘Đây là một thứ sẽ làm cho răng cháu đau. Đây là một vài dụng cụ nha khoa mới đầu tiên. Cháu có thấy chúng trong cái tủ bằng kính kia không? Cháu thấy sao nếu răng hàm của cháu bị nhổ ra bởi một thứ như thế?’ Ông ta vui vẻ vỗ vào lưng Alan và nói, ‘Đi nào, chúng ta hãy vào trong này.’
‘Trong này’ là một không gian rộng, khá rộng, trong đó nằm ngổn ngang những tủ, ngăn kéo và tất nhiên là hết giá này đến giá khác đầy những bình thủy tinh. Alan nhìn xung quanh sợ hãi trước những thi thể trẻ con được ngâm trong bình, những bào thai nổi bập bềnh, và tất cả những bộ phận cơ thể người đặc biệt kì dị mà những bác sĩ phẫu thuật cho là nên giữ lại để làm bài thi hoặc giảng dạy cho các sinh viên.
Together they walked into the entrance of the Royal College of Surgeons’ building and Dr. Thompson nodded with easy familiarity to one of the uniformed people standing inside. ‘Okay Bob?‘ he asked one of them, and then nodding cheerfully he went on into a dark entrance lobby. ‘Come on, we turn left here – oh, wait a minute, I forgot, I’ve got to show you this.‘ He stopped and grabbed Alan’s arm saying, ‘Now, here’s something which will make your teeth ache. Here are some early dental instruments. D’you see them there in that glass case? Now how would you like to have your molars yanked out with things like that?‘ He slapped Alan playfully on the back and said, ‘Come on, let’s get in here.‘
‘Here‘ was a large space, quite a large space, littered with cabinets and closets and, of course, shelf after shelf of glass bottles. Alan looked about in awe at the bottled babies, floating foetuses, and all the extremely peculiar organs which surgeons had thought it advisable to save for the purposes of examination and student tuition.
Họ đi sâu vào trong phòng và dừng lại tại một cái tủ hình quả óc chó được đánh bóng cẩn thận. Bác sĩ Thompson kéo một ngăn kéo ra và Alan có thể thấy đó là hai tấm thủy tinh chồng lên nhau như một cái bánh sandwich, và ở giữa hai tấm thủy tinh là một đống bầy nhầy gớm ghiếc của ‘cái gì đó’. Bác sĩ Thompson cười và nói, ‘Cái tủ này thể hiện một bộ óc, một bộ óc đã được chia nhỏ để vào các ngăn để khi cháu mở một ngăn kéo ra và nhìn vào trong, cháu có thể bất cứ phần nào của bộ óc. Hãy nhìn cái này –’ ngài bác sĩ với tay lên một ngăn kéo khác và lại kéo ra hai tấm kính chồng lên nhau. Ông ta chỉ tay vào đó và nói, ‘Cái này được cho là nơi cháu nhận được những ấn tượng tâm thức. Ta băn khoăn muốn biết những gì đang diễn ra trong cái đó của cháu?’ Rồi ông ta thêm vào, ‘Ta cũng muốn biết những gì đang diễn ra trong cái đó của ta.’
They walked down one room and stopped at a well-polished walnut case. Dr. Thompson pulled out a drawer and Alan could see that it was two sheets of glass sandwiched together, and inside between the two sheets was an awful mess of ‘something‘. Dr. Thompson laughed and said, ‘This cabinet represents a brain, a brain which has been sliced up so that you can open a drawer and look down and you can see any particular part of the brain. Look at this –‘ he reached for another drawer and pulled the handle and out came another glass sandwich, and the doctor pointed at it saying, ‘That is supposed to be where you get psychic impressions. I wonder what’s going on in yours?‘ Then he added, ‘I wonder what’s going on in mine too!‘
Ngài bác sĩ và Alan dùng toàn bộ buổi sáng trong bảo tàng Hunterian. Rồi bác sĩ Thompson nói, ‘Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta cần phải ăn cái gì đó rồi, cháu có nghĩ thế không?’ Alan cũng đã cảm thấy bụng sôi lên ầm ầm, vì thế cậu liền gật đầu vì cậu hoàn toàn đồng ý với ngài bác sĩ. Họ rời bảo tàng, quay trở lại xe và lái xe tới một câu lạc bộ nơi bác sĩ Thompson rất được biết đến. Họ nhanh chóng ngồi xuống một chiếc bàn và ăn trưa. ‘Ăn xong chúng ta sẽ đi tới bệnh viện, ta sẽ đưa cháu tới phòng mổ xác và chúng ta sẽ xem những thứ chúng ta có thể xem ở đó.’
‘Ồ bất cứ ai cũng có thể vào phòng mổ xác được ạ?’, Alan hỏi có phần kinh ngạc.
Bác sĩ Thompson cười và nói, ‘Ồ không, tất nhiên là không rồi, nhưng ta được biết đến như một bác sĩ chuyên khoa và ta đã có một chỗ làm tại phố Harley trong một khoảng thời gian nhưng ta không thể chịu được tất cả những thói xu nịnh ở đó, ta không thể chịu được những bà góa già luôn nghĩ rằng chỉ cần họ chi đủ tiền là họ có thể được chữa lành bệnh ngay lập tức. Và dù sao đi nữa, họ đối xử với bác sĩ cũng không ra gì,’ ngài bác sĩ nói khi xong bữa ăn.
The doctor and Alan spent all the morning in the Hunterian Museum and then Dr. Thompson said, ‘Well, I guess it’s time we had something to eat, don’t you?‘ Alan had been feeling rumbling pains and he nodded as he thoroughly agreed. So they left the Museum and got in the car and drove off to a club where Dr. Thompson was obviously well known. Soon they were sitting at a table having lunch. ‘After this we’ll go along to a hospital and I’ll take you into a dissecting room and we’ll see what we can see there.‘
‘Oh, can one just walk into a dissecting room like that?‘ asked Alan in some astonishment.
Dr. Thompson laughed and said, ‘Oh dear me, no, of course not but I am known as a specialist and I had a place in Harley Street for some time but I just couldn’t stand all the bowing and scraping there, I couldn’t stand a lot of the old matrons who thought that if they paid enough money they would be cured immediately. And anyway, they treat doctors as the lowest form of life,‘ he said as he finished his meal.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã tới cổng bệnh viện và được đỗ tại khu chỉ dành riêng cho các bác sĩ. Bác sĩ Thompson và Alan đi ra khỏi xe và đi qua cổng chính tới một bàn lễ tân. Bác sĩ Thompson đi tới trước và nói với một trong các nhân viên ở đó, ‘Tôi muốn được nói chuyện với Giáo sư Dromdary-Dumbkoff,’ ông ta nói. Nhân viện lễ tân quay đi, hỏi qua điện thoại rồi quay lại nói với bác sĩ Thompson, ‘Vâng, thưa ngài, giáo sư bảo tôi đưa ngài và vị khách của ngài tới gặp ông. Mời ngài đi lối này.’ Họ cùng nhau đi dọc hành lang bệnh viện mà Alan thấy như dài vô tận. Cuối cùng họ đến một văn phòng bên ngoài cửa ghi tên cùa ngài giáo sư. Nhân viên lễ tân gõ cửa và đẩy cửa vào. Bác sĩ Thompson và Alan đi vào trong. Thứ đầu tiên họ nhìn thấy là một người bán thân nằm trên bàn và hai người trong bộ áo choàng trắng đang bận rộn cắt người đó ra. Trong một thoáng Alan cảm thấy có những thứ kì lạ xảy ra bên trong mình, nhưng rồi cậu nhanh chóng nghĩ rằng nếu cậu muốn trở thành bác sĩ cậu sẽ phải quen với những cảnh như thế này, vì thế câu nhanh chóng nuốt nó xuống, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra hai ba lần, và rồi mọi thứ đều ổn.
