THƯỢNG HẢI! Tôi chẳng có ảo tưởng gì về nơi này. Tôi biết rằng Thượng Hải không phải là một nơi dễ dàng để sống. Nhưng số phận đã buộc tôi đến đây, và chúng tôi cần chuẩn bị cho hành trình của mình, tôi và Po Ku, buổi sáng hôm sau, chúng tôi cùng nhau đi xuống con phố bậc thang, ra bến cảng và lên một con tàu để theo đường sông đến Thượng Hải.
Trong cabin mà chúng tôi ở chung, tôi nằm trên giường và nghĩ về quá khứ. Tôi nhớ về lần đầu tiên mà tôi biết về Thượng Hải. Đó là khi Thầy tôi, Lạt ma Minh Gia Đại Đức dạy tôi về những điểm mấu chốt của khả năng thấu thị, và vì kiến thức đặc thù này khá thú vị và bổ ích cho nhiều người, nên tôi sẽ kể về trải nghiệm thực của mình ở đây.
SHANGHAI! I had no illusions. I knew that Shanghai was going to be a very difficult spot indeed in which to live. But fate had decreed that I should go there, and so we made our preparations, Po Ku and I, and later in the morning we walked together down the street of steps, down to the docks, and went aboard a ship which would take us far down the river to Shanghai.
In our cabin—we shared a cabin—I lay upon my bunk, and thought of the past. I thought of the first time that I had known anything about Shanghai. It was when my guide, the Lama Mingyar Dondup, was teaching me the finer points of clairvoyance, and as this particular knowledge may be of interest and help to many I will give the actual experience here.
Đó là một vài năm trước đây, khi ấy tôi còn là học trò của một lạt ma viện hàng đầu tại Lhasa. Tôi và các bạn học đang ngồi trong lớp mong ngóng được ra ngoài. Buổi học hôm ấy chán hơn thường lệ bởi vì thầy giáo quá tẻ nhạt và là một trong những giáo viên dở nhất. Cả lớp đều cảm thấy rất khó để theo được những lời giảng của ông và giữ tỉnh táo. Ngày hôm đó mặt trời chiếu ánh nắng ấm áp, những đám mây nhẹ nhàng trôi nhanh trên đầu. Tất cả mời gọi chúng tôi bước ra ngoài hoà mình vào ánh nắng ấm áp và rời khỏi phòng học ẩm mốc với giọng nói đều đều của ông thầy chán ngắt.
Có một tiếng động. Ai đó vừa đi vào phòng. Trong lớp, chúng tôi ngồi quay lưng vào thầy giáo nên không thể nhìn thấy đó là ai, cũng chẳng dám quay lại bởi ông thầy có thể đang nhìn mình. Có tiếng giấy sột soạt. ‘Hmm ai lại đến phá đám lớp học’ Rồi một tiếng gõ sắc nhọn vang lên khi ông thầy giáo gõ thước xuống bàn khiến tất cả chúng tôi giật bắn người vì sợ.
– Lobsang Rampa, con lên đây.
Đầy lo lắng, tôi đứng lên, quay lại và cúi lạy ba lần. Không hiểu mình đã làm gì? Có phải Thầy trụ trì đã nhìn thấy mình ném sỏi vào các vị Lạt ma đến viếng thăm? Hay mình đã bị phát hiện “ăn vụng” quả óc chó ngâm? Liệu mình… – bỗng tiếng thầy giáo cắt ngang suy nghĩ của tôi:
– Lobsang Rampa, Đức Lạt Ma cấp cao, Thầy của con, Ngài Minh Gia Đại Đức triệu kiến con. Hãy đi và học thật tập trung với Ngài hơn là con đã làm với ta ở đây.
Tôi vội vã đi ngay.
It was a few years previously, when I was a student in one of the great lamaseries of Lhasa. I and others of my class were sitting in the schoolroom longing to be out. The class was worse than usual for the teacher was a great bore, one of our worst. The whole class was finding it difficult to follow his words and remain alert. It was one of those days when the sun was shining warmly, when light fleecy clouds raced high overhead. Everything called us to go outside into the warmth and sunshine, away from musty classrooms and the droning voice of an uninteresting teacher. Suddenly there was commotion. Someone had come into the room. We, with our backs to the teacher, could not see who it was, and we dared not turn and look in case HE was looking at US! The rustle of paper, “Hmm ruining my class.” A sharp “crack” as the teacher brought his cane down on his desk, making all of us jump high with fright. “Lobsang Rampa, come here.” Filled with foreboding I rose to my feet, turned and made my three bows. What had I done now? Had the Abbot seen me dropping pebbles on those visiting lamas? Had I been observed “sampling” those pickled walnuts? Had I—but the voice of the teacher soon put my mind at rest: “Lobsang Rampa, the Honourable Senior Lama, your Guide, Mingyar Dondup, requires you at once. Go, and pay more attention to him than you have to me!” I went, in a hurry.
Men theo hành lang, lên cầu thang, rẽ phải, tới khu vực dành riêng cho các Lạt ma. “Phải bước thật nhẹ ở đây”, tôi nghĩ “chỗ này có vài người già lẩm cẩm khó tính. Cửa thứ bảy bên trái, đây rồi.” Ngay khi tôi vừa định đưa tay định lên gõ cửa, một giọng nói cất lên:
– Vào đi.
Tôi đi vào.
– Khả năng thấu thị của con chưa bao giờ sai, nhất là khi có đồ ăn. Ta có trà và quả óc chó ngâm đây. Con đến đúng lúc lắm.
Đức Minh Gia không nghĩ rằng tôi đã đến sớm như vậy, nhưng Thầy vẫn vui vẻ chào đón tôi. Khi chúng tôi đang ăn, Thầy nói:
– Ta muốn con học cách quan sát tinh thể qua việc sử dụng nhiều loại thiết bị khác nhau. Con cần phải làm quen với chúng.
Along the corridors, up the stairs, round to the right, and into the precincts of the lamas. “Tread softly here,” I thought, “some crusty old dodderers along here. Seventh door left, that is it.” Just as I raised my hand to knock, a voice said “Come in,” and in I went. “Your clairvoyance never fails when there is food about. I have tea and pickled walnuts. You are just in time.” The Lama Mingyar Dondup had not expected me so early, but now he certainly made me welcome. As we ate he talked. “I want you to study crystal gazing, using the various types of appliances. You must be familiar with them all.”
Sau khi dùng trà, Thầy dẫn tôi xuống nhà kho. Nơi đây cất giữ đủ loại thiết bị, từ những cái bảng, bài tarot, gương đen đến vô số những thiết bị đáng kinh ngạc. Chúng tôi đi quanh một lượt, Thầy chỉ một loạt các thiết bị và nói cách dùng của chúng. Rồi Thầy quay sang tôi và nói:
– Con hãy chọn một viên tinh thể mà con cho là phù hợp với mình. Con hãy quan sát tất cả rồi quyết định.
Tôi dán mắt vào một quả cầu tuyệt đẹp, một tinh thể đá hoàn hảo không tì vết, và với kích thước của nó tôi phải bê bằng cả hai tay mới giữ được. Tôi cầm lên và nói:
– Đây là cái con muốn.
Thầy cười to và bảo:
– Con vừa chọn cái cổ nhất và giá trị nhất đấy. Nếu con có thể dùng nó thì con cứ việc giữ lấy.
Quả cầu tinh thể ấy tôi hiện vẫn còn giữ, nó được tìm thấy ở một trong những đường hầm sâu bên dưới cung điện Potala. Vào thời xa xưa chưa được khai sáng, nó được gọi là “Quả cầu phép thuật” và được trao cho các Lạt ma y tế ở Núi Sắt vì nó được cho là có liên quan đến việc chữa lành.
After our tea he led me down to the storeroom. Here were kept the appliances of all kinds, planchettes, tarot cards, black mirrors, and a perfectly amazing range of devices. We wandered around, he pointing out various objects and explaining their use. Then, turning to me, he said, “Pick a crystal which you feel will be harmonious to you. Look at them all, and make your choice.” I had my eyes on a very beautiful sphere, genuine rock crystal without a flaw and of such a size that it needed two hands to hold it. I picked it up and said, “This is the one I want.” My Guide laughed. “You have chosen the oldest and most valuable. If you can use it you can have it.” This particular crystal, which I still have, had been found in one of the tunnels far below the Potala. In those unenlightened days it had been called “The Magic Ball” and given to the Medical Lamas of the Iron Mountain as it was considered to be connected with medicine.
