Chương X: Phép thở – Bác Sĩ Đến Từ Lhasa – Lobsang Rampa

Lính Nhật lại có tâm trạng xấu. Các sĩ quan và lính gác đi qua đi lại cau có, chỉ trực đánh đập bất cứ ai không may bắt gặp ánh mắt của chúng. Chúng tôi cũng rầu rĩ vì biết trước sẽ có thêm một ngày kinh hoàng, thêm một ngày thiếu thốn lương thực, thêm một ngày phải làm những công việc vô ích. Vài giờ trước, một chiếc xe ô tô lớn chiếm được của Mỹ phóng tới cùng với một làn khói bụi mù mịt, nó dừng lại với một cú giật mạnh đủ để làm những người đã chế tạo ra nó phải xót xa. Những tiếng quát tháo và chửi mắng, và bọn lính vừa chạy vừa cài khuy trên những bộ quân phục tồi tài của chúng. Chúng hối hả vồ lấy bất cứ thứ dụng cụ lắt nhắt nào trong tầm tay để giả bộ mình đang rất cần mẫn làm công việc.

The Japanese guards were in a bad mood again. Officers and men strode about the place scowling, striking at any unfortunate who happened to meet their gaze. We were glum indeed as we contemplated another day of terror, another day of food shortage and useless tasks. Hours before there had been a swirl of dust as a large captured American car pulled up with a jerk that would have torn the hearts of its makers. There were shouts and yells, and the running men buttoned their shabby uniforms. Guards rushed by grabbing any bit of equipment that they could lay their hands on to make some sort of a show to indicate that they were efficient and doing their work.

Đó là một chuyến thăm bất ngờ của một trong các viên tướng chỉ huy trong vùng. Một chuyến thăm thực sự đột xuất. Chẳng ai ngờ lại có một cuộc thanh tra khác, bởi vì vừa mới có một cuộc thanh tra hai ngày trước. Nhiều khi bọn Nhật yêu cầu thanh tra các trại tù chỉ để tăm tia tù nhân nữ và mở các cuộc trác táng. Chúng sẽ gọi đàn bà ra xếp hàng và kiểm tra họ, chọn ra những người mà chúng muốn, những người này sẽ bị dẫn đi dưới sự áp tải của lính gác, và chỉ một lát sau, chúng tôi có thể nghe thấy những tiếng thét thống khổ và những tiếng kêu rên vì đau đớn. Lần này, tuy vậy, thực sự là một cuộc thanh tra, một cuộc thanh tra của tướng cấp cao đến từ Nhật Bản để xem điều gì đang thực sự xảy ra trong trại. Sau đó, chúng tôi phát hiện rằng người Nhật đang gặp một số thất bại, và một ông to nào đó chợt nảy ra ý nghĩ là phải chăng đã có quá nhiều hành động hung ác mà vì thế một vài sĩ quan nên bị trừng phạt.

It was a surprise visit from one of the generals com- anding the area. Quite definitely it was a surprise. No one had even contemplated another inspection because there had been one only two days before. It seemed that some- times in the camp the Japanese would call an inspection just to look over the women and to have parties. They would line up the women and examine them, and pick out ones that they wanted, and these would be marched off under armed guard, and a little later we would hear an- guished shrieks and cries of terror or pain. This time, though, it was the real thing, a genuine inspection, an inspection by a high-ranking general straight from Japan, who had come to see what was really happening in the camps. We found out later that the Japanese had been having a few setbacks, and it occurred to someone that if there were too many atrocities there may be retributions for a few officials later.

Cuối cùng, bọn lính xếp thành một hàng dọc sẵn sàng để bị thanh tra. Sau một hồi thay đổi, sắp xếp lại, bụi bay mù mịt từ gót chân những tên lính đang sợ hãi. Chúng tôi quan sát từ phía sau hàng rào sắt, hứng thú, bởi vì lần này là lính bị kiểm tra chứ không phải tù nhân. Trong một lúc lâu, những tên lính loay hoay xếp hàng, và rồi một bầu không khí căng thẳng, một cảm giác rằng điều gì đó sắp xảy ra. Đang quan sát thì chúng tôi thấy có sự di chuyển từ Trạm Gác, bọn lính bồng súng chào. Sau đó, viên tướng xuất hiện, vênh váo và khệnh khạng đi dọc hàng lính với thanh kiếm samurai dài kéo lê đằng sau hắn. Mặt hắn biến dạng vì bực tức khi phải chờ đợi, các trợ lý của hắn có vẻ lo sợ và không thoải mái. Chậm rãi hắn đi dọc theo hàng lính, chỉ ra một vài tên nào đó có khuyết điểm. Dường như chẳng có gì sáng sủa ngày hôm đó. Viễn cảnh ngày càng u ám hơn.

At last the guards were in a more or less straight line ready for inspection. There was much shuffling and clouds of dust were rising from the feet of the frightened men. We watched from behind our wire, interested, because this time the guards were being inspected and not the prisoners. For a long time the men were being lined up, and then at last there was an impression of tenseness, an impression that something was going to happen. As we watched we saw movements at the Guard House, men presenting arms. Then the general came out, swaggering along, and strutted down the line of men with his long samurai sword trailing behind him. His face was distorted with rage at having been kept waiting, and his aides were all looking nervous and ill at ease. Slowly he went down the lines of men, picking out one here or there with whom to find fault. Nothing seemed to be light that day. Things were looking blacker and blacker.

“Các con trai của Thiên Hoàng” là một lũ trông thực sự thảm hại. Trong lúc vội vàng, chúng nhặt bất kỳ dụng cụ có sẵn nào, bất kể có phù hợp hay không. Chúng đã hoàn toàn mất bình tĩnh. Chúng chỉ cố thể hiện rằng chúng đang làm gì đó thay vì ngồi chơi cả ngày giết thời gian. Viên tướng tiếp tục đi đi lại lại, và sau đó ngừng lại, đột ngột rít lên giận dữ. Một tên lính đang cầm một cái sào có cắm một vỏ lon ở đầu dùng để vệ sinh rãnh nước của tù nhân, thay vì cầm súng trường của hắn. Lúc trước một tù nhân đã sử dụng cái sào và vỏ lon đó để làm sạch rãnh nước của trại.

Viên tướng nhìn tên lính và cái sào, rồi ngẩng đầu cao hơn để nhìn cái vỏ lon ở đầu cái sào. Hắn càng trở nên giận dữ hơn, nghẹn bứ ở cổ vì điên tiết. Lúc trước, hắn chỉ giơ tay tát vào mặt những tên lính làm hắn không vừa ý. Lúc này, khi nhìn thấy cái sào thông cống này, hắn đã thực sự sôi máu. Mãi sau hắn mới có thể đi lại và nhảy dựng lên sôi sục, rồi nhìn quanh tìm cái gì đó có thể dùng để đánh tên lính. Một ý tưởng nảy ra. Hắn nhìn xuống, tháo móc thanh kiếm cùng với bao đựng, và cầm cái vũ khí trang trí đó táng xuống đầu tên lính bất hạnh với một lực mạnh đến kinh ngạc. Tên lính khốn khổ khuỵu xuống đầu gối, và ngay sau đó đổ sụp xuống đất. Máu túa ra từ lỗ mũi và tai anh ta. Viên tướng khinh bỉ đá hắn ta và ra hiệu cho các tên lính khác. Tên lính xấu số bị cầm chân và kéo lê người trên mặt đất, đầu hắn nảy lên nảy xuống. Cuối cùng hắn biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi, và chúng tôi không bao giờ còn nhìn thấy hắn ta trong trại nữa.

The little “Sons of Heaven” were indeed a sorry-looking crew. In the hurry they picked up any equipment available no matter how unsuitable. They had lost their heads com- pletely. They just HAD to show that they were doing some- thing instead of lounging about wasting time. The general moved on, and then came to a sudden halt with a screech of rage. One man had a prisoner’s drain-clearing pole with a tin on the end instead of his rifle. Some time before one of the prisoners had been using that pole and that tin to clear out our camp drains. The general looked at the man and looked at the pole, and raised his head higher to 1ook at the can at the end of the pole. He became more and more furious. He became quite inarticulate for a moment with rage. Already he had raised himself to his toes and given hard right and left face slaps to a number of men who incurred his displeasure. Now at the sight of this drain- clearing pole he was completely overcome. Eventually he regained the power of movement, he jumped with rage then looked about him for something with which to strike the man. A thought occurred to him. He looked down, unhooked his sword and scabbard, and brought that ornamental weapon down on the unfortunate guard’s head with stunning force. The poor wretch buckled at the knees, and just dropped flat on the ground. Blood poured out of his nostrils, and out of his ears. The general contemptuously kicked him and motioned to the guards. The unfortunate man was picked up by his feet, and trailed along the ground, his head bumping and bumping. At last he disappeared from our sight, and he was not seen again in our camp.

Dường như chẳng có điều gì là đạt yêu cầu đối với cuộc thanh tra. Viên tướng và các sĩ quan tùy tùng của hắn tìm thấy sai sót ở khắp mọi nơi. Chúng giận tím mặt. Chúng kiểm tra từng việc một, rồi lại kiểm tra việc khác. Chúng tôi chưa từng chứng kiến điều tương tự. Nhưng cũng có một điểm sáng cho chúng tôi, viên tướng rất giận dữ với bọn lính, vì thế mà hắn ta đã quên kiểm tra các tù nhân. Cuối cùng, các sĩ quan cao cấp lại biến mất vào Trạm Gác, từ đó vẳng ra tiếng gào thét giận dữ và một hai phát súng nổ. Sau đó, chúng lại trở ra, leo lên ô tô, và biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi. Bọn lính được lệnh giải tán, và chúng tản ra trong khi vẫn còn run rẩy vì sợ.

Nothing at all seemed to go right with that inspection. The general and his accompanying officers found fault everywhere. They were turning a peculiar purple with rage. They carried out one inspection, and then they carried out another. We had never seen anything like it. But there was one bright spot from our point of view. The general was so irate with the guards that he forgot to inspect the prisoners. At last the high-ranking officers disappeared again into the Guard Room from whence came shouts of rage, and a shot or two. Then they came out again, climbed into their cars, and disappeared from our sight. The guards were given the order to fall out, and they dispersed still shaking with fright

Và thế là lính Nhật lại ở trong tâm trạng xấu. Chúng vừa đánh đập một người phụ nữ Hà Lan chỉ vì cô ấy to lớn, và cao hơn hẳn chúng, điều đó làm chúng cảm thấy thấp kém. Như lời của chúng, cô ấy cao lớn hơn chúng, và đó là một sự xúc phạm tới Nhật Hoàng! Cô bị đánh gục xuống bởi báng súng, bị đá và bị đâm, vì thế mà cô bị thương ở bên trong và chảy máu. Trong vòng một hay hai giờ, cho đến khi mặt trời lặn, cô phải quỳ trên mặt đấ ở lối vào chính bên ngoài Trạm Gác. Cô phải quỳ trên mặt đất trong khi máu vẫn đang tuôn chảy. Không một ai, cho dù yếu đến đâu chăng nữa, được phép di chuyển trước khi bọn lính cho phép. Nếu một tù nhân chết, tốt thôi, càng đỡ một miệng ăn. Bọn lính chẳng hề bận tâm, và thế là cô đã chết. Ngay trước khi mặt trời lặn cô đổ sụp xuống. Không ai có thể tới giúp cô. Cuối cùng, một tên lính gác ra hiệu cho hai người tù đến và kéo cái xác đi. Họ đưa cô đến chỗ tôi, nhưng cũng vô ích. Cô ấy đã chết. Cô đã chết vì mất máu.