Soon the car drove up to a hospital entrance and parked in the space reserved for doctors only. Dr. Thompson and Alan got out and walked into the main entrance to a reception desk. Dr. Thompson went forward and said to one of the staff there, ‘I want to speak to Professor Dromdary-Dumbkoff,‘ he said. The attendant turned away and spoke into a telephone returning to Dr. Thompson and saying, ‘Yes, sir, the professor has asked me to bring you and your visitor to him. Will you come this way, please?‘ Together they walked through hospital corridors for what to Alan seemed to be endless miles. At last they reached an office with the professor’s name on the outside. The attendant knocked and pushed the door open. Dr. Thompson and Alan entered. The first thing they saw was half a human on a table and two people in white coats were busily cutting down into it. For a moment Alan felt strange things happening inside him, but then he thought quickly that if he were to be a doctor he would have to become used to sights like this, so he swallowed quickly, closed and opened his eyes two or three times, and then everything was all right.
‘Đây là cậu bé mà tôi đã kể với Giáo sư, cậu bé rất khá, ngài biết đấy,’ bác sĩ Thompson giới thiệu Alan. Vị giáo sư nhìn cậu bé một cách nghiêm nghị và nói, ‘Ach, cháu đã sẵn sàng rồi đúng không? Rồi chúng ta sẽ biết thôi,’ rồi ông ta quay đi cười khúc khích giống như con gái khiến cho cậu bé Alan tội nghiệp cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Trong một lúc họ chỉ đứng đó nói chuyện trong khi vị giáo sư quan sát hai sinh viên làm việc. Rồi Alan được đưa tới phòng mổ xác, đó là một căn phòng rất lớn, đặc biệt lạnh và bốc một thứ mùi kinh khủng. Trong một thoáng Alan tội nghiệp đã nghĩ rằng cậu sẽ tự bôi nhọ mình bằng việc lăn quay ra bất tỉnh hoặc nôn ra sàn, nhưng rồi cậu lại nhớ ra rằng cậu có một công việc cần hoàn thành và cơn buồn nôn nhanh chóng qua đi. Vị giáo sư đi từ cái xác này sang cái xác khác – bây giờ không phải là giờ học nên không có sinh viên nào ở đó – chỉ tay vào những thứ ông ta thấy thú vị, và bác sĩ Thompson thì theo dõi sát sao phản ứng của Alan.
‘This is the boy I told you about, Prof, he’s good stuff, you know,‘ said Dr. Thompson introducing Alan. The professor gazed hard at him and said, ‘Ach, right it is that you may be already, we shall see what we shall see, eh?‘ and then he broke into such a girlish chuckle that poor Alan felt highly embarrassed.
For some time they just stood there chatting while the professor watched the two students at work, and then Alan was taken down to a dissecting room, a huge room remarkably cold and frightfully smelly. For a moment poor Alan thought that he was going to disgrace himself by either fainting or vomiting on the floor, but again he remembered that he had a job to do and the spasm of nausea quickly passed. The professor moved from body to body – it was not lecture time so no students were here – pointing out various things of interest, and Dr. Thompson was closely observing Alan’s reactions.
‘Ach, đúng là một lũ ngốc!’ vị giáo sư thốt lên giận dữ khi ông ta dừng lại và nhặt lên một cánh tay bị đứt lìa rơi ra từ một cái bàn và đang nằm lăn lóc trên sàn. ‘Sinh viên ngày nay, chúng không giống như khi ta ở Đức, chúng quá cẩu thả. Làm sao mà chúng lại để một cánh tay rơi xuống sàn được?’ Ông ta càu nhàu lẩm bẩm một mình và đi sang một cái xác khác. Rồi ông ta đưa tay ra tóm lấy cánh tay Alan và nói, ‘Cháu hãy cầm lấy dao mổ và rạch một đường từ đây đến đây, cháu cần phải biết một vết cắt tươi trông như thế nào.’ Alan điếng người cầm lấy con dao mổ được đưa tới cho cậu và rồi với một cái rùng mình bên trong mà cậu hy vọng là không qua lộ liễu, cậu ấn đầu dao vào một thớ thịt và kéo một đường đi xuống. ‘Cháu làm được rồi, cháu làm được rồi,’ vị giáo sư nói một cách hào hứng. ‘Đúng thế, cháu sẽ là một sinh viên y khoa giỏi.’
‘Ach, de dunderheaded fool!‘ exclaimed the professor angrily as he stooped down and picked up a severed arm which had dropped off a table and rolled beneath it. ‘Students nowadays, they are not as they were in Germany, they are so careless. How would they like to have an arm dropped?‘ Mumbling to himself and grumbling away he moved to another body and reaching out a hand caught Alan by the arm and said, ‘Take that scalpel and make an incision from here to here, you should know what cutting flesh is like.‘ Alan numbly took the proffered scalpel and then with an inward shudder which he hoped was not too obvious he pressed the point of the knife on to the dead flesh and pulled it down. ‘You have the touch, you have the touch,‘ said the professor excitedly. ‘Yes, you will be all right as a medical student.‘
Sau đó bác sĩ Thompson và Alan cùng nhau dùng trà, ngài bác sĩ nói, ‘Vậy là bây giờ cháu vẫn có thể ăn bất chấp những gì cháu đã nhìn thấy. Ta gần như đã nghĩ cháu sẽ lăn quay ra dưới bàn, mặt xanh nhợt hoặc cái gì đó tương tự. Cháu sẽ làm gì nếu lần tới cháu có một quả thận trên miếng bánh mì nướng? Cháu có thấy buồn nôn không?’ Alan cười. Bây giờ cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, và cậu nói, ‘Không thưa ngài, cháu thấy như ở nhà.’
Họ lái xe chậm rãi quay trở về Wapping, họ đi qua những đám đông tụ tập vào ban đêm, bác sĩ Thompson nói suốt đường đi về những gì ông muốn làm, về cuộc đời ông và rằng giờ đây ông đã cảm thấy mệt mỏi, ông nói rằng ông muốn chăm sóc cho Alan và cho cậu một tài khoản ngân hàng riêng để cậu có thể không phụ thuộc vào bố mẹ cậu nữa. Ông ta nói, ‘Ta chưa bao giờ biết bố mẹ mình, ta là một đứa trẻ mồ côi, nhưng nếu bố mẹ ta mà cư xử với ta như bố mẹ cháu thì – tin ta đi, ta nghĩ là ta sẽ bỏ trốn.’
Later Dr. Thompson and Alan had tea, and the doctor said, ‘Well now, so you can still eat in spite of all you’ve seen. I half expected to see you rolling under the table green in the face or something. What are you going to do when you get kidney on toast next time? Throw it up?‘ Alan laughed. He was very much more at ease now, and he said, ‘No sir, I feel quite at home.‘
Slowly they drove back to Wapping through the evening crowds, Dr. Thompson talking all the time saying what he wanted to do, how he was getting old and he was tired, saying how he would look after Alan and provide him with his own bank account so that he would be independent of his parents. He said, ‘I never knew my parents, I was an orphan, but if my parents had gone on like your parents did – well, believe me, I think I should have run for it!‘
Buổi tối hôm đó trong gia đình Bond diễn ra một cuộc nói chuyện quan trọng. Ông bố Bond cố gắng không tỏ ra quan tâm nhưng cùng lúc ông cũng hào hứng chăm chú lắng nghe mọi điều Alan kể, và rồi cuối cùng ông nói cộc lốc, ‘Tốt, con có thể đi khi nào con muốn, chúng ta đã tìm một thằng bé để làm phần việc của con khi con đi.’
Và như vậy, một cách nhanh chóng, mọi việc đều được thu xếp. Alan sẽ đi học tại trường tiền y khoa bệnh viện St. Maggots, và sau đó nếu cậu thành công cậu sẽ trở thành một sinh viên y khoa tại St. Maggots. Và Alan đã thành công tại trường tiền y khoa, cậu đã làm rất tốt, cậu nằm trong tốp ba học sinh đứng đầu và trở thành một sinh viên được các giáo viên yêu mến. Rồi cũng đến lúc cậu rời trường tiền y khoa và vào bệnh viện với tư cách một sinh viên y khoa thực thụ. Cậu không thực sự mong chờ điều đó mặc dù nó sẽ diễn ra vào ngày mai , bởi vì sự thay đổi luôn luôn là rất kì lạ và đã có quá nhiều thay đổi trong cuộc sống của Alan.