Phần sau chương này, tôi sẽ nói về quả cầu thủy tinh, gương đen và quả cầu nước; nhưng bây giờ có lẽ nên tập trung mô tả việc chúng tôi chuẩn bị sử dụng quả cầu tinh thể, cách chúng tôi luyện tập để hoà làm một với nó.
Rõ ràng là khi một người khoẻ mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần thì thị giác sẽ là tốt nhất. Điều đó cũng đúng với thị giác của Con Mắt Thứ Ba. Một người cần phải có thể chất phù hợp, và chúng tôi phải chuẩn bị cho điều đó trước khi sử dụng bất kỳ thiết bị nào. Tôi đã chọn quả cầu tinh thể của mình và giờ tôi đang nhìn vào nó. Giữ ở trên hai tay, nó có vẻ là một quả cầu rất nặng, phản chiếu hình ảnh lộn ngược của khung cảnh ngoài cửa sổ với một con chim đậu trên gờ tường bên ngoài. Nhìn kỹ hơn tôi có thể lờ mờ thấy hình ảnh phản chiếu của thầy Minh Gia và của chính mình.
– Con đang nhìn vào quả cầu, Lobsang, và đó không phải là cách dùng nó. Hãy bọc nó lại và đợi đến khi con được học cách dùng.
Sáng hôm sau, tôi dùng bữa đầu tiên cùng với thảo dược, loại giúp thanh lọc máu và làm sạch tâm trí, nhìn chung nó giúp tinh lọc thể chất. Cần phải uống thảo dược này hàng sáng và tối trong vòng hai tuần. Mỗi tối tôi phải nghỉ ngơi khoảng một tiếng rưỡi trong khi quấn một tấm vải đen che toàn bộ phần mắt và nửa trên đầu. Trong suốt thời gian này, tôi phải tập thở theo một nhịp đặc biệt và luôn giữ cơ thể sạch sẽ.
A little later in this chapter I will deal with glass spheres, black mirrors, and water globes; but now it may be of interest to describe how we prepared to use the crystal, how we trained ourselves to become as one with it.
It is obvious that if one is healthy, physically and mentally fit, the sight is at its best. So it is with the Third Eye sight. One must be fit, and to that end we prepared before trying to use any of these devices. I had picked up my crystal, and now I looked at it. Held between my two hands it appeared to be a heavy globe which reflected upside-down a picture of the window, with a bird perched on the ledge outside. Looking more closely I could dimly see the reflection of the Lama Mingyar Dondup, and—yes—my own reflection as well. “You are looking at it, Lobsang, and that is not the way in which it is used. Cover it up and wait until you are shown.”
The next morning I had to take herbs with my first meal, herbs to purify the blood and clear the head, herbs to tone up the constitution generally. Morning and night these had to be taken, for two weeks. Each afternoon I had to rest for an hour and a half with my eyes and the upper part of my head covered with a thick black cloth. During this time I had to practice special breathing to a particular rhythm pattern. I had to pay scrupulous attention to personal cleanliness during this time.
Sau hai tuần luyện tập, tôi lại đến gặp thầy Minh Gia.
– Chúng ta hãy lên căn phòng yên tĩnh trên mái.
Ngài nói:
– Từ nay cho đến khi con đã quen với nó, con cần một nơi hoàn toàn yên tĩnh.
Chúng tôi trèo lên những bậc thang và leo lên phần mái bằng. Ở một bên có một căn phòng là nơi Đức Đạt Lai Lạt Ma thuyết pháp khi Ngài đến Chakpori để làm lễ Ban Phước hàng năm cho các sư sãi. Giờ chúng tôi chuẩn bị dùng nó. Tôi sắp sửa được dùng nó và đó thực sự là một ân huệ lớn bởi không ai ngoài Thầy trụ trì và Đức Minh Gia được dùng nó. Chúng tôi ngồi xuống tấm nệm dưới sàn. Phía sau là một cửa sổ mà qua đó người ta có thể nhìn thấy những ngọn núi xa xa như người lính gác cho sự bình yên của thung lũng này. Từ đây cũng có thể nhìn thấy điện Potala, nhưng những thứ này đã quá quen thuộc để quan tâm.
Tôi đang nóng lòng muốn xem có gì bên trong quả cầu.
– Hãy xoay thế này, Lobsang. Nhìn vào quả cầu và nói với thầy khi tất cả những hình ảnh phản chiếu biến mất. Ta không cần để ý tới những tia sáng lạ. CHÚNG không phải là cái ta muốn nhìn.
Đó là một trong những điểm quan trọng phải nhớ. Loại bỏ tất cả ánh sáng có thể tạo ra hình ảnh phản chiếu. Hình ảnh phản chiếu chỉ làm ta mất tập trung. Chúng tôi thường ngồi quay lưng vào cửa sổ phía bắc, và che cửa sổ bằng một tấm rèm dày vừa phải để tạo ra ánh sáng tựa như lúc chạng vạng. Giờ đây, khi rèm cửa được kéo xuống, quả cầu trên tay tôi trơ ra như một vật vô tri. Không một hình ảnh phản chiếu nào trên bề mặt của nó.
With the two weeks completed I went again to the Lama Mingyar Dondup. “Let us go to that quiet little room on the roof,” he said. “Until you are more familiar with it you will need absolute quietness.” We climbed the stairs and emerged on the flat roof. To one side was a little house where the Dalai Lama had his audiences when he came to Chakpori for the Annual Blessing of the Monks. Now we were going to use it. I was going to, and that was indeed an honour, for no other than the Abbot and the Lama Mingyar Dondup could use it. Inside we sat on our cushion-seats on the floor. Behind us was a window through which one could see the distant mountains standing as the Guardians of our pleasant valley. The Potala too could be seen from here, but that was too familiar to bother about. I wanted to see what there was in the crystal. “Move around this way, Lobsang. Look at the crystal and tell me when all the reflections disappear. We must exclude all odd points of light. THEY are not what we want to see.” That is one of the main points to remember. Exclude all light which causes reflections. Reflections merely distract the attention. Our system was to sit with the back to a north window, and draw a reasonably thick curtain across the window so as to provide a twilight. Now, with the curtains drawn, the crystal ball in my hands appeared dead, inert. No reflections at all marred its surface.
Thầy ngồi xuống cạnh tôi.
– Hãy lau quả cầu bằng tấm vải ẩm này, rồi lau khô và nhấc nó lên bằng tấm vải đen kia. Con chưa được chạm tay vào nó.
Tôi làm theo chỉ dẫn, cẩn thận chùi sạch quả cầu bằng miếng vải ẩm, lau khô rồi nhấc nó lên bằng tấm vải đen đã được gấp vuông vắn. Tôi đặt hai tay lên nhau, lòng bàn tay ngửa lên, luồn xuống dưới quả cầu và đỡ nó trên lòng bàn tay trái.
– Bây giờ, con hãy nhìn vào TRONG khối cầu, không phải nhìn vào BỀ MẶT mà nhìn vào BÊN TRONG. Hãy cố gắng nhìn tới tận tâm của nó và giữ tâm trí con thật trống rỗng. Đừng cố để thấy gì, hãy chỉ giữ cho tâm trí trống không.
Điều này không khó khăn gì với tôi vì nhiều thầy giáo của tôi thường nghĩ rằng trong đầu tôi luôn trống rỗng.
My Guide sat beside me. “Wipe the crystal with this damp cloth, dry it, then pick it up with this black cloth. Do not touch it with your hands yet.” I did as instructed, carefully wiped the sphere, dried it, and picked it up with the black cloth which was folded into a square. My two hands I crossed, palms up, under the crystal which was thus supported in the palm of the left hand. “Now, look IN the sphere. Not AT it, but IN. Look at the very centre and then let your vision become blank. Do not try to see anything, just let your mind go blank.” The latter was not difficult for me. Some of my teachers thought that my mind was blank all the time.
Tôi nhìn vào quả cầu với ý nghĩ lan man. Rồi bỗng quả cầu trên tay tôi trở nên to lớn đến nỗi tôi cảm tưởng như mình đang lọt vào trong nó. Tôi giật mình và các ấn tượng biến mất. Một lần nữa tôi chỉ thấy quả cầu trống không trên tay.