So—the Japanese guards were in a very bad mood. They had just beaten up a Dutch woman because she was large, and towered over them, and so made them feel inferior. As they said, she was taller than they, and that was an insult to their Emperor! She was knocked down with the butt of a rifle and kicked and prodded, so that she was injured internally and bleeding. For another hour or two, until sunset, she would have to remain on the ground outside the Guard Room at the main entrance. She would have to remain kneeling on the ground, kneeling with the blood pouring out her. No one, no matter how ill, could be moved before the guards gave permission. If a prisoner died, well, that was one less to feed. Certainly the guards did not mind in the least, and die she did. Just before sunset she toppled over. No one could go to her aid. At last a guard motioned to two prisoners to come and drag away the body. They brought her to me, but it was useless. She was dead. She had bled to death.

Việc điều trị bệnh thực sự rất khó khăn dưới điều kiện của trại giam. Chúng tôi thiếu mọi vật dụng, bây giờ băng cũng hết cả. Chúng đã được giặt đi giặt lại, và được sử dụng cho đến khi hoàn toàn mục nát. Chúng tôi không thể làm thêm băng từ quần áo, bởi vì không ai có thừa quần áo cả. Một số tù nhân thậm chí còn không có chút quần áo nào. Vấn đề đang trở nên cấp thiết, có rất nhiều vết loét, vết thương mà không có phương pháp chữa trị nào cả.

Ở Tây Tạng tôi đã nghiên cứu về thảo dược, và trong một lần đi lao động bên ngoài trại giam, tôi đã tìm thấy một loại cây địa phương quen thuộc với tôi. Lá của nó rộng và dày, và có tác dụng làm se vết thương rất hữu ích mà chúng tôi thì lại đang rất cần. Vấn đề khó khăn là làm sao mang được những cái lá đó vào trong trại. Nhóm chúng tôi đã bàn bạc về việc đó suốt đêm. Cuối cùng chúng tôi đã quyết định rằng các nhóm đi lao động bên ngoài, bằng cách nào đó, phải hái bằng được những chiếc lá này và giấu chúng theo họ khi trở về trại. Chúng tôi bàn bạc cách để giấu những chiếc lá. Cuối cùng, một vài người khôn ngoan đã nghĩ ra rằng nhóm nào đi lao động lấy tre có thể giấu chúng trong thân tre.

It was difficult indeed treating patients under camp conditions. We lacked all supplies. Now our bandages were finished. They had been washed and washed, and used until they had rotted away, until the last few threads had failed to hang together. We could not make any more from cloth- ing because no one had any to spare. Some of the prisoners indeed, had no clothing at all. The matter was becoming quite acute. We had so many sores, so many wounds, and no method of treating them. In Tibet I had studied herb and on one of our work expeditions beyond the confines of the camp I had found a local plant that seemed quite familiar to me. It was wide with thick leaves, and it was a very useful astringent, a thing that we desperately needed. The problem was to get a supply of these leaves into camp. A group of us talked it over, long into the night. Eventually it was decided that working parties must collect them somehow, and hide them in some unspecified man- ner when they were returning to camp. We discussed how they could be hidden. At last some really wise person suggested that as there was a working party collecting large bamboos, leaves could be hidden in the stems.

Những người phụ nữ, hay “những cô gái” như cách họ tự xưng bất chấp tuổi tác, thu lượm một số lượng lớn lá cây tươi. Tôi đã rất vui mừng khi nhìn thấy chúng, giống như gặp lại những người bạn cũ vậy. Chúng tôi rải tất cả lá trên mặt đất phía sau lều. Lính Nhật đứng nhìn không chút bận tâm đến việc làm của chúng tôi. Chúng nghĩ là chúng tôi dỗi hơi, hay đại loại vậy, còn chúng tôi thì phải rải những cái lá ra để có thể được chọn lựa cẩn thận, bởi vì những người phụ nữ mang chúng về trại không phải là những người thông thạo loại cây đặc biệt này, nên có nhiều loại lá khác lẫn trong đám lá mang về, và chỉ có một số trong đó có thể sử dụng được.

Chúng tôi chọn lựa những chiếc lá, và nhặt đúng loại chúng tôi cần. Phần còn lại, chà, chúng tôi phải tống khứ chúng, bằng cách trải chúng lên đống xác chết bên rìa khu vực ở của chúng tôi.

Women, or “girls” as they called themselves no matter their age, collected large quantities of fleshy leaves. I was delighted to see them. It was like greeting old friends. We spread all the leaves on the ground behind the huts. The Japanese guards looked on not at all worried about what we were doing. They thought that we had gone off our heads, or something, but we had to spread the leaves so that they could be sorted carefully, because all kinds had been brought in by the women who were not used to picking one particular plant, and only the one variety could be used.

We picked over the leaves, and sorted out the one type that we wanted. The rest—well, we had to get rid of those as well, and we spread them upon the pile of dead at the edge of our compound.

Những chiếc lá được được phân loại to và nhỏ, được làm sạch cẩn thận. Chúng tôi không có nước để rửa, bởi vì nước cực kỳ khan hiếm. Bây giờ chúng tôi phải tìm chỗ để có thể cất đám lá này. Hũ đựng gạo của trại là chỗ lớn nhất có thể dùng cho việc này, vì thế chúng tôi cẩn thận đặt những chiếc lá vào trong đó. Điều quan ngại tiếp theo là tìm một hòn đá phù hợp, một hòn đá với một đỉnh nhọn trên đó để những chiếc lá có thể được cắt, và nghiền nát. Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm được hòn đá như yêu cầu. Đó là một hòn đá cần phải bê bằng hai tay. Những người phụ nữ đã giúp tôi bê nó trong lúc cần khuấy trộn và nghiền những chiếc lá cho đến khi chúng trở thành một loại hỗn hợp dinh dính màu xanh lá cây.

The leaves left were sorted into large and small, and carefully cleaned from the dirt on them. We had no water which to wash them, because water was a very scarce commodity. Now we had to find a suitable container in which to mash the leaves. The camp rice bowl was the largest thing available, so we took that and put the carefuly picked leaves in it. The next worry was finding a suitable stone, one with sharp points on it so that the leaves could be macerated, and made into a fine pulp. Eventually we were able to find a stone such as we required. It was a stone requiring two hands to lift it. The women who were helping me took it in turns to stir and pound leaves until they were reduced to a sticky green dough.

Khó khăn tiếp theo là tìm ra cái gì đó để thấm máu và mủ trong khi chất làm se phát huy tác dụng, và cái gì đó để giữ chúng trên vết thương. Tre là loại cây có nhiều công dụng; và chúng tôi đã quyết định cho nó thêm một công dụng nữa. Từ những cây trúc già và vật liệu gỗ đã thải, chúng tôi đập vụn phần lõi xốp bên trong, sấy khô trên lửa trong những cái lon. Khi đã khá khô, nó trở nên mịn như bột mì, và thấm hút tốt hơn cả bông gòn. Một nửa lõi tre cùng với một nửa thảo dược nghiền làm thành một hỗn hợp công hiệu. Chỉ tiếc là nó khá dễ vỡ và rơi ra từng mảnh khi chạm vào.

Our next problem was to find something to absorb blood and pus while the astringent was acting, and something to hold the mass together. Bamboo is a plant of many uses; we decided to put that plant to yet another use. From old canes and waste wood material we scraped a pith, and dried it over a fire in tins. When quite dry it became as fine as flour, and more absorbent than cotton wool. Half bamboo pith and half mashed leaves made a highly satisfactory mixture. Unfortunately it was friable and fell to pieces at a touch.

Việc tạo ra một cái nền để đặt hợp chất trên đó không hề dễ dàng. Chúng tôi phải tuốt những thớ bên ngoài của những cây tre non, gỡ chúng cẩn thận để lấy những sợi dài nhất có thể. Chúng tôi đặt những sợi dây này lên một tấm kim loại đã được lau chùi kỹ lưỡng, thứ thường được dùng để bảo vệ sàn nhà khỏi bị cháy. Chúng tôi đặt các sợi theo chiều dọc và chéo, giống như đang dệt vải, giống nhưi đang làm một tấm thảm dài và hẹp. Cuối cùng, sau rất nhiều vất vả, chúng tôi có một cái lưới xộc xệch dài khoảng tám feet, và rộng hai feet[1].

The construction of a base on which to lay the compound was not easy. We had to shred the outer fibres off the young green bamboo shoots, and tease them apart carefully so that we obtained the longest possible threads. These we layed on a thoroughly scrubbed metal sheet, which normally protected the floor from the fire. We laid the fibres on lengthwise and crisscross, as if we were weaving, as if we were making a long, narrow carpet. Eventually, after much toil, we had an untidy looking net about eight feet long and two feet wide.

Với một cái trục để cán bột được làm từ một thân cây tre có đường kính lớn, chúng tôi ép hỗn hợp lá cây và lõi tre vào trong cái lưới, lăn nó vào để tất cả các sợi tre được phủ kín, cho đến khi chúng tôi đã phủ khá đầy hỗn hợp nghiền. Sau đó chúng tôi lật ngược và làm như vậy với mặt bên kia. Khi hoàn thành, chúng tôi có đồ băng bó màu xanh nhạt có thể giúp cầm máu và đẩy mạnh việc điều trị. Quy trình gần giống như làm giấy, và tác phẩm hoàn thành tương tự như một tấm giấy bồi màu xanh, dày, dẻo, không dễ uốn cong, không dễ cắt với những công cụ thô mà chúng tôi có. Nhưng cuối cùng, chúng tôi cũng xoay xở để cắt thành những miếng rộng khoảng bốn inch[2], sau đó chúng tôi lột chúng ra khỏi tấm kim loại mà chúng đang được dính chặt. Trong điều kiện hiện tại, chúng sẽ còn kết dính và mềm mại trong nhiều tuần. Chúng tôi đã thật sự biết ơn khi có chúng.

With a rolling pin made of large diameter bamboo we forced the leaf and pith mixture into the network, pushing it in so that all the strands of the bamboo were converted, till we had a fairly even filling of our mashed mixture. Then we turned it over and did the same with the other side. When we finished we had a pale green dressing with which to staunch the flow of blood and promote healing. It had been something like paper-making, and the finished result was similar to thick green cardboard, pliable, not easily bent, indeed not easily cut with the crude implement which we had at our disposal. But eventually we did manage to cut the material into strips about four inches wide, and then we peeled them from the metal plate to which they had been adhering. In their present state they would keep and remain flexible for many weeks. We found them a blessing indeed.