That evening there was great talk in the Bond household. Father Bond was trying not to show his interest but at the same time he was listening with avidity to everything being said, and then at the end he said gruffly, ‘Well, you can go when you like, lad, we’ve found a boy to take over when you leave us.‘
And so, speedily, it was all arranged. Alan was to go to the pre-med school of St. Maggots Hospital, and after that if he was successful he would become a medical student at St. Maggots. And Alan was successful at pre-med school, he did well, he was of the first three and became a well-favoured student beloved of his tutors. And then the time came for him to leave pre-med and enter the hospital as a proper medical student. He did not really look forward to that which was to take place on the next day because change is ever strange and there had been many, many changes in Alan’s life.
St. Maggots là một bệnh viện lâu đời được xây chủ yếu theo hình chữ U. Một cạnh của chữ U là các phòng khám bệnh, đáy của chữ U là khoa tâm thần, khoa nhi và những khoa tương tự, còn cạnh kia của chữ U là các phỏng mổ. Tất nhiên trong khi học các lớp tiền y khoa, Alan đã được đến bệnh viện trong rất nhiều dịp nhưng vào buổi sáng thứ hai đầu tiên đó, cậu đã tới bệnh viện với một cảm giác rất bối rối. Cậu đi vào cổng chính và xưng danh tính, và nhân viên lễ tân nhận xét một cách chua ngoa, ‘Ồ, cậu là một trong số họ?’ Rồi ông ta quay đi lấy một quyển sổ to và chậm chạp lần giở từng trang, liếm ngón tay cái và để lại những vết chắc chắn là ni cô tin trên giấy. Rồi cuối cùng ông ta cũng đứng thẳng lên và nói, ‘À tôi biết mọi thứ về cậu. Cậu hãy đi lên cầu thang, rẽ phải rồi rẽ trái, đến cửa thứ hai bên tay phải. Bác sĩ Eric Tetley là người cậu cần gặp, và cậu nên cẩn thận thì hơn, sáng nay tâm trạng của ngài bác sĩ không được tốt.’ Với một cái nhún vai ông ta quay đi. Trong một thoáng Alan khựng lại vì kinh ngạc, cậu đã nghĩ rằng người ta sẽ phải tỏ ra kính trọng hơn đối với một người sắp sửa làm việc trong vòng ba hay bốn năm tại bệnh viện với tư cách là sinh viên y khoa. Nhưng rồi cậu cũng nhún vai, cầm cặp sách lên và đi lên cầu thang.
St. Maggots was an old hospital built mainly in the shape of a ‘U‘. One arm of the ‘U‘ was for medical cases, and what would be the bottom of the ‘U‘ was for psychiatric, paediatric and similar, while the other arm of the ‘U‘ was for surgical cases. Of course Alan during his pre-med studies had been into the hospital on many occasions but it was with a decided feeling of trepidation that he went there on that first Monday morning. He went up to the main entrance and said who he was, and the attendant sourly remarked, ‘Oh, one of them, eh?‘ Then he turned to a ledger and took his time fumbling through the pages, licking his thumb and leaving decided nicotine stains on the paper. Then at last he straightened up and said, ‘Ah yes, I know all about you. Go straight up them stairs, turn right, turn left, and it’s the second door on the right. It’s Dr. Eric Tetley that you have to see, and you’d better be careful, he’s in a poor mood this morning.‘ With a shrug of his shoulders the attendant turned away. Alan paused for a moment in some astonishment, he thought there would be a bit more respect for a man who was going to serve in the hospital for three or four years as a medical student. But he, too, shrugged his shoulders, picked up his cases, and walked up the stairs.
Bên trên cầu thang là một cái sảnh nhỏ, bên phải có một cái bàn nhỏ và một người đàn ông đang ngồi ở đó. ‘Cậu là ai,’ ông ta hỏi. Alan xưng danh và người đó kiểm tra lại trong một quyển sổ, rồi ông ta viết gì đó lên trên một miếng giấy và nói, ‘Cậu có thể để cặp sách của cậu ở đây, cậu chỉ cần cầm cái này đến văn phòng của bác sĩ Eric Tetley, gõ cửa một lần – hãy nhớ là đừng gõ quá mạnh – rồi đi vào. Chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo thì phụ thuộc vào cậu.’ Alan nghĩ đây là một hệ thống đón tiếp người mới đến kì cục nhất, nhưng cậu vẫn cầm lấy miếng giấy từ người đàn ông và đi về phía văn phòng như được chỉ dẫn. Cậu gõ cửa, đợi một hay hai giây như đúng phép tắc rồi lặng lẽ đi vào. Có một cài bàn ngổn ngang giấy tờ, các dụng cụ phẫu thuật và ảnh của những người phụ nữ. Một tấm biển đề tên, ‘Bác sĩ Eric Tetley’ bằng chữ màu trắng nằm ở góc bàn, còn bản thân ngài bác sĩ thì ngồi choáng hết cái ghế quay. Hai cánh tay ông ta dang rộng và hai bành tay to béo thì xòe ra trên cạnh bàn.
Alan dè dặt đi tới chiếc bàn trước cái nhìn chòng chọc của bác sĩ Tetley, rồi cậu nói, ‘Thưa ngài, tôi đến để gia nhập bệnh viên St. Maggots. Người ta bảo tôi đưa cho ngài miếng giấy này.
Ngài bác sĩ không nhúc nhích để nhận lấy miếng giấy, vì thế Alan đặt nó xuống bàn trước mặt ông ta và rồi đứng lùi lại dưới cài nhìn chòng chọc làm người ta mất hết can đảm của ngài bác sĩ.
At the top of the staircase in a little vestibule around to the right there was a table and a man was sitting at it. ‘Who are you?‘ he asked. Alan identified himself and the attendant checked through a book and then wrote something on a card, saying, ‘You can leave your cases here, just take this along to Dr. Eric Tetley’s office, knock once – not too loud, mind! – and then enter. What happens next is up to you.‘ Alan thought this was a most peculiar system of dealing with new entrants, but he took the card from the man and went to the office as directed. He knocked, waited a discreet second or two, and then quietly entered. There was a desk littered with papers, surgical instruments, and photographs of women. A black nameplate lettered in white, ‘Dr. Eric Tetley‘, stood on the corner of the desk and the doctor himself sat square in an office swivel chair. He had his arms out wide, big fat hands spread on the edge of the desk.
Alan walked forward to the desk being somewhat unnerved by the unmoving stare of Dr. Tetley, then he said, ‘Sir, I have come to join St. Maggots. I have to give you this card.‘ The doctor made no move to take it, so Alan put it on the desk in front of him and stood back under that quite unnerving stare.
‘Hừm!’ ngài bác sĩ cằn nhằn. ‘Phải, ông bạn già Thompson đã có lý, ta nghĩ cậu có tố chất của một bác sĩ, nhưng cậu cần phải được rèn rũa thêm chút nữa, phải không?’ Rồi ông ta cao giọng nói oang oang, ‘Paul! Bond đã đến rồi, cậu có thể đến đây được không?’ Lúc đó Alan mới để ý rằng ngài bác sĩ đang ấn tay lên một cái nút và sử dụng một hệ thống liên lạc trong văn phòng. Chẳng mấy chốc có những tiếng động lộn xộn đi đến và một vị bác sĩ nhỏ bé, luộm thuộm, tóc tai bờm xờm lao vào trong văn phòng. Ông ta mặc một chiếc áo choàng trắng dài tới tận mắt cá chân còn tay áo thì quá dài nên phải xắn lên mấy lần. Ông ta trông như một miếng giẻ rách so với một bác sĩ. ‘Ồ, vậy đây là Bond sao? Tôi phải làm gì với cậu ta – tử tế với cậu ta?’ Bác sĩ Eric Tetley khịt mũi và nói, ‘Trước tiên anh phải huấn luyện cậu ta, anh phải làm cho cậu ta trở thành một bác sĩ.’ Bác sĩ Paul cằn nhằn khi ông ta đọc qua giấy tờ về Alan, ‘Ồ, vậy ra bây giờ St. Maggots đã xuống cấp tới mức này rồi cơ à? Con trai của một người bán khoai tây sẽ trở thành một bác sĩ phẫu thuật hay một bác sĩ thực hành, hay gì đó. Anh nghĩ sao về điều này? Không còn những người từ giới trung lưu và thượng lưu nữa, mà là những người bán khoai tây, thế đấy!’