– Lobsang, TẠI SAO con quên những gì ta đã dạy con? Con đã chuẩn bị được thấy nhưng sự sửng sốt của con đã làm gián đoạn. Con sẽ không thấy được gì ngày hôm nay.
Một người phải nhìn vào trong quả cầu và tập trung toàn bộ tinh thần vào một điểm bên trong nó. Khi đó, một cảm giác đặc biệt sẽ đến giống như ta bước vào một thế giới khác vậy. Sự ngạc nhiên, sợ hãi hay giật mình trong lúc này sẽ làm hỏng tất cả. Điều duy nhất nên làm sau đó, với một người đang học, là đặt quả cầu sang một bên và không cố gắng để “nhìn” nó cho đến khi người ấy đã ngủ qua một đêm.
I looked at the crystal. My thoughts wandered. Suddenly the sphere in my hands seemed to grow, and I felt as if I was about to fall inside it. It made me jump, and the impression faded. Once more I held just a ball of crystal in my hands. “Lobsang! WHY did you forget all I told you? You were on the verge of seeing and your start of surprise broke the thread. You will see nothing today.”
One has to look in the crystal and just hold one’s mental focus on some inner part of it. Then there comes a peculiar sensation as if one is about to step inside another world. Any start or fright or surprise at this stage will spoil everything. The only thing to do then, while learning, of course, is to put aside the crystal and not attempt to “see” until one has had a night’s sleep.
Ngày hôm sau chúng tôi thử lại lần nữa. Tôi ngồi, cũng giống như hôm trước, quay lưng về phía cửa sổ để loại trừ mọi nguồn sáng chiếu đến quả cầu. Thông thường, tôi hay ngồi trong tư thế hoa sen như khi thiền định, nhưng vì một chân bị đau nên tư thế này không thoải mái cho tôi lắm. Sự thoải mái rất quan trọng. Một người cần phải ngồi thoải mái. Thà ngồi một cách không bài bản nhưng có thể NHÌN THẤY còn hơn ngồi đúng cách mà chẳng thấy gì. Nguyên tắc của chúng tôi là ngồi theo bất cứ cách nào mà bạn thấy thoải mái, vì sự khó chịu sẽ làm ta mất tập trung.
Tôi nhìn chăm chú vào quả cầu. Thầy Minh Gia ngồi bên cạnh, thẳng lưng và bất động như một pho tượng. Liệu mình sẽ thấy gì? Tôi nghĩ thế. Liệu nó có giống như lần đầu tiên mình nhìn thấy hào quang không nhỉ? Quả cầu trông vẫn trơ trơ một cách vô tri. “Mình sẽ chẳng thấy gì trong cái vật này cả”. Tôi nghĩ. Trời đã nhá nhem tối, như vậy sẽ không một tia nắng nào có thể gây lóa trên bề mặt quả cầu, những đám mây cũng không thể tạm che khuất ánh sáng để rồi sau đó lại để lọt ánh sáng lên quả cầu. Không có cái bóng nào, cũng chẳng có một điểm sáng nào hết. Ánh chiều tà tràn ngập căn phòng và với tấm vải đen trên tay để giữ quả cầu, tôi không nhìn thấy bất kỳ sự phản chiếu nào trên bề mặt của nó. Thế nhưng tôi phải nhìn vào bên trong nó.
The next day we tried again. I sat, as before, with my back to the window, and saw to it that all disturbing facets of light were excluded. Normally I should have sat in the lotus attitude of meditation, but because of a leg injury this would not be the most comfortable for me. Comfort is essential. One must sit quite at ease. It is better to sit in an unorthodox manner and SEE, than to sit in one of the formal attitudes and see nothing. Our rule was, sit any way you like so long as it is comfortable, as discomfort will distract the attention.
Into the crystal I gazed. By my side the Lama Mingyar Dondup sat motionless, erect, as if carved from stone. What would I see? That was my thought. Would it be the same as when I first saw an aura? The crystal looked dull, inert. “I’ll never see in this thing,” I thought. It was evening so that there would be no strong play of sunlight to cause shifting shadows, so that the clouds would not temporarily obscure the light, and then permit it to shine brightly. No shadows, no points of light. It was twilight in the room and with the black cloth between my hands and the sphere I could see no reflections at all on its surface. But I was supposed to be looking inside.
Bỗng nhiên quả cầu trở nên sống động. Một đốm trắng xuất hiện tại trung tâm và lan ra như một làn khói trắng. Nó giống như một cơn lốc hoành hành bên trong, một cơn lốc xoáy im lặng. Làn khói lúc dày lúc mỏng, dày rồi lại mỏng, rồi sau đó lan rộng như một lớp màn bao trùm toàn bộ quả cầu. Nó như thể một bức màn được tạo ra để ngăn không cho tôi nhìn thấy bên trong. Tôi cố gắng thăm dò bằng tinh thần, tập trung trí lực để cố gắng vượt qua rào cản ấy.
Toàn bộ quả cầu dường như bành trướng và tôi có một ấn tượng kinh khủng giống như đang rơi cắm đầu xuống vào một khoảng trống không đáy. Rồi đột nhiên một tiếng kèn vang lên chói tai và bức màn trắng rùng mình như một một cơn bão tuyết đang tan chảy dưới cái nóng trưa hè.
Suddenly the crystal seemed to come alive. Inside a fleck of white appeared at the centre and spread like white swirling smoke. It was as if a tornado raged inside, a silent tornado. The smoke thickened and thinned, thickened and thinned, and then spread in an even film over the globe. It was like a curtain designed to prevent me from seeing. I probed mentally, trying to force my mind past the barrier. The globe seemed to swell, and I had a horrid impression of falling head first into a bottomless void. Just then a trumpet blared and the white curtain shivered into a snowstorm which melted as if in the heat of the noonday sun.
– Con gần tới đích rồi đó, Lobsang, rất gần.
– Vâng, đáng ra con có thể nhìn thấy cái gì đó nếu không có tiếng kèn chói tai. Nó đẩy con trở ra.
– Tiếng kèn ư? Con đã đi xa đến đó rồi sao? Đó là tiềm thức đang cố cảnh báo con rằng khả năng thấu thị và việc sử dụng quả cầu pha lê chỉ dành cho một số ít người. Ngày mai chúng ta sẽ đi xa hơn.
Tối ngày thứ ba, Thầy và tôi lại cùng ngồi với nhau như trước. Một lần nữa Thầy nhắc nhở tôi về các quy tắc. Buổi học này thành công hơn những lần trước. Tôi ngồi giữ quả cầu trong tay và tập trung vào một điểm vô hình bên trong nó. Làn sương gần như ngay lập tức xuất hiện và tạo thành một bức màn chắn. Tôi cố xâm nhập bằng tâm trí, thầm nghĩ “Mình sắp vượt qua nó rồi, mình đang đi qua nó NGAY BÂY GIỜ!”. Một lần nữa cảm giác rơi kinh khủng lại xuất hiện. Nhưng lần này tôi ở trong tâm thế chuẩn bị. Từ trên cao tôi lao xuống, rơi thẳng xuống một thế giới được bao phủ bởi lớp sương mù mịt. Sự đào tạo nghiêm khắc đã giúp tôi không hét lên khi lao xuống bề mặt màu trắng với một tốc độ kinh hoàng – nhưng tôi đã vượt qua và không hề hấn gì.
“You were near it then, Lobsang, very near.” “Yes I would have seen something if that trumpet had not been sounded. It put me off.” “Trumpet? Oh, you were as far as that, eh? That was your subconscious trying to warn you that clairvoyance and crystal gazing are for the very few. Tomorrow we will go further.”
On the third evening my Guide and I sat together as before. Once again he reminded me of the rules. This third evening was more successful. I sat with the sphere lightly held and concentrated on some invisible point in its dim interior. The swirling smoke appeared almost at once and soon provided a curtain. I probed with my mind, thinking, “I am going through, I am going through NOW!” Again came the horrid impression of falling. This time I was prepared. Down from some immense height I plummeted, falling straight towards the smoke-covered world which was growing with amazing rapidity. Only strict training prevented me from screaming as I approached the white surface at tremendous speed—and passed through, unharmed.