Một hôm, có một người phụ nữ làm việc ở căng tin của quân Nhật giả vờ bị ốm. Cô đến gặp tôi với vẻ khá hồi hộp. Cô đã dọn dẹp nhà kho chứa nhiều thiết bị chiếm được của lính Mỹ. Vô tình, cô đã làm đổ một cái hộp không có nhãn mác, và một số hạt pha lê màu nâu đỏ bị đổ ra. Cô tò mò thọc ngón tay vào và khuấy, tự hỏi chúng là gì. Sau đó, khi rửa tay trong nước, cô thấy màu nâu vẫn còn trên tay mình. Liệu cô có bị nhiễm độc? Hay đó lại là một cái bẫy của quân Nhật? Cô đã quyết định tới gặp tôi thật nhanh?

Tôi nhìn bàn tay cô, ngửi chúng, và nếu tôi là một người dễ xúc động, có lẽ tôi đã nhảy lên vì vui sướng. Tôi nhận ra ngay chất gây ra vết bẩn. Hợp chất Permanganate[3], chính là thứ mà chúng tôi cần để điều trị cho các trường hợp bị hủi. Tôi nói:

– Nina, cô phải nghĩ ra cách để lấy cái lon này. Hãy đậy nắp lon lại, và đặt nó vào trong một cái xô, mang nó đến đây, và giữ cho nó khô.

Cô quay trở lại căng tin hớn hở vui mừng vì nghĩ rằng mình đã có một phát hiện mà nhờ nó sự khổ đau sẽ được giảm bớt phần nào. Rồi ngay ngày hôm đó, cô trở lại và mang theo cái lon đựng các hạt pha lê, và sau đó vài ngày, lại một cái lon khác. Chúng tôi đã rất biết ơn lính Mỹ ngày hôm đó. Thậm chí biết ơn cả lính Nhật vì đã chiếm được đồ tiếp tế của lính Mỹ!

One day a woman who had been working in the Japanese canteen pretended that she was ill. She came to me in a state of great excitement. She had been cleaning out a store-room containing much equipment captured from the Americans. Somehow she had knocked over a tin from which the label had fallen, and some red-brown crystals had poured out. Idly she had poked her fingers into them stirring them round, wondering what they were. Later, on putting her hands into water to continue scrubbing, she had found ginger-brown stains on her hands. Was she poisoned? Was it a trap of the Japanese? She had decided that she had better come to me in a hurry. I looked at her hands, I sniffed them, and then if I had been emotional I should have jumped for joy. It was obvious to me what caused the stains. Permanganate of potash crystals, just the thing we needed for our many tropical ulcer cases. I said, “Nina, you get that tin out somehow. Fix the lid on and put the tin in a bucket, but get it here, and keep it dry.” She returned to the canteen absolutely bubbling over with joy to think that she had been responsible for discovering some- thing which would alleviate a little of the suffering. Later in the day she returned and produced a tin of crystals, and a few days after she produced another, and yet another tin. We blessed the Americans that day. We even blessed the Japanese for capturing the American supplies!

Hủi là một căn bệnh khủng khiếp. Thiếu thức ăn và không được chăm sóc là nguyên nhân chính. Không có điều kiện để tắm rửa sạch sẽ cũng góp phần thúc đẩy căn bệnh này. Đầu tiên chỉ là một nốt ngứa nhẹ, mà nạn nhân vô tình gãi. Sau đó, một đầu đinh màu đỏ xuất hiện, và người ta gãi hoặc cào nó vì ngứa. Rồi vi khuẩn trong móng tay làm nhiễm trùng chỗ trầy da. Dần dần, toàn bộ vết ngứa trở nên đỏ tấy. Những nốt màu vàng li ti hình thành bên dưới da dẫn đến mẩn đỏ hơn nữa, thế là bệnh nhân càng gãi mạnh hơn. Vết loét sẽ lớn lên và mở rộng không ngừng. Mủ và mùi khó chịu xuất hiện. Qua thời gian, dưỡng chất trong cơ thể cạn kiệt và sức khỏe sẽ xấu đi. Vết loét lớn dần, ăn xuyên qua thịt, xuyên qua sụn, và cuối cùng ăn vào xương, giết chết tủy và các mô. Nếu không xử lý, bệnh nhân cuối cùng sẽ chết.

Tropical ulcers are dreadful things. Lack of adequate food and neglect are the main causes. It may be that the inability to have a good wash contributes toward it. First there is a slight itch, and the victim absent-mindedly scratches. Then a small pimple like a red pin-head appears, and it is scratched or dug with exasperation. Infection from the finger nails gets into the abrasion. Gradually the whole area becomes red, an angry red. Little yellow nodules form beneath the skin and cause further irritation, and more severe scratching. The ulcer would grow outwards, and outwards. Pus, evil smelling stuff, would appear. Incourse of time the body resources would become further depleted, and the health would deteriorate even more. Down and down would grow the ulcer, eating through the flesh, through the cartilage, and eventually through the bone killing the marrow and the tissue. If nothing was done the patient would eventually die.

Cần phải làm gì đó. Vết loét, gốc rễ của sự nhiễm trùng, cần phải được loại bỏ bằng cách nào đó, càng nhanh càng tốt. Vì thiếu tất cả các loại thiết bị y tế, chúng tôi phải dùng đến những biện pháp thực sự cùng quẫn. Vết loét cần phải được loại bỏ để cứu lấy mạng sống của bệnh nhân, tất cả vết loét phải được lấy ra. Vì vậy, chỉ có một cách duy nhất. Chúng tôi làm một cái nạo từ một cái lon, và mài cẩn thận các cạnh. Sau đó, tẩy trùng nó theo cách tốt nhất mà chúng tôi có thể là hơ trên lửa. Những người bạn tù giữ chặt chân tay của người bệnh, với cái nạo thật sắc được làm từ cái lon, tôi sẽ nạo hết mủ và những phần thịt đã bị thối rữa, cho đến khi chỉ còn lại các mô khỏe mạnh, sạch sẽ. Chúng tôi phải hoàn toàn chắc chắn rằng không còn chỗ bị nhiễm trùng nào sót lại, nếu không vết loét sẽ lan trở lại giống như cỏ dại. Với những mô đã được làm sạch khỏi sự tàn phá của vết loét, hốc rỗng được lấp đầy bằng cao làm từ thảo dược, và cùng với sự chăm sóc tận tâm, bệnh nhân sẽ phục hồi sức khỏe, khỏe tất nhiên chỉ theo tiêu chuẩn của trại giam chúng tôi! Và tiêu chuẩn đó được coi gần như là chết ở nơi khác. Permanganate của hợp chất hữu ích cho quá trình điều trị vì nó hỗ trợ việc giảm mủ và giảm thiểu khả năng nhiễm trùng. Chúng tôi coi nó như vàng.

But something had to be done. The ulcer, the source of the infection, had to be removed somehow and as quickly as possible. Lacking all medical equipment we had to resort to truly desperate measures. The ulcer had to be removed to save the life of the patient, the whole thing had to be lifted out. So—there was only one thing for it. We made a scoop from a tin, and carefully sharpened the edge. Then sterilized the tin the best way we could over the flame of our fire. Fellow prisoners held the affected limb of the sufferer, and with the sharpened tin I would scoop out the dead flesh and the pus, until only clean healthy tissue was left. We had to be quite sure that no spot of infection was overlooked and left behind, or the ulcer would grow again like a malignant weed. With the tissue cleansed of the ulcer’s ravages the large cavity would be filled with the herbal paste, and with infinite care the patient would be nursed back to health, health as measured by our camp standard! And that standard would be almost death anywhere else. This permanganate of potash would help the healing process by assisting in keeping down pus and other sources of infection. We treated it like gold dust.

Thì cách điều trị của chúng tôi nghe có vẻ khắc nghiệt? Mà quả đúng là vậy! Nhưng phương pháp “khắc nghiệt” của chúng tôi đã cứu được rất nhiều mạng sống, và cũng cứu được nhiều chân tay nữa. Nếu không có phương pháp chữa trị này, vết loét sẽ phát triển không ngừng, hủy hoại toàn bộ cơ thể, đến lúc đó cả cánh tay hoặc chân sẽ cần phải được cắt bỏ (mà không có thuốc gây mê) để cứu lấy mạng sống của người bệnh. Sức khỏe thực sự là một vấn đề nghiêm trọng trong trại của chúng tôi. Người Nhật không cho chúng tôi bất cứ sự trợ giúp nào, vì thế mà cuối cùng tôi đã phải dựa vào sự hiểu biết của mình về phép thở, và dạy cho rất nhiều người trong trại những cách thở đặc biệt phù hợp cho từng mục đích bởi vì bằng cách thở đúng, thở với nhịp điệu nhất định, người ta có thể cải thiện đáng kể sức khỏe cả về cả thể chất lẫn tinh thần.

So our treatment sounds brutal? It was! But our “brutal” methods saved many a life, and many a limb too. Without such treatment the ulcer would grow, and grow, poisoning the system, so that eventually the arm or leg had to be amputated (without anesthetics!) to save the life of the sufferer. Health was indeed a problem in our camp. The Japanese gave us no assistance of any kind, so in the end I drew upon my knowledge of breathing, and taught many of those in the camp special breathing for special purposes because by breathing correctly, breathing to certain rhythms, one can do much to improve the health both mentally and physically.

Thầy của tôi, Lạt Ma Minh Gia Đại Đức, đã dạy tôi môn khoa học của phép thở vào một ngày nọ, khi Thầy bắt gặp tôi vừa thở hổn hển vừa leo lên một ngọn đồi, tôi đã gần như lăn ra vì kiệt sức.

– Lobsang à, Lobsang, Thầy nói, Con đã làm gì mà lại trông tệ vậy?

– Thưa Thầy, tôi hổn hển đáp, con đang cố gắng leo lên đồi bằng cà kheo.

Thầy nhìn tôi buồn rầu, và lắc đầu với vẻ chán nản. Thầy thở dài và ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Trong một lúc chúng tôi cùng im lặng, chỉ có duy nhất tiếng thở phì phò của tôi khi cố gắng trở lại trạng thái bình thường.

My Guide, the Lama Mingyar Dondup, taught me the science of breathing after he had caught me one day pant- ing up a hill almost collapsing with exhaustion. “Lobsang, Lobsang,” he said, “what have you been doing to yourself in that horrible state?’ “Honourable Master “ I replied gaspingly, “I have been trying to walk up the hill on stilts.’ He looked at me sadly, and shook his head with an air of sad resignation. He sighed and motioned for me to sit down. For a time there was silence between us silence, that is, except for the rasping of my breath as I strove to get back to normalcy.

Tôi đã đi xuống gần con đường Linghor trên cà kheo, chỉ để khoe mẽ với những người hành hương, rằng các nhà sư của Chakpori có thể đi giỏi, đi xa, và đi nhanh trên cà kheo hơn bất cứ ai khác ở Lhasa. Để chứng minh điều đó một cách thuyết phục, tôi đã quay lại và chạy lên trên đồi trên cà kheo. Ngay khi vừa đến được khúc quanh đầu tiên, khuất khỏi tầm nhìn của những người hành hương, tôi ngã gục xuống vì kiệt sức, ngay sau đó Thầy đi ngang qua và bắt gặp tôi trong tình trạng đáng buồn đó.