‘Hrmph!‘ grunted the doctor. ‘Yes, old Thompson was right, I think you’ve got the makings of a good man in you, but you need straightening out a bit, eh?‘ Then he raised his voice, not in song, but to bawl, ‘Paul! Bond is here, come in will you?‘ Only then did Alan see that the doctor had his finger now pressed on a button and was using an office intercom system. Soon there was a flurry of noise and a small untidy looking doctor with hair all over the place bounced into the room. He had on a white coat which reached down to his ankles and his sleeves were so long that they had to be rolled and rolled again. He did look a ragbag of a doctor. ‘Oh, so this is Bond, eh? What am I supposed to do with him – kiss him?‘ Dr. Eric Tetley snorted and said, ‘You get a go at him first, you’ve got to make a good man out of him.‘
Dr. Paul grunted as he leafed through Alan’s papers and said, ‘Oh, so now St. Maggots has come down to this, eh? We’ve got the son of a spud seller who is going to be a specialist surgeon or practicing physician, or something. What do you make of that? No more old school ties, spud sellers, bah!‘
Alan bị sốc. Cậu thực sự choáng váng đến tận xương tủy khi thấy một người lôi thôi, luộm thuộm, khốn khổ lại có thể nói những điều tàn nhẫn như vậy, nhưng rồi cậu nghĩ cậu ở đó để học hỏi, vì thế cậu im lặng không nói gì. Nhưng rồi khi cậu quay sang để nhìn bác sĩ Paul thì cậu thấy một cái nháy mắt trong đôi mắt màu xám của ông ta. Vị bác sĩ nói, ‘Nhưng không sao, chàng trai, chẳng phải họ cũng nói Đức Jesus là con trai của người thợ mộc đấy thôi? Ta thì chẳng tin lắm vào họ, ta là người đi theo Mô Sê.’ Rồi ông ta cười lớn và đưa tay ra để bắt tay Alan.
Nhanh chóng sau đó Alan được đưa đến một căn phòng nằm bên trên tháp trung tâm của tòa nhà, ngay bên trên cửa chính. Cậu phải dùng chung nó với hai sinh viên y khoa khác, và các điều kiện thì vô cùng túng thiếu. Tất cả những gì họ có để ngủ là những chiếc giường bằng vải bạt theo kiểu cắm trại.
Người lễ tân dẫn cậu lên phòng, bảo cậu để cặp sách xuống một cái giường và nói, ‘Được rồi bác sĩ, bây giờ tôi phải đưa cậu đến khu phòng bệnh Maristow ở khu điều trị, ở đó có năm mươi ba giường bệnh, và hai giường bệnh nằm trong một phòng bệnh riêng bên cạnh. Bà y tá Swaine phụ trách ở đó, và hỡi ôi, bà ta kinh khủng lắm. Hãy nói năng và cư xử cẩn thận khi cậu ở đó.’
Alan was shocked. He really was shocked down to the core of his being to think that this scruffy untidy looking wretch could say such unkind things, but he was there to learn, he thought, so he said nothing. But then he turned to look at Dr. Paul and saw the twinkle in the grey eyes. The doctor said, ‘But there it is, boy, they say that Jesus was the son of a carpenter, don’t they? Don’t place much faith in ’em myself, I’m a good follower of Moses.‘ And with that he laughed and held out his hand.
Shortly after Alan was shown to a room right up in the centre tower of the building, right over the main door. He had to share that with two other student doctors, and the conditions were cramped in the extreme. All they had to sleep upon was canvas camp beds.
The attendant who had shown him to the room and let him put his cases down on a bed said, ‘Okay doc, now I’ve got to take you to the Maristow Ward over in the medical wing, that’s a thirty-five bed ward, by the way, with two beds in a private room attached.‘
Bà y tá Swaine phụ trách khu phòng bệnh Maristow thực sự trông rất giống một con rồng hung dữ, bà ta cao gần hai mét và nặng hơn một trăm cân, và bà ta lúc nào cũng cau có giận dữ với tất cả mọi thứ và tất cả mọi người. Da của bà xẫm màu tới mức trông bà gần như là một người lai, nhưng thực ra bà đến từ một gia đình người Anh lâu đời, và Alan đã rất kinh ngạc khi nghe bà nói, bà có giọng của một trong những người có học thức nhất mà Alan từng gặp. Sau khi đã thân thiết thì bà y tá Swaine nhanh chóng chứng tỏ bà không phải là một con rồng, khi bà nhìn thấy một sinh viên đang làm việc chăm chỉ, bà liền đến giúp sinh viên đó. Đối với những ai trốn việc thì bà không bao giờ có thời gian, và bà luôn nhanh chóng đi đến văn phòng của ngài giám đốc bệnh viện để tố cáo những sinh viên đã không hoàn thành công việc.
‘Sister Swaine is in charge, and boy oh boy, is she ever a bitch. Mind your p’s and q’s there!‘ Sister Swaine in charge of the Maristow Ward did indeed appear to be a formidable dragon, about six foot tall, about two hundred pounds in weight, she scowled at everything and everybody. Her skin was so dark that she looked almost like a half-caste, but she came from a very old English family and it was astounding to Alan when she opened her mouth and spoke and the voice was that of one of the most cultured people he had met. But familiarity with Sister Swaine soon showed that she was no dragon, and when she saw that a student was working hard then indeed she went out of her way to help that student. For shirkers she had no time whatever, and really hastened to the Matron’s office to report a student who fell down on the job.
Cuộc sống của một sinh viên nội trú trôi qua ngày nào cũng như ngày nào. Alan làm việc rất chăm chỉ, cậu yêu công việc của mình, và cậu tạo được rất nhiều thiện cảm. Khi năm học thứ ba của cậu kết thúc, cậu được bác sĩ Eric Tetley cho gọi. ‘Cậu đang làm rất tốt, chàng trai, cậu làm tốt hơn là ta nghĩ. Lúc đầu ta đã nghĩ, cho dù ông bạn già Thompson có nói gì đi nữa, cậu sẽ phải quay lại với công việc lau chùi khoai tây. Nhưng cậu đã đạt được những thành tích rất tốt từ đó tới nay, và bây giờ ta muốn cậu làm trợ lý riêng của ta trong năm tới. Cậu có đồng ý không?’ Ông ta nhìn lên Alan và không đợi câu trả lời ông ta nói, ‘Được rồi, cậu hãy nghỉ nửa ngày và đi gặp ông bạn già Thompson, chuyển lời ta rằng ông ta đã đúng, ta nợ ông ta lần này’.
Alan đi ra cửa thì bị gọi giật lại. ‘Này – đợi đã!’ Alan quay lại, băn khoăn không biết liệu còn việc gì nữa đây. Bác sĩ Tetley nói, ‘Cậu có xe không?’
‘Không thưa ngài,’ Alan nói. ‘Tôi chỉ là một người bán khoai tây chuyển sang làm sinh viên y khoa. Tôi không có đủ khả năng để có một chiếc ô tô.’
‘Hừm!’ bác sĩ Eric Tetley cằn nhằn. ‘Vậy cậu có biết lái xe không?’
‘À có, bác sĩ Thompson đã dạy tôi lái, và tôi đã có bằng.’