Bên trong, mặt trời tỏa nắng. Tôi nhìn xung quanh trong sự kinh ngạc. Tôi đã chết chăng vì đây là một nơi mà tôi chưa từng biết đến. Một nơi thật xa lạ! Nước, nước đang trải rộng hết tầm mắt. Tôi chưa bao giờ hình dung lại có một nơi có nhiều nước đến vậy. Phía xa là một con quái vật to lớn có hình dáng như một con cá nổi trên mặt nước. Ở giữa là một cái ống đen đang nhả ra những cột khói bị gió tạt trở lại. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy những con người bé xíu đang đi lại trên “lưng con cá”.
Điều này thật quá sức với tôi. Tôi quay mình bỏ chạy và dừng lại kinh ngạc. Thật không tưởng. Những ngôi nhà đá đồ sộ nhiều tầng đang ở trước mắt tôi. Ngay trước mặt một người đàn ông Trung Quốc đang kéo một thiết bị trên hai bánh xe. Rõ ràng ông ấy là một người vận chuyển vì trên thiết bị ấy có một người phụ nữ đang ngồi. “Cô ta chắc hẳn bị liệt”, tôi nghĩ “cho nên cần phải có người kéo trên những cái bánh xe”. Rồi một người đàn ông đang đi về phía tôi, một Lạt Ma Tây Tạng. Tôi nín thở khi nhận ra đó chính là Thầy Minh Gia nhiều năm trước khi Thầy còn trẻ. Thầy bước thẳng đến chỗ tôi, xuyên qua tôi khiến tôi giật mình sợ hãi. “Ôi!”, tôi than thở “Con không nhìn thấy gì nữa rồi.”. Mọi thứ tối thui và tôi chẳng nhìn thấy gì hết.
– Như thế là đủ rồi, Lobsang, con làm tốt lắm. Để Thầy cuốn rèm lên.
Rồi Thầy kéo tấm rèm, ánh sáng chập choạng của buổi tối tràn vào căn phòng.
Inside the sun was shining. I looked about me in very real astonishment. I had died surely for this was nowhere that I knew. What a strange place! Water, dark water stretched before me as far as I could see. More water than I had ever imagined existed. Some distance away a huge monster like a fearsome fish forced its way across the surface of the water. In the middle a black pipe sent what looked like smoke upwards, to be blown back by the wind. To my amazement I saw what appeared to be little people walking about on the “fish’s back!” This was too much for me. I turned to flee and stopped in my tracks petrified. This was too much. Great stone houses many stories high were before me. Just in front of me a Chinaman dashed pulling a device on two wheels. Apparently he was a carrier of some sort, because on the wheeled thing a woman was perched. “She must be a cripple,” I thought, “and has to be carried about on wheels.” Towards me a man was walking, a Tibetan lama. I held my breath, it was exactly like the Lama Mingyar Dondup when he was many years younger. He walked straight up to me, through me, and I jumped with fright. “Oh!” I wailed, “I’m blind.” It was dark, I could not see. “It is all right, Lobsang, you are doing well. Let me draw back the curtains.” My Guide did so, and into the room flooded the pale light of evening.
– Con đúng là có khả năng thấu thị vô cùng mạnh mẽ, Lobsang; chỉ cần được định hướng thôi. Ta chỉ tình cờ chạm nhẹ vào quả cầu và từ lời của con ta đoán là con nhìn thấy hình ảnh của ta nhiều năm trước khi ta tới Thượng Hải và cảm giác kinh ngạc của ta khi lần đầu tiên thấy tàu ngầm và xe kéo. Con làm tốt lắm.
Tôi vẫn ngây người, nghĩ về những hình ảnh vừa trải qua. Bên ngoài Tây Tạng thật nhiều điều lạ lùng và khủng khiếp. Nào là những con cá nhả khói qua mấy cái ống và người ta có thể cưỡi trên chúng, rồi người đàn ông kéo phụ nữ trên những cái bánh xe, tôi thấy sợ khi nghĩ đến những điều đó, sợ đối mặt với thực tế rằng một ngày kia tôi cũng phải đi tới cái thế giới xa lạ ấy.
– Bây giờ con phải nhúng quả cầu vào nước để xoá đi những ấn tượng mà con vừa thấy. Hãy nhúng nó vào ngay bây giờ, để nó nghỉ ngơi trên tấm vải lót dưới cái bát kia, rồi nhấc nó ra và đặt lên một tấm vải khác. Đừng để tay con chạm vào nó.
“You certainly have very great clairvoyance powers, Lobsang; they merely need directing. Quite inadvertently I touched the crystal and from your remarks I gather that you have seen the impression of when I went to Shanghai many years ago and nearly collapsed at my first sight of steamer and rickshaw. You are doing well.”
I was still in a daze, still living in the past. What strange and terrible things there were outside of Tibet. Tame fishes which belched smoke and upon which one rode, men who carried wheeled women, I was afraid to think of it, afraid to dwell on the fact that I too would have to go to that strange world later.
“Now you must immerse the crystal in water to erase the impression you have just seen. Dip it right in, allow it to rest on a cloth on the bottom of the bowl, and then lift it out with another cloth. Do not let your hands touch it yet.”
Đó là một điểm quan trọng cần nhớ khác khi sử dụng một quả cầu tinh thể. Một người cần phải loại bỏ dấu ấn của mình trên nó sau mỗi lần sử dụng. Tinh thể sẽ nhiễm từ trường của người cầm nó giống như một miếng sắt bị nhiễm từ nếu nó tiếp xúc với một thỏi nam châm. Với sắt thì chỉ cần gõ nhẹ để làm nó mất từ tính, còn với tinh thể thì cần phải nhúng vào nước. Nếu ta không loại bỏ từ lực sau mỗi lần sử dụng, kết quả những lần đọc sau sẽ ngày càng trở nên rối loạn và ta sẽ thấy được những thông tin không chính xác.
Không ai khác được phép chạm vào quả cầu tinh thể trừ chủ nhân của nó bởi sự từ tính hoá ảnh hưởng đến kết quả đọc được. Càng nhiều người chạm tay vào quả cầu thì khả năng phản ứng của nó càng kém. Chúng tôi được dạy rằng khi đã đọc quả cầu nhiều lần trong một ngày, một người nên mang nó đi ngủ cùng, như vậy nó sẽ mang năng lượng của người ấy khi ở gần người ấy. Kết quả tương tự cũng có thể đạt được khi mang nó bên mình nhưng chúng ta sẽ trông thật ngớ ngẩn nếu cứ mang theo quả cầu pha lê theo mình cả ngày.
That is an important point to remember when using a crystal. One should always demagnetize it after each reading. The crystal becomes magnetized by the person holding it in much the same way as a piece of iron will become magnetized if brought into contact with a magnet. With the iron it is usually sufficient to knock it to cause it to lose its magnetism, but a crystal should be immersed in water. Unless one does demagnetize after each reading the results become more and more confusing. The “auric emanations” of succeeding people begin to build up and one gives a completely inaccurate reading.
No crystal should ever be handled by anyone except the owner, other than for the purpose of “magnetizing” for a reading. The more the sphere is handled by other people, the less responsive it becomes. We were taught that when we had given a number of readings in a day we should take the crystal to bed with us so that we should personally magnetize it by its being close to us. The same result would be attained by carrying the crystal around with us, but we would look rather foolish ambling around twiddling the crystal ball!
Khi không sử dụng, quả cầu tinh thể nên được gói trong một tấm vải đen. KHÔNG BAO GIỜ được để cho ánh sáng mạnh chiếu vào nó bởi điều này sẽ làm suy yếu khả năng của nó trong các mục đích của huyền môn. Cũng không bao giờ được để cho quả cầu rơi vào tay một kẻ tọc mạch. Điều này có lý do của nó. Một kẻ tọc mạch không quan tâm tới những giá trị mà chỉ muốn kiếm trò giải trí rẻ tiền, sẽ làm hỏng hào quang của quả cầu. Điều đó cũng giống như đưa cho trẻ con một chiếc máy ảnh hay đồng hồ đắt tiền chỉ để thoả mãn sự tò mò của nó.
