Tôi đứng trên con đường nhỏ nhìn xuống sườn núi. Tim tôi cảm thấy đau nhói và đôi mắt nóng lên vì những giọt nước mắt mà tôi phải kìm nén. Một ông già đang được đưa xuống núi. Nhà sư người Nhật, Kenji Tekeuchi, “đã trở về với Tổ Tiên”. Bây giờ, những người làm công việc xử lý xác chết đang mang thi thể già nua teo tóp tội nghiệp của ông ấy ra khỏi chỗ chúng tôi. Liệu rằng Linh hồn của ông ấy có đang lang thang trên con đường đầy hoa anh đào nở? Hay ông đang nhìn lại những lỗi lầm của mình trong suốt cuộc đời và lên kế hoạch để quay trở lại đây? Tôi nhìn xuống một lần nữa trước khi những người đàn ông vòng qua một khúc quanh trên con đường, nhìn xuống cái bó đáng thương đã từng là một con người. Có bóng mây che khuất mặt trời, và trong một thoáng tôi tưởng tượng rằng mình đã nhìn thấy một khuôn mặt trên những đám mây.
I stood a little way down the path, looking down the mountainside. My heart was sick within me and my eyes were hot with the tears I dare not shed. The old man was being carried down the mountain. The Japanese monk, Kenji Tekeuchi, had “returned to his Ancestors.” Now the Disposers of the Dead were carrying his poor shriveled old body away from us. Was his Spirit even now wandering on a path lined with cherry blossoms? Or was he seeing the mistakes of his lifetime and planning his return? I looked down again before the men rounded a curve in the path. Looked down at the pathetic bundle that once had been a man. A shadow came over the sun, and for a time I imagined that I saw a face in the clouds.
Tôi tự hỏi, có thật là tồn tại những vị Thần hộ mệnh trên thế giới này không? Những vị Thần Hộ Mệnh Vĩ đại chứng kiến loài người phải gánh chịu đau khổ trên Trái Đất để sinh sống. Tôi nghĩ tại sao họ lại cứ phải như những thầy giáo ở trường học! Có lẽ Kenji Tekeuchi sẽ gặp họ. Có lẽ ông ấy sẽ được bảo rằng, ông ấy đã học hành thật giỏi giang. Tôi hi vọng vậy, bởi ông ấy là một ông già yếu đuối đã chứng kiến rất nhiều và cũng phải chịu đựng rất nhiều. Hay ông ấy sẽ phải xuống trái đất với hình dạng con người một lần nữa – tức là tái kiếp – để ông ấy có thể tiếp tục học tập? Khi nào ông ấy sẽ xuống đây? Khoảng 600 năm nữa hay bây giờ?
Was it true, I wondered, that there were Guardians of the World? Great Spirit Guardians who saw to it that Man had suffering on Earth in order to live. Why, they must be like schoolteachers, I thought! Perhaps Kenji Tekeuchi would meet them. Perhaps he would be told that he had learned well. I hoped so, for he had been a frail old man who had seen much and suffered much. Or would he have to come down to the flesh again—reincarnate—so that he could learn more? When would he come? In some six hundred years, or now?
Tôi nghĩ về điều đó, tôi nghĩ về buổi lễ mình vừa rời đi. Buổi lễ dẫn dắt cho người chết. Những ngọn đèn bơ leo lét chập chờn như những ngọn lửa của một cuộc đời mong manh. Tôi nghĩ về đám mây khói hương trầm dịu ngọt dường như kết thành những sinh vật sống. Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ Kenji Tekeuchi lại đến đứng giữa chúng tôi với tư cách là một thực thể sống thay vì được dựng lên trước chúng tôi như một xác chết khô héo. Giờ có lẽ ông ấy đang xem Bản ghi Akashic, nơi ghi lại cả những gì đã từng xảy ra. Có lẽ ông ấy sẽ nhận ra mình đã sai ở đâu và sẽ nhớ lại khi quay lại đây.
I thought of it; I thought of the service I had just left. The Service for Guiding the Dead. The flickering butter-lamps, flickering like the flames of a feeble life. I thought of the clouds of sweet-smelling incense which seemed to form into living creatures. For a moment I had thought Kenji Tekeuchi had come among us again as a living being instead of propped up before us as a wizened corpse. Now perhaps he would be looking at the Akashic Record, that indelible Record of all that has ever happened. Maybe he would be able to see where he had gone wrong and remember for when he came again.