A medical student’s life in a hospital is always much of a muchness, much the same. Alan worked hard, he loved to work, and he made a very favourable impression. At the end of his third year he was called in by Dr. Eric Tetley. ‘You’re doing well, my boy, better than I thought you would. I thought first, no matter what old Thompson said, you’d be back scrubbing spuds. You’ve got a good record all the way through, and now I want you to be my personal assistant in the coming year. Take it?‘ He looked up at Alan and, not waiting for a reply he said, ‘Okay, take a half day off and go and tell old Thompson from me that he was right, I owe him a case of –‘ he said.
Alan walked to the door and then was called back. ‘Hey – you – wait a minute!‘ Alan turned back wondering what was happening now, and then Dr. Tetley said, ‘Got a car?‘
‘No sir,‘ said Alan. ‘I’m just an ex-spud seller turned medical student. I can’t afford a car.‘
‘Hrmph!‘ grunted Dr. Eric Tetley. ‘Well, I suppose you can drive?‘
‘Oh yes, Dr. Thompson taught me, and I’ve got my licence.‘
‘Vậy thì,’ bác sĩ Tetley nói, lục lọi trong ngăn kéo bàn bên phải, lầm bầm và nói ra những từ gây sốc khi ông ta phải dốc hết từ ngăn kéo ra tất cả các thể loại giấy tờ, dụng cụ, vân vân, và cuối cùng thì chộp lấy một cách sung sướng một chùm chìa khóa có hai cái chìa. ‘Đây rồi, chìa khóa xe của ta. Ta muốn cậu hãy chuyển hộ ta một gói bưu kiện cho một quí cô – đây là địa chỉ, cậu có thể đọc được chữ trên đó chứ? – được rồi, hãy chuyển cái này cho cô ta, đừng dừng lại hay nói chuyện gì với cô ta, nhớ đấy, và hãy đi thẳng tới gặp ông bạn già Thompson. Hãy nhớ quay trở về đây trước chín giờ tối nay. Xe của ta đỗ ở ô số 23, ngay bên dưới văn phòng của ngài giám đốc bệnh viện. Ồ!’ ông ta nói, ‘Ta nên đưa cho cậu một mẩu giấy trong đó ghi là cậu có thể dùng chiếc xe, nếu không có thể một tên cớm chết tiệt nào đó sẽ hỏi thăm cậu và nện cho cậu một trận vì tội ăn cắp chiếc xe hay gì đó, ta đã gặp phải chuyện đó một lần rồi.’ Ông ta viết nghuệch ngoạc cái gì đó lên trên một mẩu giấy, đóng con dấu của ông ta lên đó, rồi dúi nó vào tay Alan và nói, ‘Giờ thì nhanh lên, đừng quanh quẩn ở đây cho đến chín giờ tối nay.’
‘Well then,‘ said Dr. Tetley, fiddling about in the right-hand drawer of his desk, mumbling about and saying shocking words as he turfed out all manner of papers, instruments, etc., at last pouncing with glee upon a ring with two keys attached. ‘Here it is, the key to my car. I want you to drop a parcel in to a lady – here’s the address, can you read the writing? – well, okay, drop this in to her and don’t stop and have any chit chat with her, mind, and then go straight on to old Thompson. Be sure you’re back here by nine o’clock tonight. My car is in bay 23, that’s just below the Matron’s office. Oh!‘ he said, ‘I’d better give you a note saying that you can take the car otherwise some bally copper will come along and pinch you for stealing it or something, I had it happen once before.‘ He scribbled something on a piece of paper, put his official stamp on it, and then thrust it at Alan saying, ‘Now beat it, don’t come around here until nine o’clock tonight.‘
Thời gian qua đi, đó là một quãng thời gian rất thành công đối với Alan Bond, nhưng đồng thời cũng có những trắc trở. Bố của cậu qua đời trong một lần quá giận dữ vì có một khách hàng phàn nàn về giá của măng tây. Vì thế Alan phải chu cấp cho mẹ cậu vì trong cửa hàng không còn gì đáng giá để bán đi cả, và tất nhiên là căn nhà cũng là nhà đi thuê. Alan tìm cho mẹ cậu một chỗ ở và đảm bảo rằng mẹ cậu được chăm sóc cẩn thận. Nhưng không may mẹ cậu lại trở nên vô cùng cay nghiệt với cậu, bà nói rằng cậu đã giết chết bố cậu vì đã bỏ đi và cố gắng sống ở một địa vị xã hội cao hơn ông, vì vậy ngoại trừ việc chu cấp cho bà, Alan không bao giờ đến thăm bà. Rồi chiến tranh xảy ra. Những tên người Đức lại gây nên nạn binh đao và hống hách khoe khoang một cách láo xược về những gì chúng sẽ làm với phần còn lại của thế giới. Hết nước này đến nước khác bị chiếm đóng, và Alan, giờ đây đã là một bác sĩ đã ra trường, sau tên cậu đã có hai chữ viết tắt M.D. (Medical Doctor – bác sĩ y khoa), đã cố gắng ra trận nhưng việc đó bị hoãn lại vì những công việc rất hiệu quả mà cậu đã làm được trong vùng và cho các công ty tàu thủy gần càng Luân Đôn.
The years went by, years of great success for Alan Bond, but years of trouble as well. His father died; he had an attack of rage one day and just dropped dead in the shop because a customer was complaining about the price of asparagus. So Alan had to provide for his mother because there was nothing left worth selling in the shop, and, of course, the property had been rented. So Alan put his mother in a couple of rooms and made sure that she was adequately looked after. Unfortunately his mother took a violent dislike to Alan, saying that he had killed his father by running out on him and trying to live in a station above himself, so, apart from providing for her, Alan never went to see her.
Một ngày bác sĩ Dr. Reginald Thompson gọi điện cho Alan ở bệnh viện nơi cậu làm việc và nói, ‘Alan, cháu có thể đến gặp ta khi nào cháu có thời gian được không? Ta cần gặp cháu gấp.’
Alan luôn dành cho bác sĩ Thompson một lòng yêu mến chân thành, vì vậy cậu nhanh chóng thu xếp với bác sĩ Tetley để có thể nghỉ làm cho đến hết ngày. Bây giờ cậu đã có chiếc xe riêng của mình và chẳng mấy chốc cậu đã đỗ xe tại nhà của bác sĩ Thompson.
‘Alan,’ bác sĩ Thompson nói, ‘Ta đang ngày càng già nua, ta không còn sống được lâu nữa. Cháu có thể kiểm tra sức khỏe cho ta được không?’
Alan đứng đó trong một trạng thái hết sức sững sờ, và bác sĩ Thompson phải nhắc lại, ‘Có chuyện gì với cháu thế chàng trai? Cháu quên mất cháu là một bác sĩ rồi à? Chúng ta bắt đầu nhé.’ Rồi ông bắt đầu cởi quần áo. Alan nhanh chóng cầm các dụng cụ của bác sĩ Thompson lên, kính soi đáy mắt, máy đo huyết áp và tất cả những thứ khác, và tất nhiên, cậu luôn mang theo cái ống nghe riêng của mình. Sau khi khám cậu phát hiện ra rằng bác sĩ Thompson bị huyết áp cao và hẹp van hai lá cấp tính.
One day Dr. Reginald Thompson phoned Alan at the hospital where he was now on the hospital staff and said, ‘Alan, come over and see me when you’ve got a few moments, will you? I want to see you urgently.‘
Alan, of course, looked upon Dr. Thompson with real love so he soon arranged with the ageing Dr. Tetley to go off for the rest of the day. Now he had his own car and soon he was back parking his car in Dr. Thompson’s driveway.
‘Alan,‘ said Dr. Thompson, ‘I’m getting old, boy, I haven’t much longer to live. Give me a check-up, will you?‘
Alan stood there in stupefaction, and then Dr. Thompson said again, ‘What’s wrong with you, boy, forgotten you’re a doctor or something? Get with it, will you.‘ And he started taking off his clothes. Alan soon got hold of Dr. Thompson’s instruments, ophthalmoscope, blood pressure apparatus and all the rest of it, and, of course, he always carried his own stethoscope. A check of Dr. Thompson revealed hypertension and acute mitral stenosis.