I had been walking about down near the Linghor Road on stilts, showing off to the pilgrims—showing off by boast- ing how the monks of Chakpori could walk better, and further, and faster on stilts than anyone else in Lhasa. To prove the matter even more conclusively I had turned and run on stilts up the hill. As soon as I had managed to turn the first bend and was out of sight of the pilgrims I had fallen off with sheer exhaustion, and just after my Guide had come along and seen me in that sorry plight.

– Lobsang, đã đến lúc con được chỉ bảo thêm. Chơi thế là đã đủ, thể thao thế cũng đã đủ. Bây giờ, con đã thể hiện rất rõ ràng, con cần được hướng dẫn về khoa học của phép thở đúng. Hãy đi với Thầy. Hãy xem chúng ta có thể làm gì để khắc phục tình trạng này.
Thầy đứng lên, và dẫn đường đi lên đồi. Tôi cũng miễn cưỡng đứng lên, nhặt những cây cà kheo, rồi đi theo Thầy. Thầy sải bước nhẹ nhàng, như lướt đi. Không có bất cứ sự cố gắng nào trong bước đi của Thầy, còn tôi, trẻ tuổi hơn rất nhiều, thì đang gắng sức theo sau, thở hổn hển giống như một chú chó trong ngày hè nóng bức.

“Lobsang, it is indeed time that you learned some more. There has been enough play, enough sport. Now, as you have so clearly demonstrated, you are in need of instruc- tion on the science of correct breathing. Come with me. We will see what we can do to remedy that state of affairs.” He rose to his feet, and led the way up the hill. I rose re- luctantly, picked up my stilts which had fallen askew, and followed him. He strode on easily, seeming to glide. There was no effort in his movement at all, and I, many years younger, struggled on after him, panting away like a dog on a hot summer’s day.

Đến đỉnh đồi, chúng tôi rẽ vào bên trong bờ tường bao quanh lạt ma viện, tôi đi theo Thầy đến phòng của Thầy. Trong phòng, chúng tôi ngồi trên sàn theo cách thông thường, vị lạt ma rung chuông gọi mang trà, loại thức uống không thể thiếu của người Tây Tạng trong bất cứ cuộc trò chuyện nghiêm túc nào! Chúng tôi giữ im lặng trong khi những vị sư phục vụ mang trà và bánh tsampa đến, sau khi họ đã đi khỏi, vị lạt ma rót trà, và nói với tôi những chỉ dẫn đầu tiên về nghệ thuật thở, những chỉ dẫn hết sức có giá trị với tôi trong trại giam này.

At the top of the hill we turned into the enclosure of our lamasery, and I followed my Guide to his room. Inside we seated ourselves on the floor in the usual way, and the lama rang for the inevitable tea without which no Tibetan can carry on a serious discussion! We kept silence while the serving monks came in with tea and tsampa, and then as they left the lama poured out the tea, and gave me my first instruction on the art of breathing, instruction which was to be invaluable to me in this prison camp.

– Con đang thở hổn hển giống như một ông già vậy, Lobsang, Thầy nói, ta sẽ dạy cho con cách để vượt qua điều đó, bởi vì không ai lại cần vất vả như vậy để làm một điều bình thường, tự nhiên, xảy ra hàng ngày. Quá nhiều người sao lãng cách thở. Họ nghĩ họ chỉ đang lấy không khí vào, và thải không khí ra, và lấy vào lần nữa.

– Nhưng thưa Thầy, tôi trả lời, con đã thở rất tốt trong hơn chín năm nay. Làm sao mà con có thể thở khác cách mà con luôn thở?

“You are puffing and panting away like an old man, Lobsang,” he said. “I will soon teach you to overcome that, because no one should wark so hard at what is an ordinary, natural, everyday occurrence. Too many people neglect breathing. They think you just take in a load of air, and expel that load of air, and take in another.” “But, Honourable Master,” I replied, “I have been able to breathe quite nicely for nine years or more. How else can I breathe but the way in which I have always managed?”

– Lobsang, con phải nhớ rằng hơi thở là nguồn gốc của sự sống. Con có thể đi bộ, và con có thể chạy, nhưng không có hơi thở thì con không thể làm được những điều đó. Con cần phải học một hệ thống mới, trước hết con phải biết một quy chuẩn thời gian thở, bởi vì cho đến khi con biết quy chuẩn thời gian này, con không có cách nào để cân đối các tỷ lệ thời gian khác nhau cho nhịp thở của con, và chúng ta thở theo tỷ lệ khác nhau cho những mục đích khác nhau.

“Lobsang, you must remember that breath is indeed the source of life. You can walk, and you can run, but without breath you can do neither. You must learn a new system, and first of all you must take a standard of time in which to breathe, be- cause until you know this standard of time there is no way in which you can apportion the various ratios of time to your breathing, and we breathe at different rates for different purposes.”

Thầy cầm lấy cổ tay trái của tôi, chỉ ra một điểm và nói:

– Hãy cảm nhận nhịp tim, mạch của con. Mạch của con đang đập theo nhịp một, hai, ba, bốn, năm, sáu. Hãy tự đặt ngón tay của con lên mạch, cảm nhận, và sau đó con sẽ hiểu điều ta đang nói.

Tôi làm theo hướng dẫn; Tôi đặt ngón tay lên cổ tay trái của mình, cảm thấy nhịp đập giống lời Thầy, một, hai, ba, bốn, năm, sáu. Tôi nhìn Thầy khi Người tiếp tục nói:

– Nếu con để ý, con sẽ thấy rằng thời gian con hít không khí vào bằng đúng thời gian trái tim con đập sáu lần. Nhưng điều đó chưa đủ tốt. Con sẽ cần phải thay đổi nhịp thở khá nhiều, và chúng ta sẽ xử lý điều này một lát nữa.

Thầy dừng lại nhìn tôi, rồi nói:

– Con có biết không, Lobsang, bọn trẻ các con, ta đã quan sát các con chơi đùa, các con đã tự làm mình kiệt sức bởi vì các con không biết điều căn bản nhất về thở. Con nghĩ rằng miễn là con hít không khí vào và đẩy không khí ra, là xong việc. Con không thể nhầm lẫn hơn.

He took my left wrist and pointed out a spot saying “Take your heart, your pulse. Your pulse goes in the rhythm of one, two, three, four, five, six. Put your finger on your pulse yourself, and feel, and then you will understand what I am talking about.” I did so; I put a finger on my left wrist and felt my pulse rate as he said, one, two, three, four, five, six. I looked up at my Guide as he continued, “If you think about it you will find that you breathe in air for as long as your heart takes to beat six times. But that is not good enough. You will have to be able to vary that breathing quite a lot, and we will deal with that in a few moments.” He paused and looked at me and then said, “Do you know, Lobsang, you boys—I have been watching you at play—get yourselves really exhausted because you do not know the first thing about breathing. You think that as long as you take in air and let out air that is all that matters. You could not be more incorrect.

“Có bốn phương pháp thở chính, vậy chúng ta hãy nghiên cứu chúng để xem chúng mang lại điều gì cho ta, để xem các phương pháp này là gì. Phương pháp đầu tiên là một phương pháp hết sức nghèo nàn. Nó được biết đến như phép thở trên, bởi vì theo phương pháp này, chỉ có phần trên của ngực và phổi được sử dụng, và như con biết, đó là phần nhỏ nhất của hệ thống hô hấp, vì vậy khi con thực hiện phép thở trên này, con lấy được rất ít không khí vào trong phổi, nhưng con lại có nhiều khí hư trong các hốc sâu nhất.Con sẽ thấy chỉ có phần trên của ngực chuyển động. Phần dưới cùng của ngực và bụng hoàn toàn bất động, và đó là điều không tốt. Hãy quên hẳn phép thở trên, Lobsang, bởi vì nó khá vô ích. Nó là cách tệ nhất trong các cách mà người ta có thể thở, và chúng ta nên chuyển sang các phương pháp khác.”

There are four main methods of breathing, so let us examine them and see what they have to offer us, see what they are. The first method is a very poor one indeed. It is known as top breathing, because in this system only the upper part of the chest and lungs is used, and that as you should know is the smallest part of your breath cavity, so when you do this top breathing you get very little air into your lungs but you get a lot of stale air in the deepest recesses. You see you make only the top of your chest move. The bottom part of your chest and your abdomen are stationary, and that is a very bad thing indeed. Forget about top breathing Lobsang, because it is quite useless. It is the worst form of breathing one can do, and we must turn to others.”

Thầy dừng lại, quay sang tôi, và nói:

– Hãy nhìn xem, đây là hơi thở trên. Nhìn vào tư thế không thoải mái giống như ta đang ngồi xem. Nhưng cách này, như con sẽ thấy sau này, là cách thở mà đa phần người phương Tây, cũng như đa phần những người bên ngoài Tây Tạng và Ấn Độ thực hành. Nó làm họ suy nghĩ theo cách không thông suốt, làm tinh thần họ ủ rũ.

Tôi há hốc mồm ngạc nhiên. Tôi không thể tưởng tượng rằng thở lại là một việc phức tạp như vậy.

He paused, and turned to face me, saying, “Look, this is top breathing. Look at the strained position I have to adopt. But that, as you will find later, is the type of breathing done by most Westerners, by most people outside Tibet and India. It causes them to think in a woolly manner, and to be mentally lethargic.” I looked at him in open-mouthed amazement. I certainly did not imagine that breathing was such a difficult affair.
Tôi cứ nghĩ rằng mình đã luôn thực hành đúng, vậy mà bây giờ tôi được biết rằng mình đã làm sai.

– Lobsang, con đang không chú ý đến ta. Bây giờ, chúng ta hãy bàn tiếp về cách thở thứ hai. Phương pháp này được biết như phép thở giữa. Nó cũng chưa phải là một phương pháp tốt. Không cần phải đi sâu vào phương pháp này bởi vì ta không muốn con sử dụng nó, nhưng khi con đến phương Tây, con sẽ nghe thấy người ta gọi nó là phương pháp thở ngang sườn, trong đó cơ hoành được giữ cố định. Cách thở thứ ba là phép thở dưới, và có thể nó là phương pháp tốt hơn so với hai phương pháp thở nêu trên, nhưng nó vẫn là cách thở chưa đúng. Một số người gọi phép thở dưới này là thở bụng. Theo cách này, phổi vẫn chưa được lấy đầy không khí. Không khí trong phổi không được thay thế hoàn toàn, và vì vậy còn khí lưu cữu, khí hư, và các bệnh tật. Vậy nên đừng làm theo bất kỳ phép thở nào nói trên, mà hãy thở như cách mà ta, cũng như các vị lạt ma ở đây vẫn thở, phép Thở Toàn diện, và đây là cách mà con nên làm.

I thought that I had always managed reasonably well, and now I was learning that I was wrong. “Lobsang, you are not paying much attention to me. Now let us deal with the second system of breathing. This is known as middle breathing. It is not a very good form either. There is no point in dealing with it more fully be- cause I do not want you to use it, but when you get to the West, you will hear people refer to it as rib breathing, or breathing in which the diaphragm is kept stationary. The third system of breathing is low breathing, and while it is possibly a little better than the other two systems it still is not correct. Some people call this low breathing abdominal breathing. In this system the lungs do not get completely filled with air. The air in the lungs is not completely re- placed, and so again there is staleness, bad breath, and ill- ness. So do nothing at all about these systems of breathing, but do as I do, do as other lamas here do, the Complete Breath, and here is how you should do it.”