Vị sư già này đã dạy tôi nhiều điều. Ông ấy đối xử tử tế với tôi theo cách kỳ lạ của ông ấy, nói chuyện với tôi một cách bình đẳng. Giờ ông ấy không còn trên thế gian này nữa. Tôi hờ hững đá một viên sỏi và kéo lê đôi dép cũ kĩ trên nền đất. Ông ấy có mẹ không? Tôi chẳng thể tưởng tượng được khi ông ấy còn trẻ và có gia đình sẽ như thế nào. Ông ấy chắc hẳn cô độc lắm khi chung sống với những người xa lạ như chúng tôi, rất xa với quê hương của ông ấy. Ông rời xa nơi có những làn gió ấm áp và Ngọn núi thiêng của chính mình. Ông ấy thường kể về Nhật Bản, khi đó giọng ông ấy khàn đi và ánh mắt trông thật lạ.
The old man had taught me a lot. In his strange way he had been fond of me, talking to me as an equal. Now he was no more on the Earth. Idly I kicked a stone and scuffed my worn sandals in the ground. Had he a mother? Somehow I could not imagine him as young, as having a family. He must have been lonely, living among us strangers, so far from his own land. So far from the warm breezes and his own Sacred Mountain. Often he had told me about Japan, and then his voice had grown hoarse and his eyes strange.
Vào một ngày, ông ấy khiến tôi ngạc nhiên khi nói rằng mọi người luôn muốn biết về những vấn đề huyền bí khi họ nhẽ ra nên chờ đợi đến thời điểm họ đã sẵn sàng, thay vì cố nài nỉ một Vị Thầy. “Vị Thầy luôn xuất hiện khi Đệ tử sẵn sàng, con trai ạ!” ông ấy nói với tôi, “và khi con có một Vị Thầy – hãy làm tất cả mọi thứ thầy nói, vì chỉ khi đó là con đã sẵn sàng.” Bầu trời trở nên xám xịt. Những đám mây tụ lại trên đầu và gió lại bắt đầu thổi tung những viên đá nhỏ. Bên dưới tôi, trên Đồng Bằng, vài nhóm người xuất hiện từ phía chân núi. Họ nhẹ nhàng đặt cái bó thảm hại lên lưng ngựa rồi leo lên chúng, và chậm rãi rời đi. Tôi phóng tầm mắt ra khu Đồng Bằng cho đến khi cuối cùng đoàn người cũng khuất khỏi tầm nhìn. Tôi từ từ quay đi và chậm chạp lê bước lên núi.
One day he had shocked me by saying that people probed into occult matters when they would be better off by waiting until they were ready, instead of trying to importune a Master. “The Master always comes when the Student is ready, boy!” he said to me, “and when you have a Master—do everything he says, for only then are you ready.” The day was becoming duller. Clouds were forming overhead and the wind was beginning to whip up small stones again. Below me, in the Plain, a small group of men appeared from the base of the mountain. Gently they placed their pathetic bundle on the back of a pony, mounted their own, and slowly rode off. I stared out across the Plain, until at last the small cortege vanished from my sight. Slowly I turned away and trudged up the mountain.
THE END
*******************************
*********************
*******
TRI ÂN NHÀ XUẤT BẢN
“KINDNESS TO PUBLISHERS” DEPARTMENT
Trong nhiều năm kể từ khi “Con mắt thứ ba” được xuất bản lần đầu tiên, tôi đã nhận được một lượng khủng các bức thư, và cho đến bây giờ tôi vẫn luôn trả lời các bức thư đó. Bây giờ tôi buộc phải nói rằng tôi không còn có thể trả lời cho bất cứ bức thư nào nữa trừ khi nó phải được gửi kèm theo đầy đủ phí bưu điện để gửi lại thư phúc đáp. Vậy nên xin hãy đừng gửi thư đến nhà xuất bản của tôi để họ chuyển tiếp cho tôi bởi vì tôi đã yêu cầu nhà xuất bản không được chuyển bất cứ một lá thư nào đến cho tôi nữa.
Mọi người quên mất rằng họ trả tiền cho cuốn sách và không phải cả đời được hưởng miễn phí bưu điện cho dịch vụ tư vấn. Nhà xuất bản là Nhà xuất bản-không phải là làm dịch vụ đưa thư.
Tôi đã nhận được các bức thư từ khắp nơi trên thế giới, thậm chí từ đằng sau song sắt, nhưng không có ai trong số hàng nghìn người có gửi phí bưu điện cho thư trả lời, và chi phí đó rất lớn đến mức tôi không thể tiếp tục phúc đáp thư được nữa.
Throughout the years since “The Third Eye” first appeared I have had a tremendous amount of mail, and up to the present I have always answered that mail. Now I have to say that I am no longer able to reply to any mail at all unless adequate return postage is enclosed. So please do NOT send letters to my Publisher for forwarding to me because I have asked my Publisher not to forward any letters.
People forget that they pay for a BOOK and NOT a lifetime of free postpaid advisory service. Publishers are PUBLISHERS—not a letter forwarding service.
I have had letters from all over the world, even from well behind the Iron Curtain, but not one in several thousand people encloses return postage, and the cost is so much that I can no longer undertake replies.