‘Bác nên chăm sóc đến mình hơn,’ Alan nói, ‘Sức khỏe bác không được tốt như cháu nghĩ. Sao bác không đến St. Maggots và cháu sẽ xem có thể làm được gì cho bác?’
‘Không, ta không đến nơi bẩn thỉu đó đâu,’ bác sĩ Reginald Thompson nói. ‘Đây là cái ta muốn làm; ta đã có một phòng khám rất thành công ở đây, nó kiếm được rất nhiều tiền. Tetley nói với ta là cháu đã làm việc cho ông ta rất tốt và cháu đã làm ở đó được năm năm rồi, vì thế ta nghĩ bây giờ đã đến lúc cháu có thể nhận lấy phòng khám của ta khi ta còn ở đây và có thể hướng dẫn cho cháu. Cháu đã bị kẹt tại St. Maggots quá lâu rồi, đến mức bây giờ vai cháu đã so lại và mắt cháu thì gần như bị cận rồi. Cháu hãy đi khỏi đó và đến đây sống với ta.’ Rồi ông nói, ‘Ồ, tất nhiên, ta sẽ để công việc khám bệnh cho cháu làm, và cho đến khi ta lìa đời thì chúng ta sẽ là cộng sự bình đẳng. Được không? Chúng ta sẽ bắt tay nhé.
‘You’d better look after yourself,‘ said Alan, ‘You’re not in such good shape as I thought. Why don’t you come into St. Maggots and we’ll see what can be done for you?‘
‘No, I’m not coming into that flea-ridden dump,‘ said Dr. Reginald Thompson. ‘What I want to do is this; I’ve got a very successful practice here, it brings in a lot of money, so Tetley tells me that you work for him very well and have done for five years, and I say now is the time for you to take over my practice while I’m here to help you and to show you the ropes. You’ve been stuck in St. Maggots so long that you’re getting round-shouldered and you’re almost myopic. Snap out of it and come and live with me.‘ Then he said, ‘Oh, of course, I shall be leaving this practice to you and until I kick the bucket you and I can work as equal partners. Okay? Shake on it.‘
Alan cảm thấy khá phiền muộn. Từ lâu nay cậu đã ở trên một con đường, cậu có một nỗi ám ảnh rằng cậu cần phải cứu người, cứu người bằng mọi giá bất kể người bệnh có ốm đau đến mức nào đi nữa hay không thể chữa được. Alan không thật sự giỏi trong phẫu thuật, cậu không thích việc đó, cậu thích là một bác sĩ khám bệnh, đó là điểm mạnh của cậu và cậu đang dần trở nên nổi tiếng trong lĩnh vực đó. Nhưng bây giờ, người bạn và cũng là ân nhân của cậu, bác sĩ Reginald Thompson lại muốn cậu tham gia vào phòng khám tư. Ngài bác sĩ lên tiếng phá vỡ suy nghĩ của cậu, ‘Cháu hãy quay về St. Maggots nói chuyện náy với Eric Tetley và hỏi anh bạn của cháu, bác sĩ Wardley, xem anh ta nghĩ gì. Cháu có thể yên tâm là hai người đó sẽ cho cháu những lời khuyên chân thành. Bây giờ thì cháu hãy đừng đến gặp ta cho đến khi cháu ra quyết định, trông cháu gần như là say sóng vậy.’
Alan felt quite upset. He had been for some time definitely in a rut, he’d got an obsession, the obsession that he had to save life, save life at all costs no matter how sick, no matter how incurable the patient. Alan was not much good as a surgeon, he had no interest in that, but ordinary medicine, that was his forte and he was on the way to making a big name for himself. And now his friend and benefactor, Dr. Reginald Thompson, wanted him to enter private practice. The doctor broke in on his thoughts saying, ‘Go back to St. Maggots, talk about it to Eric Tetley and ask your friend Dr. Wardley what he thinks about it. You can rest assured that that pair will give you honest advice. Now get out of my sight until you’ve made up your mind, you’re looking almost seasick there.‘
Đúng lúc đó thì bà Simmonds, giờ đây đã khá già, đi vào với đồ uống trà để trên một cái xe đẩy bằng gỗ. ‘A, bác sĩ Thompson, tôi nhìn thấy bác sĩ Bond ở đây, vì thế tôi nghĩ ngài sẽ yêu cầu mang trà lên và tôi mang lên luôn không đợi ngài gọi,’ rồi bà cười tươi với Alan, người bây giờ rất được bà yêu mến vì những công việc tốt mà cậu làm
Khi quay trở lại St. Maggots Alan trao đổi mọi chuyện với bác sĩ Tetley và bác sĩ Wardley. Bác sĩ Wardley nói, ‘Tôi không nên nói cho cậu biết chuyện này, Alan, nhưng bác sĩ Reginald Thompson là bệnh nhân của tôi từ nhiều năm nay, ông đã phải đo điện tâm đồ rất nhiều lần và ông có thể ra đi rất nhanh chóng. Cậu nợ ngài bác sĩ mọi thứ, cậu biết đấy, và cậu nên nghĩ một cách nghiêm túc nếu cậu không định làm theo đề nghị của ngài bác sĩ.’
Bác sĩ Tetley gật đầu đồng ý và nói, ‘Đúng vậy, Alan, cậu đã làm việc rất tốt ở đây tại St. Maggots nhưng ở đây cậu quá bị giới hạn, ở đây cậu đã quá quen với mọi thứ. Chiến tranh sắp xảy ra và trong chiến tranh thì chúng ta cần ai đó đi ra ngoài phố để khám bệnh, chúng tôi luôn có thể gọi cậu trở lại trong trường hợp khẩn cấp. Tôi sẽ dừng hợp đồng và để cậu đi.’
Just then Mrs. Simmonds, now quite elderly, came in with the tea on a wooden trolley saying, ‘Ah, Dr. Thompson, I saw that Dr. Bond was here so I thought I’d save you the trouble of shouting down for the tea, here it is,‘ and she smiled broadly at Alan who was now very much her favourite for the good job he was making of his life.
Back at St. Maggots Alan was able to discuss things with Dr’s Tetley and Wardley. Dr. Wardley said, ‘Well, I shouldn’t be telling you this, Alan, but Reginald Thompson has been a patient of mine for years, he’s been having series of cardiograms and he could go out like a light. You owe everything to him. you know, and you’d better think seriously if you shouldn’t go to him.‘
Dr. Tetley nodded his head in agreement and said, ‘Yes, Alan, you’ve done a good job here at St Maggots but you’re too limited, you’re becoming too institutionalised. We’re going to have a war and it needs somebody to get out there in the streets, we can always call you back in emergency. I’ll release you from your contract.‘
Vậy là một tháng sau đó, bác sĩ Alan Bond trở thành một cộng sự bình đẳng với bác sĩ Reginald Thompson, và họ đã rất thành công trong việc khám chữa bệnh. Trong thời gian đó trên các từ báo và trên đài radio, suốt ngày có các tin tức về chiến tranh, về việc ném bom, báo cáo về thất bại của hết quốc gia này đến quốc gia khác trong việc chống cự lại những cuộc tấn công của người Hung, những kẻ với tính hung hăng đặc trưng của người Đức đang càn quét khắp châu Âu. Cuối cùng thì Neville Chamberlain cũng quay trở về từ nước Đức với vô số những bài diễn văn vớ vẩn và ngớ ngẩn về ‘Hòa bình trong thời đại của chúng ta’, và tất nhiên từ nước Đức thì có những bản báo cáo về những tràng cười lớn vào người Anh cao lêu nghêu đã đến đó với cái ô cán dài, nghĩ rằng ông ta có thể đem lại hòa bình cho thế giới. Chẳng mấy chốc sau một bài phát biểu huênh hoang, Hitler lại nói những điều khoa trương hỗn xược trên đài phát thanh, và một hay hai ngày sau đó thì Anh tuyên bố chiến tranh. Cuộc chiến kéo dài không đi đến đâu trong nhiều tháng, đó là giai đoạn ‘cuộc chiến tranh kỳ quặc’. Một ngày có một viên cảnh sát đến gặp Alan, cẩn thận xác minh lại rằng cậu đúng là Alan Bond, rồi nói rằng mẹ cậu, Mary Bond đã tự sát và bây giờ xác của bà đang ở tại nhà xác Paddington.