– A! tôi nghĩ, giờ mới đến đoạn hay, giờ đã đến lúc mình học được điều gì đó, tại sao Thầy lại phải nói về các phương pháp khác, và sau đó lại nói mình không nên làm theo chúng?

– Bởi vì, Lobsang, …

Thầy nói, rõ ràng là đã đọc được những suy nghĩ của tôi:

– Bởi vì con nên biết cách làm sai cũng như cách làm đúng. Kể từ khi con vào đây, lạt ma viện Chakpori này.

Đại Đức Minh Gia, Thầy tôi nói:

– Con chắc hẳn đã nhận thấy rằng chúng ta luôn nhắc đi nhắc lại tầm quan trọng của việc ngậm miệng. Điều này không chỉ để người ta không phát ngôn sai, mà còn để giữ cho một người chỉ có thể thở qua mũi. Nếu con thở qua miệng, con sẽ mất đi lợi thế của bộ lọc không khí trong lỗ mũi, cũng như cơ chế kiểm soát nhiệt độ của cơ thể con người. Và một lần nữa, nếu con duy trì thở qua miệng, cuối cùng lỗ mũi sẽ ngừng hoạt động, vì thế người ta sẽ bị chảy nước mũi, bị ngạt, và một loạt các triệu chứng khác.

“Ah!” I thought, “now we are getting down to it, now I am going to learn something, now why did he tell me all that other stuff, and then say I mustn’t do it?” “Because, Lobsang,” my Guide said—obviously having read my thoughts—“because you should know faults as well as virtues. Since you have been here at Chakpori,” said my Guide, the Lama Mingyar Dondup, “you have undoubtedly noticed that we stress and stress again the importance of keeping one’s mouth shut. That is not merely so that we can make no false statements, it so that one can breathe only through the nostrils. If you breathe through the mouth you lose the advantage of air filters in the nostrils, and of the temperature control mechanism which the human body has. And again, if you persist in breathing through the mouth the nostrils eventu- ally become stopped up, and so one gets catarrh and a stuffy head, and a whole host of other complaints.”

Tôi ngượng ngùng nhận ra rằng mình đang há hốc mồm ngạc nhiên nhìn Thầy. Tôi vội vàng đóng miệng lại, một ánh cười lấp lóe trên khóe mắt Thầy, nhưng phớt lờ điều đó; Thầy tiếp tục:

– Lỗ mũi rất quan trọng, chúng phải luôn được giữ sạch sẽ. Nếu lúc nào đó lỗ mũi con không sạch, hãy hít một ít nước vào và để chúng chảy xuống miệng, sau đó con có thể nhổ ra qua miệng. Nhưng cho dù con làm điều gì, cũng không được thở qua miệng, mà chỉ thở qua mũi mà thôi. Nhân tiện, khi rửa mũi như thế, con nên sử dụng nước ấm, nước lạnh có thể làm con hắt hơi.

I guiltily became aware that I was watching my Guide with open-mouthed amazement. Now I closed my mouth with such a snap that his eyes twinkled with amusement, but he said nothing about that; instead he continued, “Nostrils really are very important things, and they must be kept clean. If ever your nostrils become unclean, sniff a little water up them, and let it run down inside the mouth so that you can expel it through the mouth. But whatever you do, do not breathe through the mouth, but only through the nostrils. It might help, by the way, if you use warm water. Cold water may make you sneeze.”

Thầy quay lại, rung chiếc chuông bên cạnh. Một nhà sư phục vụ bước vào, đổ thêm nước vào bình trà và mang thêm bánh tsampa. Anh ta cúi chào rồi đi ra.

Sau một vài phút, Đại Đức Minh Gia tiếp tục bài giảng của ngài.

– Giờ thì, Lobsang, chúng ta sẽ bàn về phương pháp thở đúng, phương pháp đã giúp cho các vị lạt ma Tây Tạng kéo dài tuổi thọ trong một khoảng thời gian đáng kinh ngạc. Chúng ta sẽ tìm hiểu Phương pháp Thở Toàn diện. Cái tên tự nó đã ngụ ý rằng nó bao gồm cả ba hệ thống, thở dưới, thở giữa và thở trên. Như vậy, các lá phổi sẽ tràn đầy không khí, do đó máu được lọc sạch và tràn đầy sinh lực. Đây là một hệ thống rất đơn giản. Con cần phải ngồi hoặc đứng trong một tư thế thoải mái và thở qua lỗ mũi. Thầy đã nhìn thấy con mới vừa lúc trước, Lobsang, còng lưng, và người thì buông thõng xuống, con không thể thở đúng khi mà con rũ người xuống. Con cần phải giữ cho cột sống của mình thẳng. Đó là toàn bộ bí mật của phép thở đúng. Thầy nhìn tôi, thở dài, trong khi những tia sáng lấp lánh trong khóe mắt Thầy trái ngược hẳn với tiếng thở dài đó!

He turned, and touched the bell at his side. A servant entered and refilled the tea jug and brought fresh tsampa. He bowed, and left us. After a few moments the Lama Mingyar Dondup resumed his discourse to me. “Now, Lobsang, we will deal with the true method of breathing, the method which has enabled certain of the lamas of Tibet to prolong their life to a truly remarkable span. Let us deal with Complete Breathing. As the name implies it embodies the other three systems, low breathing, middle breathing, and top breathing, so the lungs are truly filled with air, and the blood is therefore purified and filled with life force. This is a very easy system of breathing. You have to sit, or stand, in a reasonably com- fortable position and breathe through the nostrils. I saw you just a few moments ago, Lobsang, crouched over, absolutely slouching, and you just cannot breathe properly when you are slouched over. You must keep your spine upright. That is the whole secret of correct breathing.” He looked at me, and sighed, but the twinkle in the corners of his eyes belied the depth of the sigh!

Rồi, Thầy đứng dậy, đi qua chỗ tôi, đặt tay bên dưới khuỷu tay tôi, kéo tôi lên để tôi ngồi thẳng lưng.

– Giờ thì, Lobsang, đó là cách con nên ngồi, giống như thế này, với cột sống thẳng, bụng của con được kiểm soát, hai cánh tay ở hai bên. Bây giờ hãy ngồi như vậy. Mở rộng lồng ngực của con, đẩy sườn của con ra phía trước, và sau đó đẩy cơ hoành xuống để vùng bụng dưới cũng nhô ra. Bằng cách đó, con sẽ có một hơi thở toàn diện. Không có gì kỳ bí ở đây cả, con biết đấy, Lobsang. Nó chỉ là một cách thở hợp lý, thông thường mà thôi. Con cần phải lấy được lượng khí nhiều nhất có thể, và sau đó lại cần phải đẩy tất cả ra ngoài, rồi lại hít không khí mới vào thay thế. Nhất thời, con có thể cảm thấy nó rắc rối hay phức tạp, con có thể cảm thấy nó quá khó khăn, chẳng đáng bỏ công sức, nhưng nó thật sự rất đáng để nỗ lực đấy. Con chỉ cảm thấy nó không bõ công vì con lười nhác, vì con thích cách cầu thả nào đó hơn là phương pháp thở này, và con cần phải có kỷ luật khi thở.

Tôi thở như được chỉ dẫn, và vô cùng ngạc nhiên khi nhận thấy rằng nó cũng khá dễ dàng. Tôi thấy đầu choáng váng một chút trong vài giây đầu tiên, sau đó mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Tôi có thể nhìn thấy màu sắc rõ hơn, thậm chí chỉ trong một vài phút tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn.

Then he got up, and walked across to me, put his hands beneath my elbows and lifted me up so that I was sitting quite upright. “Now Lobsang, that’s how you must sit, like that, with your spine upright, with your abdomen under control, with your arms at your sides. Now sit like that. Expand your chest, force your ribs outwards, and then push down your diaphragm so that the lower abdomen protrudes also. In that way you will have a complete breath. There is nothing magical about it, you know, Lobsang. It is just ordinary common-sense breathing. You have to get as much air in you as you can, and then you have to get all the air out again and replace it. For the moment you may feel that this is involved or intricate you may feel that it is too difficult, not worth the effort, but it IS worth the effort. You feel that it is not because you are lethargic, because you have got into a somewhat slovenly way of breathing of late, and you have to have breath discipline.” I breathed as directed, and to my considerable astonishment I found that it was easier.

I found that my head swam a little for the first few seconds, and then it was easier still. I could see colours more clearly, and even in the few minutes I felt better.

– Ta sẽ giao cho con một số bài tập thở hàng ngày, Lobsang, và ta sẽ yêu cầu con duy trì luyện tập. Nó rất quan trọng. Con sẽ thoát khỏi những rắc rối liên quan đến việc thở. Chuyến leo đồi lúc nãy đã làm con kiệt sức, nhưng thầy, một người hơn con rất nhiều tuổi lại có thể lên đó không chút khó khăn.

Thầy trở về chỗ ngồi, quan sát tôi trong khi tôi thở theo phương pháp Thầy đã chỉ dẫn. Tôi có thể nhận ra sự thông thái trong những điều Thầy dạy, thậm chí ngay ở giai đoạn còn non nớt này.

Thầy ngồi lại chỗ của mình và tiếp tục:

“I am going to give you some breathing exercises every day, Lobsang, and I am going to ask you to keep on at it. It is worthwhile. You will have no more trouble with getting out of breath. That little jaunt up the hill distressed you, but I who am many times your age can come up without difficulty.” He sat back, and watched me while I breathed in the way he had instructed. Certainly I could even now at this early stage appreciate the wisdom of what he was saying. He settled himself again and continued:

– Mục đích duy nhất của phép thở, bất luận một người thực hànhphương pháp nào, là lấy được lượng không khí nhiều nhất có thể, và phân bổ nó trên khắp cơ thể dưới một dạng khác, mà người ta thường gọi là prana. Bản thân nó chính là sinh lực. Prana là sức mạnh vận hành con người, vận hành mọi sinh vật sống, cây cỏ, động vật, con người, thậm chí cả loài cá cũng hấp thụ ô xy trong nước và chuyển nó thành prana. Tuy nhiên, chúng ta đang nói về hơi thở của con, Lobsang. Hít vào từ từ. Giữ hơi thở đó trong một vài giây. Sau đó thở ra chậm rãi. Con sẽ thấy rằng có những tỉ lệ khác nhau giữa việc hít vào, giữ và thở ra, mà nhờ đó tạo ra những hiệu ứng khác nhau như thanh lọc, hay nạp năng lượng, v.v…Có lẽ hình thức phổ biến quan trọng nhất của phép thở là cái mà chúng ta gọi là hơi thở thanh lọc. Chúng ta sẽ đi tiếp đề tài này ngay bây giờ, bởi vì từ giờ trở đi thầy muốn con thực hiện nó vào lúc bắt đầu và cuối mỗi ngày, cũng như khi bắt đầu và kết thúc mỗi buổi tự luyện tập.