Hầu hết mọi người đều có thể sử dụng tinh thể nếu chịu khó tìm kiếm loại phù hợp với mình. Như khi đeo kính phải chọn mắt kính có độ phù hợp. Tinh thể cũng như vậy. Một vài người nhìn rất tốt khi sử dụng tinh thể đá, một số khác lại hợp với tinh thể pha lê. Các tinh thể từ đá là loại có sức mạnh lớn nhất. Đây là lược sử ngắn gọn về nguồn gốc quả cầu tinh thể của tôi được ghi lại ở Chakpori.
Hàng triệu năm trước đây núi lửa phun trào lửa và nham thạch. Phía sâu dưới lòng đất vô số những loại cát được trộn lẫn với nhau bởi động đất và kết lại thành một loại thuỷ tinh nhờ sức nóng của núi lửa. Rồi những mảnh thuỷ tinh này lại bị nghiền thành những mẩu nhỏ bởi động đất và trào ra triền núi. Nham thạch đông cứng lại và che phủ phần lớn chúng.
When not in use, the crystal should lie covered by a black cloth. One should NEVER allow strong sunlight to fall on it, as that impairs its use for esoteric purposes. Nor should one ever allow a crystal to be handled by a mere thrill-seeker. There is a purpose behind this. A thrill-seeker not being genuinely interested but wanting cheap entertainment, harms the aura of the crystal. It is much the same as handing an expensive camera or watch to a child so that its idle curiosity may be appeased.
Most people could use a crystal if they would take the trouble to find what type suited them. We make sure that our spectacles suit us. Crystals are equally important. Some persons can see better with a rock crystal, and some with glass. Rock crystal is the most powerful type. Here is a brief history of mine as recorded at Chakpori.
Millions of years ago volcanoes belched out flame and lava. Deep in the earth various types of sand were churned together by earthquakes, and fused into a kind of glass by the volcanic heat. The glass was broken into pieces by the earthquakes and spewed out over the mountain-sides. Lava, solidified, covered much of it.
Theo thời gian, những phiến đá rơi xuống để lộ ra những viên thuỷ tinh tự nhiên này, hay còn gọi là “tinh thể”. Một số thầy tu của các bộ lạc người nguyên thuỷ đã nhìn thấy những mẩu đá này. Vào thời xa xưa, thầy tu là những người đầy quyền năng, họ có thể dự báo tương lai, nhìn thấy quá khứ của một vật nhờ khả năng thấu cảm. Một trong số họ đã chạm vào mảnh tinh thể và bị ấn tượng đến nỗi đã mang nó về nhà. Ông ta chắc chắn đã có được những ấn tượng thấu thị. Ông và những người khác miệt mài ghép những mảnh tinh thể thành một khối cầu bởi vì hình dạng này là thuận tiện nhất để cầm. Từ thế hệ này sang thế hệ khác, qua nhiều thế kỷ, nó đã được truyền từ thầy tu này đến thầy tu khác, mỗi người lại có trách nhiệm đánh bóng nó thêm một chút. Dần dần viên tinh thể trở nên tròn trịa và trong suốt hơn. Có một thời nó được tôn thờ như Con mắt của Thượng Đế. Trong kỷ nguyên khai sáng, nó trở thành công cụ để hòa nhập vào Ý thức vũ trụ. Bây giờ, nó có đường kính khoảng 4 inch[1] và trong suốt như nước, được bọc kỹ và cất giấu trong một chiếc hộp đá ở một đường hầm sâu bên dưới cung điện Potala.
In the course of time rock falls exposed some of this natural glass, or “rock crystal.” One piece was seen by tribal priests in the dawn of human life. In those far off days the priests were men who had occult power, who could predict, and tell the history of an object by psychometry. Such a one must have touched one particular fragment of crystal and been impressed enough to take it home. There must have been a clear spot from which he gained clairvoyant impressions. Laboriously he and others chipped the fragment into a sphere, as that was the most convenient to hold. From generation to generation, for centuries, it was passed from priest to priest, each charged with the task of polishing the hard material. Slowly the sphere became rounder and clearer. For an age it was worshipped as the Eye of a God. In the Age of Enlightenment it came into its own as an instrument whereby the Cosmic Consciousness could be tapped. Now, almost four inches across and as clear as water, it was carefully packed and hidden in a stone casket in a tunnel far beneath the Potala.
Nhiều thế kỷ sau đó, nó được khám phá bởi những nhà sư thám hiểm và dòng chữ trên chiếc hộp đã được giải mã. Nó viết “Đây là Cửa sổ của Tương lai. Người phù hợp với quả cầu tinh thể sẽ nhìn thấy quá khứ và biết trước tương lai. Quả cầu nằm dưới sự giám sát của Tu sĩ cấp cao của Tu viện Y học”. Do đó, quả cầu tinh thể được đem đến Chakpori, tu viện Y học ngày nay, và được cất giữ cho người có thể dùng nó.
Tôi chính là người đó, với tôi quả cầu như được sống lại.
Một viên tinh thể với kích thước lớn như vậy quả thực rất hiếm, và hiếm hơn nữa khi nó không có tì vết. Không phải ai cũng có thể sử dụng được một tinh thể như vậy. Nó có thể quá mạnh và có xu hướng lấn át người dùng. Quả cầu thuỷ tinh cũng có thể được dùng, và khá hữu dụng để thu được những trải nghiệm sơ bộ cần thiết. Kích thước phù hợp là từ ba đến bốn inch, tuy nhiên kích thước KHÔNG QUAN TRỌNG. Một số nhà sư có thể chỉ dùng một viên đá nhỏ gắn trên chiếc nhẫn đeo trên ngón tay. Điểm quan trọng là cần chắc chắn rằng nó không có tì vết hoặc nếu có thì chỉ là một khiếm khuyết nhỏ không thể thấy được trong ánh sáng yếu. Những quả cầu nhỏ, bằng tinh thể hay thuỷ tinh đều có ưu điểm là trọng lượng nhẹ, điều này rất đáng lưu ý khi chúng ta cần cầm nó.
Centuries later it was discovered by monk explorers and the inscription on the casket was deciphered. “This is the Window of the Future,” it read, “the crystal in which those who are fitted can see the past and know the future. It was in the custody of the High Priest of the Temple of Medicine.” As such, the crystal was taken to Chakpori, the present Temple of Medicine, and kept for a person who could use it. I was that person, for me it lives.
Rock crystal of such size is rare, doubly rare when it is without flaw. Not everyone can use such a crystal. It may be too strong and tend to dominate one. Glass spheres can be obtained, and those are useful for gaining the necessary preliminary experience. A good size is from three to four inches; size is NOT important at all. Some monks have a tiny sliver of crystal set in a large finger-ring. The important point is to be sure that there are no flaws, or that there is only a slight defect that is not at all visible in subdued lighting. Small crystals, of “rock” or glass, have the advantage of light weight, and that is considerable when one tends to hold the sphere.
Nếu ai đó muốn mua một quả cầu tinh thể thuộc bất kỳ loại nào thì nên quảng cáo trên các trang báo chuyên về “tâm linh”. Những quả cầu được bán ở một số cửa hàng thường hợp với các thầy phù thuỷ hoặc những nghệ sĩ trình diễn. Thường thì người ta sẽ không nhận ra các khiếm khuyết cho đến khi người ta đem nó về nhà! Ngay khi bạn vừa mới nhận được quả cầu, hãy mở nó ra và rửa nó dưới vòi nước. Sau đó cẩn thận lau khô, kiểm tra kỹ lưỡng rồi đặt nó trên một miếng vải tối màu. Lý do ư? Rửa sạch để loại bỏ mọi dấu vân tay, thứ hay bị nhầm lẫn là những khiếm khuyết và giữ như thế để dấu vân tay CỦA BẠN không đánh lừa bạn.
Bạn đừng hy vọng rằng cứ ngồi xuống và nhìn vào quả cầu tinh thể là có thể “thấy những hình ảnh”. Cũng không công bằng khi đổ lỗi cho quả cầu bởi sự thất bại của bạn. Nó chỉ đơn thuần là một công cụ, giống như bạn không thể đổ lỗi cho một chiếc kính thiên văn nếu bạn nhìn ngược đầu nên chỉ thấy một bức hình bé nhỏ.