So it came to pass that a month later Dr. Alan Bond became an equal partner with Dr. Reginald Thompson, and they made a very successful practice. But all the time in the papers and on the radio there was talk of war, talk of bombings, reports of the failure of one country after another to withstand the attacks of the hated Huns, who with typical Boche brutality were sweeping across Europe. At last Neville Chamberlain returned from Germany with a lot of inept, inane, asinine talk about ‘peace in our time‘, and from Germany, of course, there came reports of loud raucous laughter at the lanky Englishman who had come there with his furled umbrella thinking that he could settle the peace of the world. Soon after a ranting Hitler went on radio full of brash bombast and a day or two after England declared war.
Months rolled by, and the war was not getting anywhere, it was the period of the phoney war. One day a policeman came to Alan, carefully ascertained that he was Dr. Alan Bond, and then said that his mother, Mary Bond, had committed suicide and the body was now in the Paddington Mortuary.
Alan rất choáng váng, gần như mất trí, cậu không hiểu vì sao nhưng đây là điều khủng khiếp nhất mà cậu từng nghe thấy. Tự sát! Trong nhiều năm qua cậu đã khuyên răn người ta không nên tự sát, vậy mà bây giờ mẹ của cậu lại phạm phải một hành động điên rồ như vậy.
Rồi chẳng mấy chốc sau đó chiến tranh leo thang và Luân Đôn bị ném bom. Lúc nào cũng có những báo cáo về chiến thắng của người Đức, người Đức chiến thắng ở khắp mọi nơi và ở Viễn Đông thì quân Nhật cũng càn quét. Chúng chiếm được Thượng Hải, Singapore. Một lần nữa Alan lại cố gắng nhập ngũ, và một lần nữa Alan lại bị từ chối vì người ta nói với cậu rằng như bây giờ cậu sẽ có ích hơn.
Các cuộc tấn công càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Từ đêm này sang đêm khác những máy bay ném bom của Đức bay qua bở biển và ném bom xuống Luân Đôn. Từ đêm này sang đêm khác các khu vực bến tàu bị ném bom và vùng cực Đông của Luân Đôn bốc cháy dữ dội. Alan làm việc rất gần gũi với những thành viên cùa A.R.P (A.R.P là viết tắt của Air Raid Precautions – một tổ chức được thành lập tại Anh trong chiến tranh thế giới thứ hai để bảo vệ dân thường khỏi những đợt ném bom) – và thực tế cậu cũng có một trạm A.R.P dưới tầng hầm của nhà mình. Đêm này qua đêm khác những cuộc tấn công vẫn tiếp tục. Bom dội xuống như mưa, những quả bom nhiệt hạch làm bật tung mái nhà, và đôi khi thì rơi trúng vào ngôi nhà khiến cho cả ngôi nhà chìm trong lửa.
Alan was shocked almost out of his mind, he did not know why but this was the most terrible thing he had ever heard. Suicide! For years he had been preaching against suicide and now his own mother had committed such an insane act.
Soon there came a stepped-up war with bombs dropping on London. All the time there were reports of German successes, the Germans were winning everywhere and in the Far East the Japanese were sweeping all before them. They took Shanghai, they took Singapore. Again Alan tried to join one of the Services, and again Alan was rejected being told he was of more use where he was.
The raids became worse. Night after night German bombers came across the coast and made for London. Night after night the dock areas were bombed and the East End of London was set afire. Alan worked very closely with the A.R.P. people – the Air Raid Precautions people – and indeed had an A.R.P. post in the basement of the house. Night after night the raids continued. Fire bombs rained down, thermite bombs bounced off rooftops, and sometimes going right through to set an entire house on fire.
Có một đêm đã diến ra một cuộc ném bom rất ác liệt. Toàn bộ vùng dường như chìm trong lửa, những tiếng khóc lóc, rên rỉ và tiếng còi báo động kêu lên không ngớt. Ống nước cứu hỏa chạy vòng vèo khắp các con đường khiến cho các bác sĩ không thể dùng tới xe của mình.
Đêm đó là một đêm trăng sáng, nhưng mặt trăng bị che lấp bởi những đám khói màu đỏ bốc lên từ những đám cháy, những tàn lửa bay khắp nơi và lúc nào cũng nghe thấy những tiếng rít kinh khủng của bom rơi, âm thanh đó phù hợp với tiếng còi báo động bởi âm sắc cao vút của chúng làm tăng thêm sự hỗn loạn và sự kinh hoàng. Alan dường như có mặt ở khắp mọi nơi, giúp đỡ kéo người bị kẹt ra khỏi nơi trú ẩn bị sập, trèo qua những cái lỗ được đào vào trong tầng hầm để đưa thuốc giảm đau cho những người bị thương ở bên trong. Trong cái đêm đặc biệt đó, Alan đã đứng nghỉ lấy hơi và uống một cốc trà trong một trong những chiếc lều cứu hộ. ‘Whew!’ một người dân phòng A.R.P. đứng cạnh cậu nhìn lên và nói, ‘Suýt tí nữa.’ Alan nhìn ra và thấy cả đường chân trời chìm trong lửa, khói cuồn cuộn khắp mọi nơi. Phía trên nó là tiếng ‘thrum-thrum-thrum’ không đều và không đồng bộ của động cơ một chiếc máy bay Đức. Sau đó là tiếng ‘chatter-chatter-chatter’ của máy bay chiến đấu đêm của Anh đang bắn súng máy vào những kẻ xâm lược, toàn bộ cảnh đó hiện ra rất rõ bởi ánh sáng của đám cháy bên dưới.
There came the night of a very bad raid indeed. The whole area seemed to be on fire, the wailing, moaning of the sirens went on continuously. Hoses from fire appliances snaked over the roads and made it impossible for the doctors to use their cars.
The night was a moonlit night, but the moon was obscured by the red clouds going up from the fires, showers of sparks flying about everywhere and all the time the hellish scream of falling bombs, some fitted with sirens to their tail fins to increase the din and increase the terror. Alan seemed to be everywhere, helping pull bodies out of wrecked shelters, crawling through holes which had been forced in basements to bring relief from pain to shattered bodies inside. On this particular night Alan stood getting his breath and getting a cup of tea from one of the emergency canteens. ‘Whew!‘ The A.R.P. warden with him looked up and said, ‘That was a close one.‘ Alan looked away and saw the whole skyline in flames, billowing smoke was everywhere. Above it all there came the ‘thrum-thrum-thrum‘ of the uneven, unsynchronised engines of German aircraft. At times there came the ‘chatter-chatter-chatter‘ of British night fighters shooting their machine guns at the invaders outlined by the fires below.
Có một tiếng ‘Woomph’ đột ngột và cả thế giới dường như nghiêng đi. Toàn bộ một ngôi nhà bị hất tung lên không trung, vỡ tan tành và rơi xuống thành từng mảnh. Alan cảm thấy cơn hấp hối bao trùm lấy mình. Người dân phòng không bị hề hấn gì đang nhìn quanh và hét lên, ‘Ôi chúa ơi, ngài bác sĩ bị trúng rồi!’ Những thành viên của A.R.P. và đội cứu hộ cố gắng hết sức mình kéo những mảnh tường ra khỏi chân và phần dưới bụng của Alan. Alan dường như đang ở trong một biển lửa, toàn bộ cơ thể cậu dường như đang bị lửa thiêu rụi. Rồi cậu mở mắt ra và nói một cách yếu ớt, ‘Không có ích gì đâu, mọi người, tôi đã xong rồi, hãy để tôi ở đây và tiếp tục tìm kiếm những người bị thương không nặng lắm.’ Nói xong cậu nhắm mắt lại và nằm ở đó. Cậu dường như ở trong một trạng thái hôn mê lạ lùng, ‘đây không phải là đau,’ cậu tự nhủ, và rồi cậu có cảm tưởng rằng cậu bị ảo giác vì cậu đang trôi lơ lửng bên trên mình, đầu chúi xuống đất. Cậu có thể nhìn thấy một sợi dây màu trắng hơi xanh lơ nối giữa cơ thể cậu trong không khí với cơ thể nằm dưới sàn, và cậu nhìn thấy cơ thể nằm dưới sàn bị nát bươm từ rốn trở xuống, cậu giống như một đống mứt quả mâm xôi bị bôi ra sàn. Và rồi một ý nghĩ thoáng qua tâm trí cậu rằng hôm nay là ngày sinh nhật thứ ba mươi của cậu. Với ý nghĩ đó sợi dây bạc dường như teo đi và biến mất, và Alan thấy mình trôi lơ lửng lên trên như thể cậu là một trong những quả bóng phòng không lơ lửng trên bầu trời Luân Đôn. Cậu cứ trôi lơ lửng lên trên, cậu có thể nhìn thấy Luân Đôn tan tác xa dần khỏi tầm mắt cậu, cậu đang lộn ngược. Bỗng nhiên cậu dường như đụng vào một đám mây đen và rồi cậu không biết gì nữa.