Tôi theo dõi rất cẩn thận. Tôi biết rõ năng lực của các lạt ma cấp cao, biết rằng họ có thể lướt trên mặt đất nhanh hơn một người có thể phi nước đại trên lưng ngựa, và họ có thể đến đích một cách thảnh thơi, an yên, điềm tĩnh. Tôi đã quyết tâm từ rất lâu trước khi trở thành một lạt ma – vì vào giai đoạn này, tôi vẫn còn là một chú tiểu – rằng tôi sẽ làm chủ môn khoa học của phép thở.

“The only purpose of breathing no matter what system one adopts, is to take in as much air as possible, and to distribute it throughout the body in a different form, in a form which we call prana. That is the life force itself. That prana is the force which activates man, which activates everything that lives, plants, animals, man, even the fishes have to extract oxygen from water and convert it to prana. However, we are dealing with your breathing, Lobsang. Inhale slowly. Retain that breath for a few seconds. Then exhale quite slowly. You will find that there are various ratios of inhaling, holding, exhaling, which accomplish various effects such as cleansing, vitalizing, etc. Perhaps the most impor- tant general form of breathing is what we call the cleansing breath. We will go into this now, because from now on I want you to do it at the beginning and ending of every day, and at the beginning and ending of every particular exer- cise.” I had been following very carefully. I knew well the power that these high lamas had, how they could glide across the earth faster than a man could gallop on a horse, and how they could arrive at their destination untroubled, serene, controlled, and I determined that long before I too was a lama—for at this stage I was just an acolyte—I would master the science of breathing.

Thầy tôi, Lạt Ma Minh Gia Đại Đức tiếp tục:

– Bây giờ, Lobsang, đối với phép thở thanh lọc này. Hãy hít vào một cách toàn diện, ba hơi trọn vẹn. Không, không phải những hơi nhỏ hời hợt như vậy. Phải thở sâu, hơi thở sâu thật sự, sâu nhất mà con có thể làm được, hãy làm căng phồng phổi của con, hãy kéo người con lên và làm con tràn đầy không khí. Đúng rồi.

Thầy nói.

– Bây giờ, với hơi thở thứ ba giữ không khí đó trong khoảng bốn giây, hé môi như thể con sắp sửa huýt sáo, nhưng chớ phồng má ra. Hãy thổi một ít không khí qua đôi môi mở hé của con với tất cả lực mà con có thể. Hãy thổi nó ra một cách thật mạnh, để cho nó tự do đi ra. Sau đó dừng lại trong một giây, trong khi vẫn giữ chỗ không khí còn lại. Hãy thổi ra một ít nữa, vẫn với tất cả lực mà con có thể. Dừng lại một giây nữa, và sau đó thổi nốt chỗ không khí còn lại sao cho không còn một chút không khí nào ở bên trong phổi của con. Hãy thổi ra mạnh nhất có thể. Hãy nhớ rằng con PHẢI thở ra, trong trường hợp này, một cách mạnh nhất qua đôi môi đang mở hé của con. Giờ thì, liệu con có nhận thấy rằng điều này làm con khỏe ra đáng kể không?

Trước sự ngạc nhiên của chính mình, tôi phải đồng ý với Thầy. Với tôi, điều này có vẻ hơi ngu ngốc khi hít phồng người và thổi ra, nhưng bây giờ khi đã thử một vài lần, tôi thực sự thấy rằng mình đang tràn ngập năng lượng, cảm thấy chưa bao giờ dễ chịu như vậy trước đây. Vì thế, tôi lại hít phồng người,căng mình ra, thổi phồng má. Rồi đột nhiên tôi cảm thấy đầu choáng váng. Dường như tôi đang trở nên nhẹ hơn, và nhẹ hơn nữa.

My Guide, the Lama Mingyar Dondup continued, “Now, Lobsang, for this cleansing breath. Inhale com- pletely, three complete breaths. No, not shallow little things like that. Deep breaths, really deep ones, the deepest that you can manage, fill your lungs, draw yourself up and let yourself become full of air. That is right,” he said. “Now with the third breath retain that air for some four seconds, screw up your lips as if you were going to whistle, but do not puff out the cheeks. Blow a little air through the open- ing in your lips with all the vigor that you can. Blow it out hard, let it go free. Then stop for a second, retaining the air which is left. Blow out a little more, still with all the vigor you can muster. Stop for another second, and then blow out the remainder so that there is not a puff of air left inside your lungs. Blow it out as hard as you can. Remember you MUST exhale in this case with very con- siderable vigor through the opening in your lips. Now, do you not find that this is remarkably refreshing?” To my surprise I had to agree. It had seemed to me a bit stupid just puffing out and blowing out but now that I had tried it a few times I really found that I was tingling with energy feeling perhaps better than I had ever felt before. So I buffed, and I puffed, and I expanded myself, and I blew my cheeks out. Then suddenly I felt my head swimming. It seemed to me that I was getting lighter, and lighter.

Qua đám mây mờ, tôi nghe tiếng Thầy mình:

– Lobsang, Lobsang, dừng lại! Con không được thở như thế. Hãy thở như thầy đã dạy con. Đừng thử nghiệm, vì làm như vậy là nguy hiểm. Giờ thì con đã tự làm cho mình say vì thở không đúng, và vì thở quá nhanh. Hãy chỉ luyện tập như thầy đang hướng dẫn con thực hiện, vì thầy đã có kinh nghiệm. Sau này con có thể tiếp tục tự thử nghiệm. Nhưng, Lobsang, hãy luôn cảnh báo những người con hướng dẫn rằng phải thật cẩn thận khi thực hiện theo các bài tập và không được thử nghiệm. Hãy dặn họ không bao giờ được tự thử nghiệm với những tỉ lệ thở khác trừ khi họ có một người thầy đủ năng lực, vì thử nghiệm với phép thở là cực kỳ nguy hiểm. Thực hiện bài tập đã được thiết lập sẵn là an toàn, lành mạnh, không nguy hại chút nào cho những người thở theo đúng chỉ dẫn.

Through the haze I heard my Guide, “Lobsang, Lobsang, stop! You must not breathe like that. Breathe as I tell you. Do not experiment, for to do so is dangerous. Now you have got yourself intoxicated through breathing incorrectly, by breathing too quickly. Exercise only as I am telling you to exercise, for I have the experience. Later you can experi- ment on your own. But, Lobsang, always caution those whom you are teaching to be careful to follow the exercises and not to experiment. Tell them never to experiment with different ratios of breathing unless they have a competent teacher with them, for to experiment with breathing is dangerous indeed. To follow the set exercise is safe, it is healthy, and no harm at all can fall to those who breathe as instructed.”

Vị lạt ma đứng dậy, và nói:

– Giờ thì, Lobsang, sẽ thú vị nếu chúng ta tăng cường sức mạnh thần kinh của con. Đứng thẳng như thầy đang đứng đây. Hít vào càng sâu càng tốt, khi con nghĩ rằng phổi của con đã đầy, hãy cứ hít vào thêm chút nữa. Rồi thở ra từ từ. Chầm chậm. Lại làm đầy phổi của con, và giữ hơi thở đó. Duỗi hai cánh tay thẳng ra phía trước mặt, không cần phải gắng sức, con biết đấy, chỉ cần giữ hai cánh tay ở phía trước mặt với lực vừa đủ để giữ chúng nằm ngang, một cách ít tốn sức nhất có thể.

The lama stood up, and said, “Now, Lobsang, it will be a good idea if we increase your nervous force. Stand erect as I am standing now. Inhale as much as you can, then when you think that your lungs are full force in yet a little more breath. Slowly exhale. Slowly. Refill your lungs completely, and retain that breath. Extend your arms straight in front of you, not using any effort, you know, just to keep your arms in front of you with just enough strength to keep them horizontal, but use as little effort as you can.

Giờ hãy quan sát thầy. Đưa hai bàn tay con ngược trở về phía vai, dần dần co các cơ lại và kéo căng chúng sao cho khi hai bàn tay của con có thể chạm vào vai, các cơ bắp sẽ khá căng, và bàn tay nắm lại. Hãy quan sát thầy, hãy để ý thầy đang nắm chặt tay mình. Siết tay con chặt đến nỗi chúng rung lên vì lực siết. Vẫn giữ các cơ bắp căng, đẩy nắm đấm ra từ từ, sau đó kéo chúng trở lại thật nhanh vài lần, có lẽ là khoảng sáu lần. Thở ra thật mạnh, mạnh như thầy đã bảo con lúc trước, với miệng và môi mở hé, và thở ra mạnh nhất có thể qua lỗ hổng đó. Sau khi con làm như thế một vài lần, kết thúc bằng cách thực hành bài thở thanh lọc một lần nữa.

Now, look, watch me. Draw your hands back toward the shoulder, gradually contracting the muscles and making them tight so that by the time your hands can touch your shoulders the muscles will be quite taut, and the fists clenched. Watch me, see how I am clenching mine. Clench your hands so tightly that they tremble with the effort. Still keeping the muscles taut push the fists slowly out, then draw them back rapidly several times, perhaps half a dozen times. Exhale vigorously, really vigorously as I told you before, with the mouth, with the lips pursed up, and with just a hole through which you blow the breath as strongly as you can. After you have done that a few times finish by practicing the cleansing breath once again.”

Tôi thử tập, và cũng như lần trước, nhận thấy nó vô cùng hữu ích với mình. Ngoài ra, nó cũng khá thú vị, mà tôi thì luôn thích những điều thú vị! Thầy phá vỡ ý nghĩ của tôi.

– Lobsang, thầy muốn nhắc đi nhắc lại rằng tốc độ kéo ngược nắm đấm và độ căng của các cơ bắp sẽ quyết định lợi ích con nhận được nhiều đến đâu. Tất nhiên, con sẽ phải hoàn toàn chắc chắn rằng phổi của con đã đầy không khí trước khi thực hiện bài tập này. Tuy nhiên, đây là bài tập thực sự vô giá, và sẽ giúp ích cho con rất nhiều trong những năm sau này.

I tried it, and I found it as before of great benefit to me. Besides it was fun, and I was always ready for fun! My Guide broke in on my thoughts. “Lobsang, I want to emphasize, and emphasize again, that the speed of the drawing back of the fists and then tension of the muscles determines how much benefit you can get from this. Naturally you will have made quite sure that your lungs are absolutely full before doing this exercise. This, by the way, is a truly invaluable exercise, and will help you enormously during later years.”

Thầy ngồi xuống quan sát tôi luyện tập phương pháp này, nhẹ nhàng sửa lại những lỗi sai, khen ngợi mỗi khi tôi làm tốt, và khi đã hoàn toàn hài lòng, Thầy yêu cầu tôi tập lại một lượt toàn bộ các bài tập một lần nữa để chắc chắn rằng tôi có thể thực hiện nó mà không cần thêm sự hướng dẫn. Cuối cùng, Thầy ra hiệu cho tôi tới ngồi bên cạnh, trong khi kể cho tôi nghe cách mà phương pháp thở của Tây Tạng được hình thành sau khi giải mã các tài liệu cổ xưa ở trong những hang động sâu thẳm bên dưới cung điện Potala.