A person who desires to purchase a crystal of any type should advertise in one of the “psychic” papers. The things offered for sale at certain shops are more suitable for conjurors or stage turns. Usually there are blemishes which do not show until one has bought the thing and taken it home! Have any crystal sent on approval, and as soon as you unpack it wash it in running water. Carefully dry it, and then examine it, holding it with a dark cloth. The reason? Wash it to remove any fingermarks which may appear to be faults, and hold it so that YOUR fingerprints do not mislead you.
You cannot expect to sit down, look in the crystal, and “see pictures.” Nor is it fair to blame the crystal for your failure. It is merely an instrument, and you would not blame a telescope if you looked through the wrong end and saw only a small picture.
Một số người không thể sử dụng quả cầu tinh thể. Trước khi từ bỏ ý định họ nên thử dùng một cái “gương đen”. Thiết bị này có thể được tự làm rất rẻ tiền bằng cách mua một miếng kính đèn pha lớn ở một cửa hàng phụ kiện xe hơi nào đó. Mặt kính phải cong và trơn mượt, như vậy kiểu kính đèn pha có gợn là không phù hợp. Khi đã chọn được một tấm kính thích hợp, hãy hơ mặt ngoài của nó trên một ngọn nến, di chuyển để bồ hóng của ngọn lửa bám đều trên mặt kính. Sau đó có thể dùng sơn xen-lu-lô để giữ màu giống như người ta sơn chống gỉ để bảo vệ đồng khỏi bị ăn mòn.
Khi chiếc gương đen đã sẵn sàng, hãy sử dụng nó như cách bạn sử dụng một quả cầu tinh thể. Cuối chương này tôi sẽ đưa ra những khuyến nghị phù hợp cho mỗi loại tinh thể. Với gương đen, ta cần nhìn vào TRONG bề mặt, cẩn thận loại bỏ tất cả các hình ảnh phản chiếu ngẫu nhiên.
Có một loại gương đen khác được chúng tôi gọi là “gương rỗng”. Nó cũng giống như gương đen thông thường nhưng bồ hóng ở bên trong mặt cong. Một điểm bất lợi lớn là ta không thể lau bồ hóng để tạo ra một bề mặt nhẵn bóng. Loại gương này thích hợp với những người dễ bị phân tâm bởi các hình ảnh phản chiếu.
Some people cannot use a crystal. Before giving up they should try a “black mirror.” This can be made very cheaply indeed by procuring a large lamp glass from a motor accessory shop. The glass must be concave and quite smooth and plain. The ridged type of car headlamp glass is not suitable. With a suitable glass hold the outer curved surface over a candle flame. Move it about so that there is an even deposit of soot on the OUTER surface of the glass. This can be “fixed” with some cellulose lacquer such as is used to prevent brass from tarnishing.
With the black mirror ready, proceed as you would with the round crystal. Suggestions applicable to any type of “crystal” are given later in this chapter. With the black mirror one looks at the INNER surface, being careful to exclude all random reflections.
Another type of black mirror is the one known to us as “null.” It is the same as the former mirror, but the soot is on the INSIDE of the curve. A big disadvantage is that one cannot “fix” the soot, as to do so would be to provide a glossy surface. This mirror may be of more use to those who are distracted by reflections.
Một số người lại sử dụng một bát nước và nhìn vào nó. Bát phải trơn và không có họa tiết. Đặt một miếng vải tối màu vào trong bát, nó sẽ trở thành một tinh thể pha lê. Ở Tây Tạng có một cái hồ rất thích hợp đến nỗi người ta có thể nhìn mà không thấy nước trong đó. Đó là một cái hồ nổi tiếng và nó được các Nhà tiên tri sử dụng để đưa ra những lời tiên tri quan trọng nhất của họ. Chúng tôi gọi nó là hồ Cho-kor Gyal-ki Nam-tso, nghĩa là Hồ Thiêng của Bánh xe Tôn giáo Vĩ đại. Nó nằm ở một nơi gọi là Tak-po, cách Lhasa vài trăm cây số. Khu vực xung quanh toàn là đồi núi và hồ nằm lọt giữa những đỉnh núi chót vót. Nước hồ thường xanh biếc, nhưng nếu một người nhìn vào từ một góc thuận lợi nào đó, sẽ thấy màu xanh biến thành làn khói trắng như thể vôi trắng vừa được đổ vào hồ. Nước xoáy và sủi bọt, rồi đột nhiên một cái hố đen xuất hiện giữa lòng hồ, phía trên nó những đám mây trắng dày đặc đang định hình. Ở khoảng trống giữa cái hố đen và những đám mây trắng người ta có thể thấy hình ảnh về những sự kiện tương lai.
Đức Đạt Lai Lạt Ma phải đến đây ít nhất một lần trong đời. Ngài đứng ở một nơi gần đó và nhìn xuống hồ. Ngài nhìn thấy những sự kiện quan trọng cũng như không quan trọng trong cuộc đời mình, ngày và cách Ngài từ bỏ đời sống này. Cho đến nay hồ chưa bao giờ dự báo sai.
Some people use a bowl of water and gaze into it. The bowl must be clear, and entirely without pattern. Place a dark cloth under it, and it becomes in effect a glass crystal. In Tibet there is a lake so situated that one sees, yet almost doesn’t see the water in it. It is a famous lake and is used by the State Oracles in some of their most important predictions. This lake, we call it Chö-kor Gyal-ki Nam-tso (in English, The Heavenly Lake of the Victorious Wheel of Religion) is at a place called Tak-po, some hundred miles from Lhasa. The district around is mountainous and the lake is enclosed by high peaks. The water is normally very blue indeed, but at times as one looks from certain vantage points the blue changes to a swirling white, as if whitewash had been dropped in. The water swirls and foams, then suddenly a black hole appears in the middle of the lake, while above it dense white clouds form. In the space between the black hole and the white clouds a picture of the future events can be seen.
To this spot, at least once in his lifetime, comes the Dalai Lama. He stays at a nearby pavilion and looks at the lake. He sees events important to him and, not least important, the date and manner of his passing from this life. Never has the lake been proved wrong!
Dĩ nhiên không phải tất cả chúng ta đều có thể đến cái hồ đó, nhưng hầu hết chúng ta đều có thể dùng một tinh thể với một chút kiên nhẫn và niềm tin. Đây là phương pháp được khuyến nghị dành cho các độc giả phương Tây. Từ “tinh thể” ở đây bao gồm cả tinh thể đá, quả cầu thuỷ tinh, gương đen và quả cầu nước.
Hãy chăm sóc sức khoẻ cẩn thận trong vòng một tuần. Trong tuần ấy đặc biệt tránh tối đa sự lo lắng và giận dữ (nhất là trong thế giới rắc rối này). Ăn ít và không dùng nước sốt hay thực phẩm chiên rán. Giữ tinh thể bên mình càng nhiều càng tốt nhưng đừng cố thử nhìn vào nó. Tinh thể sẽ được từ hoá theo năng lượng của bạn, đồng thời cũng giúp bạn làm quen với cảm giác về nó. Nhớ bọc tinh thể lại khi bạn không mang nó bên mình. Nếu có thể hãy bỏ vào một cái hộp và khoá lại để tránh ai đó nghịch ngợm khi bạn vắng mặt. Ánh mặt trời chiếu trực tiếp vào tinh thể, như bạn đã biết, cũng cần được tránh.
Sau bảy ngày, hãy mang tinh thể vào một căn phòng yên tĩnh với một chút ánh sáng từ phía bắc nếu có thể. Buổi tối là thời điểm thích hợp nhất bởi sẽ không có ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp gây ra những bóng mờ khi những đám mây bay qua.
We cannot all go to that lake, but most of us with a little patience and faith can use a crystal. For Western readers here is a suggested method. The word “crystal” will cover rock crystal, glass, black mirrors, and the water globe.
For a week pay particular attention to the health. For this week in particular avoid (as much as possible in this troubled world) worries and anger. Eat sparingly and take no sauces or fried foods. Handle the crystal as much as possible without making any attempt to “see.” This will transfer some of your personal magnetism to it and enable you to become quite familiar with the feel of it. Remember to cover the crystal at all times when you are not handling it. If you can, keep it in a box which can be locked. This will prevent other people from playing with it in your absence. Direct sunlight, as you know, should be avoided.
After the seven days take the crystal to a quiet room with a north light if possible. The evening is the best time, as then there is no direct sunlight to wax and wane with the passing of clouds.