Cũng có người đề nghị những thứ thật kỳ cục. Dưới đây chỉ là một vài ví dụ:
Có một bức thư đầy tuyệt vọng gửi từ nước Úc cho tôi khi tôi đang ở Ailen. Vấn đề có vẻ như thực sự khẩn cấp nên tôi đã gửi điện báo bằng tiền của tôi đến nước Úc, nhưng rồi tôi đã không nhận được thậm chí là một lời cảm ơn.
Có một quý ông nào đó ở Hoa kỳ đã viết cho tôi một bức thư đề nghị tôi hãy viết ngay một bản luận văn và gửi bằng máy bay cho ông ta. Ông ta muốn dùng nó như là luận văn của mình để lấy Bằng tiến sỹ triết học phương Đông. Tất nhiên là ông ta không gửi theo một chút phí bưu điện nào; nó chỉ đơn thuần là một đề nghị mang tính đe dọa!
People ask such peculiar things too. Here are just some:
There was a very desperate letter from Australia which reached me when I was in Ireland. The matter was (apparently) truly urgent so at my own expense I sent a cable to Australia, and I did not even receive a note of thanks.
A certain gentleman in the U.S.A. wrote me a letter DEMANDING that I should immediately write a thesis for him and send it by return airmail. He wanted to use it as his thesis to obtain a Doctorate in Oriental Philosophy. Of course he did not enclose any postage; it was merely a somewhat threatening demand!
Có một người Anh đã viết cho tôi một bức thư rất rất ngạo mạn đứng tên một người khác, yêu cầu tôi cung cấp các bằng cấp của mình. Và nếu như chúng hoàn toàn thỏa mãn được anh ta thì anh ta sẽ cân nhắc đến việc làm học trò của tôi không, kể cả không mất tiền học phí. Nói một cách khác, là tôi cần phải được kính trọng. (Tôi không nghĩ rằng anh ta sẽ thích câu trả lời của tôi!)
Một người khác cũng viết cho tôi và nói rằng liệu tôi “và các bạn thân của tôi” có thể đến từ Tây Tạng và quây quần xung quanh giường của anh ta ở thể vía vào ban đêm được không để khi đó anh ta có thể cảm nhận được sự thú vị trong du hành thể vía.
An Englishman wrote me a very, very haughty letter in the third person, demanding my credentials. And only if they were completely satisfactory to this person would he consider placing himself under my tuition, provided that there would be no charge for it. In other words, I was supposed to be honoured. (I do not think he would like my reply!)
Another one wrote to me and said that if I “and my chums” would come from Tibet and cluster around his bed in the astral at night then he would be able to feel more happy about astral traveling.
Lại có người viết cho tôi và yêu cầu tôi đủ thứ từ những điều bí ẩn cao siêu (thứ mà tôi chỉ có thể trả lời nếu tôi muốn) đến làm thế nào để giữ được quan hệ vợ chồng! Họ cũng đã cân nhắc chỉ viết cho tôi khi họ cần, nhưng rồi họ lại trở mặt công kích tôi nếu tôi không gửi thư phúc đáp bằng máy bay cho họ.
Tôi sẽ xin các bạn đừng làm phiền Nhà xuất bản của tôi nữa, thực tế tôi đã yêu cầu họ đừng chuyển bất cứ lá thư nào cho tôi nữa bởi vì họ là Nhà xuất bản. Đối với nhưng ai thực sự cần câu trả lời (mặc dù tôi không khuyến khích gửi thư) thì tôi có địa chỉ nhà tôi, như sau :
Bác sỹ T Lobsang Rampa
BM/TLR
London W.C.I.,England
Tôi không bảo đảm sẽ trả lời, và nếu bạn dùng địa chỉ này bạn sẽ phải gửi kèm theo đủ phí bưu điện bởi vì các bức thư sẽ được chuyển thẳng đến cho tôi và tôi sẽ phải trả tiền, vì vậy tôi sẽ không có đủ hứng thú để trả lời trừ khi bạn biến chi phí của tôi thành của bạn. Ví dụ, tôi sẽ phải trả ít nhất 1 đô la khi gửi thư đi.
Other people write to me and ask me everything from high esoteric things (which I can answer if I want to) to how to keep hens and ones husband! People also consider that they should write to me just whenever they think they should and then they get offensive if I do not reply by return airmail.
I will ask you NOT to bother my Publishers, in fact I have asked them not to send on any letters to me because they are in business as Publishers. For those who really do need an answer (although I do not invite letters) I have an accommodation address. It is:
Dr T Lobsang Rampa
BM/TLR
London W.C.I., England
I do not guarantee any reply, and if you use this address you will have to provide very adequate postage because the letters will be forwarded to me and I shall have to pay, so I shall not be in a sweet enough mood to reply unless you have made my expense your expense. For example, it will cost me a dollar at least by the time forwarding charges are paid.