Sau này, trong quá trình học tập, tôi còn được dạy nhiều điều khác về phép thở, người Tây Tạng chúng tôi, không chỉ chữa bệnh bằng thảo dược, mà còn chữa bệnh thông qua việc điều chỉnh cách thở của bệnh nhân. Hơi thở thực sự là nguồn gốc của sự sống, và sẽ thú vị khi đưa ra một vài lưu ý ở đây nhằm giúp những người bị mắc một số bệnh, có lẽ đã lâu năm, loại bỏ hoặc giảm bớt phiền toái của họ. Việc này có thể được thực hiện thông qua cách thở đúng mà bạn đã biết, nhưng hãy nhớ – chỉ thực hiện những phép thở được khuyến nghị trong những trang sách này, việc thử nghiệm là nguy hiểm trừ khi bạn có được một người thầy đủ năng lực. Thử nghiệm một cách mù quáng đơn giản là điên rồ.

He sat down and watched me go through that system, gently correcting my faults, praising me when I did it well, and when he was satisfied he made me go through all the exercises again to be quite sure that I could do it without further instruction. Eventually he motioned for me to sit beside him while he told me how the Tibetan system of breathing was formed after deciphering the old records deep down in the caverns beneath the Potala.

Later in my studies I was taught various things about breath, for we of Tibet do not cure only by herbs, but we also cure through the patient’s breathing. Breathing is indeed the source of life, and it may be of interest to give a few notes here which may enable those who have some ailment, perhaps of long standing, to banish or to alleviate their suffering. It can be done through correct breathing you know, but do remember—breathe only as advised in these pages, for to experiment is dangerous unless there is a competent teacher at hand. To experiment blindly is folly indeed.

Những rối loạn trong dạ dày, gan, và máu, có thể được khắc phục bằng phương pháo mà chúng tôi gọi là “giữ hơi thở.” Không có gì bí hiểm ở đây cả, mặc dù kết quả có vẻ rất kỳ diệu, và khó có thể so sánh được. Nhưng – trước tiên bạn cần phải đứng thẳng, hoặc nếu bạn đang trên giường, hãy nằm thẳng. Tuy nhiên, chúng ta hãy mặc đình rằng bạn có thể ra khỏi giường và đứng thẳng. Hãy đứng với gót chân của bạn sát bên nhau, với vai ưỡn ra sau và ngực đưa ra phía trước. Bụng dưới của bạn được kiểm soát. Hãy hít vào trọn vẹn, lấy vào nhiều không khí nhất có thể, giữ nó ở trong cho đến khi bạn cảm thấy nhoi nhói nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng trên thái dương của mình, ở bên trái và bên phải. Ngay khi đó bạn thở ra thật mạnh qua miệng, THẬT MẠNH, bạn biết đấy, đừng để nó trôi ra, mà thổi nó ra qua miệng với tất cả sức lực mà bạn có thể dồn vào. Sau đó bạn cần phải thực hiện bài thở thanh lọc. Không cần phải nói lại bài thở này một lần nữa, bởi vì tôi đã nói với các bạn về điều này như Thầy tôi, Đại Đức Minh Gia, đã dạy tôi. Tôi sẽ chỉ nhắc lại rằng bài thở thanh lọc là hoàn toàn vô giá để bạn cải thiện sức khỏe của mình.

Disorders of the stomach, the liver, and the blood, can be overcome by what we term the “retained breath.” There is nothing magical in this, mind, except in the result, an the result can appear to be quite magical, quite without parallel. But—at first you must stand erect, or if you are in bed, lie straight. Let us assume, though, that you are out of bed and can stand erect. Stand with your heels together, with your shoulders back and your chest out. Your lower abdomen will be tightly controlled. inhale completely, take in as much air as you can, and keep it in until you feel a slight—very slight throbbing in your temples to the left and to the right. As soon as you feel that exhale vigorously through the open mouth, REALLY vigorously, you know, not just letting it drift out, but blowing it out through the mouth with all the force at your command. Then you must do the cleansing breath. There is no point in going into that again because I have told you about that as my Guide, the Lama Mingyar Dondup, told me. I will just reiterate that the cleansing breath is absolutely invaluable to enable you to improve your health.

Trước khi chúng ta có thể luyện tập về hơi thở, chúng ta phải có một nhịp điệu, một đơn vị thời gian đại diện cho một hơi hít vào thông thường. Tôi đã nhắc đến điều này khi nói về cách tôi được dạy, nhưng có lẽ sự lặp lại trong trường hợp này là một điều hữu ích vì nó sẽ giúp ấn định điều ấy mãi mãi trong tâm trí của bạn. Nhịp tim của một người là nhịp điệu tiêu chuẩn thích hợp với hơi thở của cá nhân người đó. Tất nhiên không ai có cùng một tiêu chuẩn, nhưng điều này không quan trọng.

Bạn có thể tìm thấy nhịp điệu hơi thở bình thường của mình bằng cách đặt ngón tay lên ven và đếm. Đặt ngón tay phải lên cổ tay trái của bạn và cảm nhận nhịp đập. Chúng ta hãy giả định rằng nhịp đập của bạn là mức trung bình một, hai, ba, bốn, năm, sáu. Hãy ấn định nhịp điệu này một cách chắc chắn trong tiềm thức để bạn có thể biết nó trong vô thức, trong phản xạ, mà không cần phải nghĩ về nó. Xin nhắc lại, nhịp điệu của bạn là gì không quan trọng miễn là bạn biết nó, miễn là tiềm thức của bạn biết nó, nhưng chúng ta hãy hình dung là nhịp điệu của bạn ở mức trung bình, tức là khoảng thời gian không khí được lấy vào kéo dài trong sáu nhịp đập của tim bạn.

Đây chỉ là thói quen thường nhật. Chúng ta sẽ thay đổi tỉ lệ đó khá nhiều tùy theo những mục đích khác nhau. Chẳng có gì khó khăn trong việc này cả. Đó là một việc thực sự rất dễ dàng mà lại có thể dẫn tới những kết quả ngoạn mục trong việc cải thiện sức khỏe. Tất cả những chú tiểu ở Tây Tạng đều được dạy phép thở. Chúng tôi có một số bài luyện tập phải thực hiện trước khi được học bất cứ điều gì khác, và đây là bài tập khởi đầu trong tất cả các trường hợp. BẠN có muốn thử nó không? Vậy thì, trước hết bạn hãy ngồi thẳng lưng, bạn có thể đứng nếu bạn thích, nhưng tại sao phải đứng nếu như bạn có thể ngồi.

Before we can do anything about breathing we must have a rhythm, a unit of time which represents a normal inhalation. I have already mentioned it as it was taught to me, but perhaps repetition in this case will be a useful thing as it will help to fix it permanently in one’s mind. The heart beat of the person is the proper rhythmic standard for that particular individual’s breathing. Hardly anyone has the same standard of course, but that does not matter. You can find your normal breathing rhythm by placing your finger on your pulse and counting. Put your right-hand fingers on your left wrist and feel about for the pulse. Let us assume that it is an average of one, two, three, four, five, six. Get that rhythm firmly fixed in your sub-conscious so that you know it unconsciously, sub-consciously, so that you do not have to think about it. It does not matter—to repeat— what your rhythm is as long as you know it, as long as your sub-conscious knows it, but we are imagining that your rhythm is the average one in which the air intake lasts for six beats of your heart. This is just the ordinary work-a- day routine. We are going to alter that breathing rate quite a lot for various purposes. There is nothing difficult in it. It is a very easy thing indeed which can lead to spectacular results in improved health. All acolytes of the higher grade in Tibet were taught breathing. We had certain exercises which we had to do before studying anything else, and this was the preliminary procedure in all cases. Would YOU like to try it? Then first of all sit erect, you can stand if you like, but there is no point in standing if you can sit.

Hãy chậm rãi hít vào theo phương pháp thở toàn diện. Đó là, ngực và bụng phồng, trong khi đếm sáu nhịp. Khá dễ dàng, bạn thấy đấy. Bạn chỉ cần giữ ngón tay trên ven ở cổ tay trái của mình, để trái tim bạn đập một, hai, ba, bốn, năm, sáu lần. Khi bạn đã thở vào sau sáu nhịp, hãy giữ nó trong khi tim bạn đập ba lần. Sau đó thở ra bằng lỗ mũi trong sáu nhịp tim, tức là trong cùng một khoảng thời gian mà bạn hít vào. Bây giờ bạn đã thở ra, giữ cho phổi trống rỗng trong ba nhịp đập, và sau đó bắt đầu lại.

Hãy lặp lại, bao nhiêu lần tùy ý, nhưng chớ đừng làm cho bản thân bị mệt. Ngay khi bạn cảm thấy mệt, hãy dừng lại. Bạn không bao giờ nên để cho mình mệt mỏi sau những bài luyện tập bởi vì khi mệt, bạn sẽ làm hỏng toàn bộ mục đích của bài tập. Chúng nhằm để giúp ta khỏe ra và cảm thấy sung sức, chứ không phải làm cho ta kiệt quệ hay mệt mỏi.

Inhale slowly the complete breathing system. That is, chest and abdomen while counting six pulse units. That is quite easy, you know. You only have to keep a finger on the pulse in your wrist and let your heart pump out once, twice three, four, five, six times. When you have got the breath in after your six pulse units, retain it while your heart beats three times. After that exhale through the nostrils for six heart beats. That is, for the same time as that in which you inhaled. Now that you have exhaled keep your lungs empty for three pulse units, and then start all over again.

Repeat this as many times as you like but—do not tire yourself. As soon as you feel any tiredness, stop. You should never tire yourself with exercises because if you do you defeat the whole object of those exercises. They are to tone one up and make one feel fit, not to run one down or to make one tired.

Chúng tôi luôn luôn bắt đầu với bài thở thanh lọc và thực hành bài tập này không bao giờ là quá nhiều. Nó hoàn toàn vô hại, và có lợi. Nó giũ sạch khí hư ra khỏi phổi, giũ sạch những tạp chất, thế nên ở Tây Tạng không có bệnh lao phổi! Vì vậy bạn có thể thực hiện bài thở thanh lọc bất cứ khi nào bạn muốn, và bạn sẽ được lợi rất nhiều từ nó.

Một phương pháp cực kỳ tốt để kiểm soát tinh thần là ngồi thẳng lưng, trong khi hít vào một hơi thở trọn vẹn. Rồi hít một hơi thở thanh lọc. Sau đó hít vào một hơi theo tỉ lệ một, bốn, hai. Đó là (lần này chúng ta hãy sử dụng giây đồng hồ nhé!) hít vào trong năm giây, sau đó giữ hơi thở trong bốn lần năm giây, tức là hai mươi giây. Sau khi giữ hơi thở xong, bạn hãy thở ra trong mười giây.