Hãy ngồi theo cách bạn cảm thấy thoải mái nhất, quay lưng về phía ánh sáng. Cầm tinh thể lên hai tay và để ý xem liệu bề mặt của nó có các hình ảnh phản chiếu. Các hình ảnh này cần phải được loại bỏ bằng cách kéo rèm che hoặc thay đổi vị trí ngồi.
Khi đã cảm thấy hài lòng, hãy chạm tinh thể vào điểm giữa trán của bạn[2] trong vài giây rồi dần dần đưa nó ra xa. Giờ hãy giữ nó trong lòng hai bàn tay đang khum lại, trong khi thu tay vào lòng. Hãy nhìn một cách vô thức vào bề mặt của tinh thể, sau đó di chuyển cái nhìn vào tâm của nó, thứ mà bạn phải hình dung như một khoảng trống hư vô. Hãy để cho tâm trí trở nên trống rỗng. Đừng cố nhìn thấy bất cứ điều gì. Tránh mọi cảm xúc mạnh.
Mười phút là đủ cho buổi đầu tiên, sau đó tăng dần thời gian sao cho vào cuối tuần, bạn có thể làm điều này trong vòng nửa giờ.
Tuần tiếp theo bạn hãy để cho tâm trí trở nên trống rỗng nhanh nhất có thể. Tập trung nhìn vào điểm hư vô bên trong tinh thể. Bạn sẽ thấy đường viền của nó rung động. Cũng có thể xuất hiện cảm giác như thể quả cầu đang phình ra, hoặc bạn thấy mình đang rơi vào trong đó. Đó là điều sẽ xảy ra. CHỚ ngạc nhiên hay giật mình vì điều này sẽ ngăn bạn “nhìn” trong suốt phần còn lại của buổi tối hôm ấy. Những người bình thường hay giật mình trong lần đầu tiên nhìn vào quả cầu theo cùng một cách giống như ta giật mình khi đang ngủ gật.
Sit—in any attitude you find comfortable—with your back to the light. Take the crystal into your hands and note any reflections on its surface. These must be eliminated by drawing the curtains across the window, or by changing your position.
When you are satisfied hold the crystal in contact with the centre of your forehead for a few seconds, and then slowly withdraw it. Now hold it in your cupped hands, the back of which can rest on your lap. Gaze idly at the surface of the crystal, then move your vision inwards to the centre to what you must imagine as a zone of nothingness. Just let your mind go blank. Avoid trying to see anything. Avoid any strong emotion.
Ten minutes is enough for the first night. Gradually increase the time, until at the end of the week you can do it for half an hour.
The next week let your mind go blank as soon as you can. Just gaze into nothingness inside the crystal. You should find that its outlines waver. It may appear that the whole sphere is growing, or you may feel that you are falling forward. That is how it should be. Do NOT start with astonishment, for if you do it will prevent you from ”seeing” for the rest of the evening. The average person ”seeing” for the first time jerks in much the same way as we sometimes jerk when we are falling off to sleep.
Khi đã thực hành một thời gian, bạn sẽ thấy quả cầu như thể phình to ra và to ra. Đến một lúc bạn sẽ thấy quả cầu như phát sáng và đầy khói trắng. Khói sẽ tan – và với điều kiện là bạn không giật mình – bạn sẽ thấy những hình ảnh đầu tiên mà thông thường là hình ảnh về quá khứ. Những hình ảnh này sẽ liên quan đến bạn bởi bạn là người giữ tinh thể. Hãy tiếp tục, quan sát những sự kiện của cá nhân bạn. Khi bạn có thể nhìn theo ý muốn, hãy chỉ dẫn nó để nó hiện lên những gì bạn muốn biết. Cách tốt nhất là tự nhủ một cách đầy tin tưởng, thành tiếng rằng “Tôi sẽ nhìn thấy cái này cái kia vào tối nay”. Nếu bạn thực sự tin vào điều đó, bạn sẽ thấy những gì mong muốn. Tất cả chỉ đơn giản có vậy.
Để biết tương lai, bạn phải sắp xếp các dữ liệu. Thu thập tất cả các dữ liệu có sẵn, và nói những điều đó với chính mình. Sau đó, “hỏi” tinh thể, và tự nói với mình rằng bạn sẽ thấy điều mà bạn muốn biết.
Có một lời cảnh báo. Đó là một người không thể sử dụng tinh thể vì lợi ích cá nhân, để dự báo kết quả của các cuộc đua, hay để làm tổn thương người khác. Có một định luật huyền bí mạnh mẽ sẽ khiến cho tất cả những điều đó dội trở lại chính bạn nếu bạn cố gằng khai thác tinh thể. Định luật này cũng bất biến như chính thời gian.
With a little more practice you will find that the crystal is apparently growing larger and larger. One evening you will find as you look in that it is luminous and filled with white smoke. This will clear—provided you do not jerk—and you will have your first view of the (usually) past. It will be something connected with you, for only you have handled the sphere. Keep on at it, seeing just your own affairs. When you can “see” at will, direct it to show what you want to know. The best method is to say to yourself firmly, and out loud. “I am going to see so-and-so tonight.” If you believe it, you WILL see what you desire. It is as simple as that.
To know the future you must marshal your facts. Gather all the data you have available, and say them to yourself. Then “ask” the crystal, and tell yourself that you are going to see what you want to know.
A warning here. One cannot use the crystal for personal gain, to forecast the result of races, nor to injure another person. There is a powerful occult law which will make it all recoil on your own head if you try to exploit the crystal. That law is as inexorable as time itself.
Đến đây bạn có thể đã thực hành nhiều với chính mình. Bạn có muốn thử với người khác không? Hãy nhúng tinh thể vào trong nước và cẩn thận lau khô mà không chạm vào bề mặt của nó. Sau đó đưa nó cho người kia và nói rằng:
– Hãy cầm nó trong hai tay bạn và NGHĨ đến điều bạn muốn biết. Rồi chuyển nó lại cho tôi.
Tất nhiên bạn sẽ yêu cầu họ không nói chuyện hay làm phiền bạn. Nên thử với người mà bạn đã biết rõ trước, vì những người lạ thường sẽ gây bối rối cho một người mới học.
Khi tinh thể được trả về cho bạn, bạn sẽ đỡ nó trên hai bàn tay, để trần hay bọc trong vải đen không quan trọng, bởi đến giờ tinh thể đã quá quen với bạn rồi. Bạn hãy ngồi trong tư thế thoải mái nhất, nâng tinh thể lên giữa trán trong vài giây, sau đó thu tay vào lòng, hai bàn tay nâng tinh thể theo cách mà bạn không cảm thấy khó chịu. Hãy nhìn VÀO TRONG và để tâm trí của bạn trống rỗng, trống rỗng hết mức mà có thể, nhưng nỗ lực đầu tiên này có thể khó khăn một chút nếu bạn quá tỉnh.
By now you should have been able to obtain much practice in your own affairs. Would you like to try on someone else? Dip the crystal in water and carefully dry it without touching the surface. Then hand it to the other person. Say, “Take it in your two hands and THINK what you want to know. Then pass it back to me.” Naturally you will have warned your enquirer not to speak or disturb you. It is advisable to try with some well-known friend first as strangers often prove disconcerting when one is learning.
When your enquirer passes back the crystal you will take it in your hands, either bare or covered in the black cloth, it does not matter which; you should have “personalized” the crystal by now. Settle yourself comfortably, raise the crystal to your forehead for a second, then let your hands rest on your lap, supporting the crystal in any way which causes no strain. Look INTO it and let your mind become blank, quite blank if you can, but this first attempt may be somewhat difficult if you are self-conscious.
Khi bạn đã trấn tĩnh lại, nếu bạn tự tập luyện theo chỉ dẫn, bạn sẽ thấy một trong ba điều. Những hình ảnh, biểu tượng, hoặc ấn tượng chân thực … Hình ảnh thực là mục tiêu của bạn. Trong trường hợp này, những đám mây trong tinh thể sẽ tan biến để lộ hình ảnh thực, những hình ảnh sống động mà bạn muốn biết. Không có gì khó khăn trong việc giải nghĩa chúng.