There was a sudden ‘Woomph‘ and the whole world seemed to tilt. A whole house leapt up in the air, disintegrated and came down in pieces. Alan felt screaming agony envelop him. The air raid warden who was untouched looked around and screamed, ‘Oh my God, the doc’ shit!‘ Frantically the A.R.P. men and the rescue squad tried to pull blocks of masonry off Alan’s legs and lower abdomen. Alan seemed to be in a sea of fire, the whole of his being was apparently being consumed by running fire. Then he opened his eyes and said weakly, ‘No point in bothering with that, men, I’m finished, just let me be and go on and look for someone not so badly injured.‘ With that he closed his eyes and lay for a time. He seemed to be in a peculiar state of ecstasy. ‘his isn’t pain,‘ he thought to himself, and then it occurred to him that he must be hallucinating because he was floating above himself upside-down. He could see a bluish-white cord linking his body in the air to the body on the ground, and the body on the ground, he saw, was completely smashed from the navel down, he was just a smear as though raspberry jam had been spread on the ground. And then it flashed across his mind that today was his thirtieth birthday. With that the silver cord seemed to wither and fade and Alan found himself floating up just as though he were in one of the barrage balloons floating above London. He floated upwards, he could see shattered London receding from his gaze, he was upside-down. Suddenly he seemed to bump into a dark cloud and for a time he knew no more.
‘Số Năm Mươi Ba! Số Năm Mươi Ba!’ một giọng nói ồn ào vang lên trong đầu cậu. Cậu mở mắt và nhìn ra xung quanh nhưng mọi thứ đều đen kịt. Dường như cậu đang ở trong một đám sương mù màu đen. Rồi cậu tự nhủ, ‘Mình không biết gì về cái này, nhưng dường như có phần quen thuộc, không hiểu mình đang ở đâu? Mình chắc hẳn đang bị gây mê hay gì đó.’ Và khi cậu nghĩ thì đám sương mù màu đen trở thành màu xám, và cậu có thể nhìn thấy những hình khối, những hình hài đang di chuyển, và mọi thứ đều quay lại với cậu. Cậu đang ở trong thể vía, vì vậy cậu mỉm cười, và khi cậu cười thì đám mây, đám sương mù và khói tất cả đều tan biến, và cậu nhìn thấy sự huy hoàng của một thể vía đích thực. Xung quanh cậu là bạn bè của cậu bởi chỉ có bạn bè mới có thể ở trong một thể như vậy. Cậu nhìn xuống cơ thể mình và thoáng bị sốc nhưng cậu vội nghĩ ngay đến một trang phục đầu tiên mà cậu có thể nghĩ đến – chiếc áo choàng trắng mà cậu đã mặc tại St. Maggots. Ngay lập tức cậu được choàng lên chiếc áo choàng trắng, nhưng cậu lại bị sốc vì những tiếng cười phá lên, rồi cậu lại nhìn xuống và nhớ ra rằng chiếc áo choàng trắng cuối cùng mà cậu đã mặc chỉ dài đến thắt lưng bởi trong bệnh viện cậu là một bác sĩ chuyên khoa.
‘Fifty-Three! Fifty-Three!‘ a voice seemed to be dinning into his head. He opened his eyes and looked about, but everything was black. He seemed to be in a black fog. Then he thought to himself, ‘I don’t know about this, seems familiar somehow, wonder where I am? Must be having an anaesthetic or something.‘ And as he thought that the black cloud became grey and he could see shapes, moving figures, and then it all came back to him. He was in the astral, so he smiled, and as he smiled the clouds, the fog and the mist all vanished and he saw the glory of the real astral plane. About him were his friends for only friends could be on such a plane. He looked down at himself with shock for a moment and then hastily thought of the first garment he could think of – the white coat he had used in St. Maggots. Instantly he was clad in a white coat, but he was shocked for a moment at the gales of laughter which greeted him, then he looked down and remembered that his last white coat had been waist length because in the hospital he had been a specialist.
Thể vía đích thực vô cùng vui tươi. Alan được những người bạn vui vẻ đưa tới Nhà nghỉ dưỡng. Ở đây cậu có một căn phòng rất dễ chịu, cậu có thể nhìn ra một công viên lộng lẫy với những cái cây cậu chưa thấy bao giờ. Có chim chóc và những con thú đã được thuần hóa đi lại nhởn nhơ, và không một sinh vật nào làm hại sinh vật khác.
Alan nhanh chóng được phục hồi từ chấn thương từ cái chết trên Trái đất và tái sinh vào trong thể vía, và rồi một tuần sau đó, luôn luôn là như vậy, cậu phải đi đến Sảnh Kí Ức nơi cậu ngồi một mình và xem lại tất cả những gì đã xảy ra trong kiếp sống trước của mình. Khi quãng thời gian không thể đo được đó kết thúc, một giọng nói dịu dàng từ ‘đâu đó’ cất lên, ‘Con đã làm việc tốt, con đã làm rất tốt, con đã chuộc được tội. Bây giờ con có thể nghỉ ngơi ở đây trong một vài thế kỉ trước khi lên kế hoạch cho những việc tiếp theo. Ở đây con có thể nghiên cứu hoặc làm bất cứ gì con muốn. Con đã làm rất tốt.’
Alan đi ra khỏi Sảnh Kí Ức và lại được chào đón bởi bạn bè cậu, và họ đi cùng Alan để tìm một căn nhà nơi cậu có thể sống vui vẻ và nghĩ về những điều tốt nhất để làm.
Tôi tin rằng mọi người, bất kể họ là ai, nên được chỉ cho rằng không có cái chết, mà chỉ có sự chuyển tiếp. Và khi thời điểm chuyển tiếp đến, tạo hóa nhân từ sẽ dọn đường đi, xoa dịu nỗi đau và đem lại bình yên cho những ai TIN.
The real astral was very, very pleasant. Alan was taken off by joyous friends to a Rest Home. Here he had a room which was a very pleasant room indeed, he could look out on to glorious parkland with trees such as he had never seen before. There were birds and tame animals wandering about, and no one harmed any other creature.
Alan soon recovered from the trauma of death on Earth and rebirth into the astral, and then a week later, as was always the case, he had to go to the Hall of Memories where alone he sat and watched everything that had happened in his last life. At the end of that period of time which could not be measured a gentle voice said from ‘Somewhere‘, ‘You have made good, you have done well, you have atoned. Now you may rest here for a few centuries before planning what else to do. Here you can do research or anything you wish. You have done well.‘
Alan walked out of the Hall of Memories to be greeted again by his friends, and together they went off so that Alan could find a home where he could enjoy himself and think what would be the best to do.
I believe that all people, no matter who they be, should be taught that there is no death, only transition. And when the time of transition comes a beneficent Nature smooth’s the way, eases the pain, and makes conditions tranquil for those who BELIEVE.
Dịch và Biên tập: Cộng đồng thiền Việt Nam – VMC