Bạn có thể tự chữa bệnh cho mình và thoát khỏi rất nhiều đau đớn bằng cách thở đúng, và đây là một phương pháp rất tốt; nếu như bạn có một vài chỗ đau đớn, hãy nằm xuống, hay ngồi thẳng lưng, nằm hay ngồi không quan trọng. Sau đó thở nhịp nhàng, duy trì ý nghĩ rằng với mỗi hơi thở cơn đau sẽ biến mất, với mỗi lần thở ra cơn đau đang được đẩy ra ngoài. Hãy hình dung rằng mỗi khi hít vào là một lần bạn đang hít sức sống để thay thế cho cơn đau, hãy hình dung rằng mỗi lần thở ra là một lần bạn đang đẩy cơn đau ra ngoài. Hãy đặt tay bạn lên phần cơ thể đang bị ảnh hưởng bởi cơn đau, hình dung rằng với bàn tay của mình, với mỗi hơi thở, bạn đang tẩy sạch nguyên nhân gây ra cơn đau. Hãy làm điều này trong bảy lần thở trọn vẹn. Sau đó tập thở thanh lọc, rồi nghỉ trong một vài giây, thở từ từ và bình thường trở lại.

Có thể bạn sẽ thấy rằng sự đau đớn đã hoàn toàn biến mất, hoặc đã giảm đi rất nhiều đến mức không còn làm phiền bạn nữa. Nhưng nếu vì bất cứ lý do nào, bạn vẫn còn bị đau, hãy lặp lại điều tương tự, thực hiện một hay hai lần nữa cho đến khi cuối cùng cơn đau giảm xuống. Tất nhiên, bạn phải hoàn toàn hiểu rằng nếu đó là một cơn đau bất ngờ và tái phát, bạn sẽ phải tham vấn bác sĩ, bởi vì đau đớn là sự cảnh báo của tự nhiên rằng có cái gì đó không ổn. Mặc dù việc làm giảm cơn đau khi ta đã nhận biết về nó là một việc hoàn toàn đúng và dễ hiểu, vẫn cần thiết phải làm gì đó để tìm ra gốc rễ của cơn đau, và điều trị nó. Đau đớn không bao giờ được bỏ qua mà không chăm sóc đến.

We always started with the cleansing breath exercise and that cannot be done too often. It is completely harmless and is most beneficial. It rids the lungs of stale air, rids them of impurities, and in Tibet there is no T.B.! So you can do the cleansing breath exercises whenever you feel like it, and you will get the greatest benefit from it.

One extremely good method of acquiring mental control is by sitting erect, and inhaling one complete breath. Then inhale one cleansing breath. After that inhale in the rate of one, four, two. That is (let us have seconds for a change!) inhale for five seconds, then hold your breath for four times five seconds, that is, twenty seconds. When you have done that breathe out for ten seconds. You can cure yourself of a lot of pain by breathing properly, and this is a very good method; if you have some pain either lie down, or sit erect, it does not matter which. Then breathe rhyth- mically, keeping the thought in your mind that with each breath the pain is disappearing, with each exhalation the pain is being pushed out. Imagine that every time you breathe in you are breathing in the life force which is dis- placing the pain, Imagine that every time you breathe out you are pushing out the pain. Put your hand over the affected part, and imagine that with your hand with every breath you are wiping the cause of pain away. Do this for seven complete breaths. Then try the cleansing breath, and after that rest for a few seconds, breathing slowly and normally.. You will probably find that the pain has either completely gone, or has so much lessened that it does not bother you. But if for any reason you still have the pain, repeat the same thing, try the same thing once, or twice more until eventually relief comes. You will of course quite understand that if it is an unexpected pain, and if it recurs, you will have to ask your doctor about it because pain is nature’s warning that something is wrong, and while it is perfectly correct and permissible to lessen pain when one is aware of it, it is still essential that one does something to find out what caused the pain, and to cure the cause. Pain should never be left untended.

Nếu như bạn cảm thấy mệt mỏi, hoặc nếu việc gì đó đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng của bạn, đây là cách nhanh nhất để phục hồi. Một lần nữa, không quan trọng là bạn đứng hay ngồi, hãy giữ chân bạn sát với nhau, hai ngón và hai gót chạm nhau. Sau đó, đan các ngón tay vào với nhau, và để tay và chân tạo thành vòng tròn khép kín. Thở nhịp nhàng vài lần, thở sâu, và thở ra từ từ. Sau đó tạm dừng trong ba nhịp tim, và tiếp theo thực hiện phép thở thanh lọc. Bạn sẽ thấy sự mệt mỏi đã tan biến.

If you are feeling tired, or if there has been a sudden demand on your energies, here is the quickest way to recup- erate. Once again it doesn’t matter if you are standing or sitting, but keep your feet close together, toes and heels touching. Then clasp your hands together so that your fin- gers of each hand interlock, and so that your hands and feet each form a sort of closed circle. Breathe rhythmically for a few times, rather deep breaths, and slow in the ex- haling. Then pause for three pulse units, and next do the cleansing breath. You will find that your tiredness has gone.

Nhiều người vô cùng căng thẳng khi đi phỏng vấn. Lòng bàn tay thì lạnh và đổ mồ hôi còn và đầu gối thì run lẩy bẩy. Nhưng chẳng việc gì phải thế vì điều này rất dễ vượt qua, và đây là phương pháp thực hiện nó. Trong khi bạn đang trong phòng chờ, có thể là ở phòng khám của nha sĩ, hãy hít vào thật sâu, tất nhiên là bằng lỗ mũi, và giữ hơi thở trong mười giây. Sau đó thở ra từ từ với hơi thở phải được kiểm soát hoàn toàn. Tự cho phép mình thở bình thường hai hay ba lần, và sau đó lại hít vào thật sâu trong mười giây để không khí ngập tràn phổi của bạn. Giữ hơi thở lần nữa, và thở ra từ từ, trong mười giây.

Làm như thế ba lần, bạn có thể làm mà không bị ai để ý, và bạn sẽ thấy rằng bạn đã hoàn toàn yên tâm. Tiếng đập thình thịch của trái tim sẽ dừng lại và bạn sẽ cảm thấy tự tin hẳn lên. Khi bạn rời phòng đợi và đi vào phòng phỏng vấn bạn sẽ thấy rằng bạn hoàn toàn làm chủ bản thân. Nếu bạn có một thoáng lo âu, hãy hít một hơi thật sâu và giữ nó trong một giây hoặc lâu hơn, vì bạn có thể dễ dàng làm điều đó trong khi người kia đang nói. Điều này sẽ củng cố niềm tin đang chao đảo của bạn. Tất cả người Tây Tạng đều sử dụng những phương pháp này.

Chúng tôi cũng kiểm soát hơi thở khi nâng vật nặng, bởi vì cách dễ nhất để nâng một vật gì đó, chẳng hạn như đồ nội thất hay một cái bọc nặng, là hít vào một hơi thật sâu và nín thở trong khi nâng. Khi việc nâng vác đã kết thúc, bạn có thể để hơi thở ra từ từ và tiếp tục thở bình thường. Nâng vác trong khi giữ một hơi thở sâu là dễ dàng. Đáng để bạn tự mình trải nghiệm. Đáng để thử nâng một vật nặng khi phổi bạn tràn đầy không khí và bạn sẽ nhìn thấy sự khác biệt.

Many people are very, very nervous indeed when going for an interview. They get clammy palms and perhaps shaky knees. There is no need for anyone to be like that because it is so easy to overcome, and this is a method of doing it while you are, perhaps in the waiting room, possibly at the dentist! Take a really deep breath, breathing through your nostrils of course, and hold that breath for ten seconds. Then exhale slowly with the breath under full control all the time. Allow yourself to take two or three ordinary breaths, and then again inhale deeply taking ten seconds to fill your lungs. Hold the breath again, and exhale slowly, again taking ten seconds. Do this three times, as you can without anyone noticing, and you will find that you are absolutely reassured. The pounding of your heart will have stopped and you will feel much strengthened in confi- dence. When you leave that waiting room and go to your place of interview you will find that you are in control of yourself. If you feel a flutter or two of nervousness, then— take a deep breath and hold it for a second or so, as you can easily do while the other man is talking. This will reinforce your flagging confidence. All Tibetans use systems such as this. We also used breath control when lifting, because the easiest way to lift anything, it may be furniture, or lifting a heavy bundle, the easiest way is to take a really deep breath and hold it while you lift. When the actual act of lifting is over, then you can let out your breath slowly and continue to breathe in the normal way. Lifting while you hold a deep breath is easy. It is worth trying for your self. It is worth trying to lift something fairly heavy with your lungs full of air and see the difference.

Sự tức giận cũng vậy, có thể được kiểm soát bằng hơi thở thật sâu, bằng cách giữ hơi thở và thở ra từ từ. Nếu vì một lý do nào mà bạn cảm thấy tức giận – dù chính đáng hay không!- hãy hít một hơi thật sâu. Giữ hơi thở trong vài giây, và sau đó thở ra thật chậm. Bạn sẽ thấy rằng cảm xúc của bạn đã được đặt dưới sự kiểm soát, và bạn sẽ làm ông chủ (hoặc bà chủ) của tình huống. Rất nguy hại khi nhượng bộ cho sự tức giận và cáu kỉnh, bởi vì điều đó có thể dẫn đến viêm loét dạ dày. Vì vậy, hãy nhớ bài tập thở này, hít một hơi thật sâu, giữ nó, và sau đó đẩy ra từ từ.

Bạn có thể thực hiện tất cả các bài tập này với sự tự tin tuyệt đối, biết rằng dù thế nào chúng cũng không thể làm hại bạn, nhưng – một lời cảnh báo – đó là bám sát các bài tập này, và không cố gắng làm gì khác hơn, ngoại trừ dưới sự hướng dẫn của một vị thầy có đủ năng lực, bởi vì những bài tập thở sai có thể gây ra nhiều nguy hại. Trong trại tù, chúng tôi cũng hướng dẫn những người tù thở giống như thế này. Chúng tôi cũng đi xa hơn vào vấn đề này, và dạy họ thở để giảm bớt đau đớn, và cùng với phép thôi miên, cho phép chúng tôi thực hiện những ca phẫu thuật ổ bụng và cắt bỏ những cánh tay và chân. Chúng tôi không có thuốc mê, và vì thế chúng tôi phải nhờ đến phương pháp này, thôi miên và kiểm soát hơi thở, để cắt cơn đau. Đó là phương pháp tự nhiên, cách làm của thiên nhiên.

________________________________________
[1]Tương đương với chiều dài 2,44m và chiều rộng 0,61m
[2]Tương đương 10,16cm
[3]Thuốc tím

Anger, too, is controlled by that deep breathing, an by holding the breath and exhaling slowly. If for any reason you feel really angry—justly or otherwise!—take a deep breath. Hold it for a few seconds, and then expel that breath quite slowly. You will find that your emotion is under control, and you are master (or mistress) of the situation. It is very harmful to give way to anger and irritation, because that can lead to gastric ulcers. So— remember this breathing exercise of taking a deep breath, retaining it, and then expelling slowly.

You can do all these exercises with absolute confidence, knowing that they just cannot harm you in any way, but- a word of warning—keep to these exercises, and do not try anything more advanced except under the guidance of a competent teacher, because ill advised breathing exercises can do quite a lot of harm. In our prison camp we had our prisoners breathe like this. We also went far more deeply into the matter, and taught them to breathe so that they would not feel pain, and that, allied with hypnosis, enabled us to do deep abdominal operations and to amputate arms and legs. We had no anesthetics, and so we had to resort to this method of killing pain—hypnosis and breath control. That is nature’s method, the natural way.