Một số người không nhìn thấy hình ảnh thực mà nhìn thấy những biểu tượng. Họ có thể nhìn thấy, chẳng hạn, một hàng các chữ X, hoặc một bàn tay. Nó có thể là một cái cối xay gió, hay một dấu chữ thập. Bất kể nó là gì thì bạn cũng sẽ sớm học được cách giải nghĩa chúng chính xác.
Điều thứ ba là ấn tượng. Trong trường hợp này chỉ có những đám mây xoáy và sự phát quang nhẹ, nhưng vì tinh thể đang được cầm trên tay, những ấn tượng nhất định sẽ được cảm thấy hoặc nghe thấy. Cần phải tránh các thành kiến cá nhân, tránh áp đặt cho tinh thể những cảm xúc của riêng mình về một điều nào đó.
As you compose yourself, if you have trained yourself as suggested, you will observe one of three things. They are true pictures, symbols, and impressions. True pictures should be your aim. Here the crystal clouds, and then the clouds disperse to show actual pictures, living pictures what you want to know. There is no difficulty in interpreting such a case.
Some people do not see true pictures; they see symbols. They may see, as an example, a row of X’s, or a hand. It may be a windmill, or a dagger. Whatever it is you will soon learn to interpret them correctly.
The third thing is impressions. Here nothing is set except swirling clouds and a little luminescence, but as the crystal is held, definite impressions are felt or heard. It is essential to avoid personal bias, essential not to over-rule the crystal by one’s own personal feelings about a certain case.
Một nhà thấu thị thực thụ không bao giờ nói cho một người về ngày hoặc thậm chí là khả năng mà người đó sẽ chết. Bạn biết, nhưng bạn sẽ KHÔNG BAO GIỜ nói. Cũng không được cảnh báo cho người nào đó về bệnh tật sắp xảy ra. Thay vì thế, hãy nói: “Nên cẩn thận hơn một chút vào ngày này.” Và không bao giờ được nói với một người: “Phải, chồng bà đang ở bên ngoài với một cô gái mà cô ta … vv, và vv. ” Nếu bạn đang sử dụng tinh thể đúng cách, bạn sẽ BIẾT là anh ta đang ra ngoài, nhưng có phải anh ta ra ngoài vì công việc không? Cô gái kia có quan hệ họ hàng không? Không bao giờ, KHÔNG BAO GIỜ nói bất cứ điều gì có khả năng phá vỡ một gia đình, hoặc gây ra điều bất hạnh. Đây là sự lạm dụng tinh thể. Chỉ sử dụng nó vì mục đích tốt lành, và rồi điều tốt lành sẽ đến với bạn. Nếu bạn không thấy gì, hãy cứ nhận là không thấy, thì chí ít người hỏi cũng tôn trọng bạn. Nếu bạn “bịa ra ” điều mà bạn nói là bạn đã thấy, có thể bạn sẽ nói hớ điều gì đó mà người hỏi BIẾT chắc là không đúng. Rồi thì uy tín và danh tiếng của bạn sẽ không còn nữa, và bạn cũng sẽ mang lại tiếng xấu cho khoa học huyền bí.
The true Seer never tells a person of the date or even the probability of death. You will know, but you should NEVER tell. Nor will you warn a person of impending illness. Say instead: “It is advisable to take a little more care than usual on such-and-such a date.” And never tell a person: “Yes, your husband is out with a girl who—etc., etc.” If you are using the crystal correctly you will KNOW that he IS out, but is he out on business? Is she a relation? Never, NEVER tell anything that would tend to break up a home or cause unhappiness. This is abuse of the crystal. Use it only for good, and in return good will come to you. If you see nothing, say so, and the enquirer will respect you. You can “invent” what you say you see, and perhaps you say something which the enquirer KNOWS to be incorrect. Then your prestige and reputation are gone, and you also bring a bad name to occult science.
Sau khi nói cho người hỏi những điều bạn thấy, hãy bọc tinh thể và đặt nó xuống nhẹ nhàng. Khi người đó đã rời đi, bạn nên nhúng tinh thể vào nước, lau khô, và sau đó cầm nó để nó tiếp xúc với từ trường của riêng bạn. Cầm tinh thể càng nhiều càng tốt. Tránh làm trầy xước nó, và khi bạn đã sử dụng xong, hãy đặt nó vào trong một miếng vải đen. Nếu có thể, hãy cất nó trong một cái hộp và khóa lại. Mèo là những tội phạm lớn, một số con sẽ ngồi “nhìn chằm chằm” trong một thời gian rất dài. Và lần tới khi bạn sử dụng tinh thể, bạn sẽ hoàn toàn không muốn xem cuộc đời và tham vọng của con mèo. Điều đó rất CÓ THỂ xảy ra. Ở Tây Tạng, trong một số lạt ma viện “huyền bí”, một con mèo sẽ bị thẩm vấn bằng tinh thể khi nó rời khỏi nhiệm vụ bảo vệ đá quý. Như vậy các nhà sư sẽ biết được liệu có âm mưu đánh cắp nào không.
Cần nhấn mạnh rằng trước khi bắt tay vào bất kỳ hình thức tập luyện sử dụng tinh thể nào, bạn cần phải tìm hiểu kỹ lưỡng nhất động cơ thực sự của mình. Huyền môn là con dao hai lưỡi, và những người “tham gia” vì sự tò mò vô ích đôi khi bị trừng phạt bằng bệnh mất trí hoặc rối loạn thần kinh. Thông qua việc sử dụng tinh thể bạn có thể biết được niềm vui trong việc giúp đỡ người khác, nhưng bạn cũng có thể biết nhiều điều khủng khiếp và không thể nào quên được. An toàn hơn hết là bạn chỉ đọc chương này, trừ khi bạn rất, rất chắc chắn về động cơ của bạn.
Một khi đã quyết định về tinh thể thì đừng thay đổi nó. Hãy tạo một thói quen chạm vào nó hàng ngày. Những người Saracen thời xưa không bao giờ đem khoe một thanh kiếm, ngay cả với bạn bè, mà chỉ sử dụng nó để lấy máu. Nếu vì một lý do nào đó mà họ PHẢI phô diễn vũ khí, thì sau đó họ sẽ tự đâm vào ngón tay để “lấy máu”. Điều đó cũng đúng với tinh thể, nếu bạn đưa nó cho tất cả mọi người xem, ĐỌC nó ngay cả khi nó chỉ là chuyện riêng của bạn. Đọc nó, mặc dù bạn không cần phải nói cho bất cứ ai biết điều bạn đang làm hoặc đang thấy. Đây không phải là mê tín dị đoan, mà là phương pháp tự luyện tập đáng tin cậy để khi tinh thể được mở ra bạn có thể “nhìn thấy” ngay lập tức và không cần chuẩn bị.
Having given your reading to the enquirer carefully wrap up the crystal and set it down gently. When the enquirer has left you are advised to dip the crystal in water, wipe it dry, and then handle it to re-personalize it with your own magnetism. The more you handle the crystal the better it will be. Avoid scratching it, and when you have finished, put it away in the black cloth. If you can, put it in a box and lock it. Cats are great offenders, some of them will sit for a very long time “gazing.” And when you use the crystal next time, you do not want to see the cat’s life history and ambitions. It CAN be done. In Tibet in some of the “occult” lamaseries a cat is questioned by the crystal when it comes off duty after guarding gems. Then the monks know if there has been any attempt at stealing.
It is strongly advised that before embarking on any form of training in crystal gazing, you inquire most thoroughly into your secret motives. Occultism is a two-edged weapon, and those who “play” out of idle curiosity are sometimes punished by mental or nervous disorders. You can know through it the pleasure of helping others, but you can also know much that is horrible and unforgettable. It is safer just to read this chapter unless you are very, very sure of your motives.
Once having decided on the crystal do not change it. Make a definite habit to touch it every day, or every other day. The Saracens of old would never show a sword, even to a friend, unless to draw blood. If for some reason they HAD to show the weapon, then they pricked a finger to “draw blood.” So with the crystal, if you show it at all to anyone, READ it even though it be only your own affair. Read it, although you need not tell anyone what you are doing or what you see. This is not superstition, but a sure way of training yourself so that when the crystal is uncovered you “see” automatically, without preparation, without thinking about it.
[1] 4 inch = 10.16cm
[2] Vị trí của con mắt thứ ba [Dịch giả]