Molygruber thức dậy trong hoảng sợ “Ôi trời ơi”, lão la lên, “Tôi trễ làm mất rồi, tôi sẽ bị đuổi việc và rồi tôi sẽ phải nhận Bảo Hiểm Thất Nghiệp mất thôi”. Lão nhảy ra khỏi giường và đứng như cắm rễ xuống đất. Lão nhìn quanh, băn khoăn trước nội thất tuyệt đẹp và kinh ngạc trước khung cảnh bên ngoài ô cửa sổ lớn. Và rồi từ từ mọi thứ trở lại với lão. Lão cảm thấy vô cùng khoan khoái; Trong đời lão chưa bao giờ cảm thấy tuyệt hơn thế. Chà, hiện giờ lão đang ở đâu đây? Lão đã không tin về cuộc sống sau khi chết nhưng lão đã chết thật rồi, không nghi ngờ gì về điều đó, vậy chắc là lão đã sai và thực sự có cuộc sống sau khi chết.
Molygruber came awake with a start of fright, ‘Oh my goodness me,’ he exclaimed, ‘I’m late for work, I’ll be fired and then I’ll have to go on Unemployment Benefit.’ He jumped out of bed and stood as though rooted in the floor. He gazed about him wondering at the beautiful furniture and marvelling at the view through the large window. Then slowly it all came back to him. He felt very refreshed; he had never felt better in his life-in his life? Well, where was he now? He did not believe in life after death but he had died all right, no doubt about that, so he must have been wrong and there was life after death.
Một người đàn ông bước vào tươi cười và nói “Vậy ông là một trong những người thích ăn sáng à? Ông thích đồ ăn đúng không?” Bụng của Molygruber bắt đầu réo ầm ầm khi được nhắc đến ăn. “Tôi rất thích” lão trả lời. “Tôi không biết làm cách nào mà một người có thể sống được nếu không có ăn, tôi thích đồ ăn, tôi thích thật nhiều đồ ăn, nhưng tôi chẳng bao giờ có nhiều cả”. Lão ngừng lại, nhìn xuống bàn chân và nói “Tôi sống nhờ vào những ly cà phê và những cái bánh hamburger rẻ tiền. Đó là tất cả những thứ mà nhờ nó tôi sống được chỉ một ổ bánh mì lớn bây giờ và cả sau này. Nhanh lên nào, tôi muốn một bữa ăn ngon!” Người đàn ông nhìn lão và nói “Được rồi, ông hãy gọi bất cứ thứ gì ông muốn, rồi ông sẽ có nó.” Molygruber đứng đó đầy do dự, có quá nhiều thứ tuyệt vời mà lão đã thấy viết trên bảng thông báo bên ngoài những nhà hàng và khách sạn. Nó như thế nào nhỉ? Lão suy nghĩ một phút và rồi gần nhỏ dãi khi chợt nhớ tới một bữa sáng đặc biệt mà lão đã thấy dán bên ngoài một trong những nơi cao cấp ở địa phương. Món bầu dục sốt cay, trứng chiên, bánh mì nướng, ồ, quả thật là nhiều. Một vài thứ ngoài sức tưởng tượng của lão, lão thậm chí chưa bao giờ được nếm thử chúng, nhưng rồi người đàn ông nhìn lão, đột nhiên cười và nói “Được rồi, tôi hiểu rồi, ông vừa gửi cho tôi một hình ảnh rõ ràng những gì ông muốn và nó đây rồi. Nói xong anh ta cười và quay đi bước ra khỏi phòng.
A man came in wearing a cheerful smile, and he said, ‘So you are one of the ones who like breakfast, eh? You like your food, do you?’ Molygruber’s insides began to rumble and rattle as a reminder. ‘I sure do,’ he replied. ‘I don’t know how one would get on without food, I like food, I like a lot of food, but I’ve never had much.’ He paused and looked down at his feet and said, ‘I lived on coffee and hamburgers that was cheap. That’s about all I did live on except for a hunk of bread now and again. Gee, I would like a good meal!’ The man looked at him and said, ‘Well, order what you want, you can have it.’ Molygruber stood there full of indecision, there were so many wonderful things he had seen typed on notices outside hotels and restaurants. How was it again? He thought for a minute and then almost drooled as he called to mind a special breakfast he had read posted up outside one of the local better class places. Devilled kidneys, fried eggs, toast oh, such a lot of things. Some of them were quite beyond his comprehension, he had never even tasted some of them, but the man looking at him suddenly smiled and said, ‘Okay, I’ve got it, you’ve sent me a clear picture of what you want and there it is.’ With that he laughed and turned and went out of the room.
Molygruber nhìn theo sau với vẻ ngạc nhiên tự hỏi tại sao anh ta lại đi vội vàng vậy. Còn về bữa sáng thì sao, nó đâu? Người đàn ông đó đã yêu cầu lão gọi bữa sáng và rồi đi mất.
Một mùi thơm phức làm Molygruber quay lại và ở đó, ngay sau lão là một cái bàn được phủ một chiếc khăn trải màu trắng rất đẹp, một cái khăn ăn, đồ đựng bằng bạc, bát đĩa sứ và dao dĩa tuyệt đẹp, và rồi lão trố mắt nhìn vào bữa ăn trước mặt, một bữa ăn được đậy bằng những bát chụp bằng kim loại bóng loáng.
Molygruber looked after him in some astonishment wondering why he had taken off in such a hurry. What about breakfast, where was it? The man had asked him to order breakfast and then had just walked away.
A most wonderful aroma caused Molygruber to spin around and there right behind him was a table with a beautiful white cloth on it, a serviette, silverware, beautiful crockery and flatware, and then his eyes bulged at the sight of the meal in front of him, a meal covered over with shining metal covers.
Thận trọng, lão nhấc một cái nắp đậy lên và gần như ngây ngất với mùi thức ăn trên đĩa, lão chưa bao giờ thấy đồ ăn như vậy. Nhưng rồi trông có vẻ tội lỗi lão tự hỏi liệu những thứ này có thật là dành cho mình không, rồi lão ngồi xuống và cài khăn ăn vào ngực và thực sự đã sẵn sàng. Trong suốt khoảng thời gian đó, chỉ nghe rõ mỗi tiếng nhai khi răng của Molygruber cắn vào những miếng xúc xích, gan, bầu dục, trứng chiên, và vài thứ khác nữa. Rồi những tiếng giòn rụm khi lão ngấu nghiến miếng bánh mì, sau đó là những tiếng xì xụp khi lão uống hết tách trà này sang tách trà khác. Nó khác so với cà phê và lão nhận ra rằng mình thích uống trà hơn và trước đây lão chưa bao giờ thử uống trà.
Gingerly he lifted one of the covers and nearly fainted with ecstasy at the smell coming from the plate, he had never seen food like this. But he looked about guiltily wondering if all this really was for him, then he sat down and tucked a serviette on his chest and really set to. For quite a time there was nothing but the munch, munch, as Molygruber’s teeth bit into sausages, liver, kidneys, fried eggs, and a few other things too. Then there was the crackling as he devoured the toast, followed by a slurping as he drank cup after cup of tea. It was a change from coffee and he found he rather preferred it, he had never tasted tea before.
Một lúc lâu sau lão mới đứng dậy khỏi ghế và đi nằm lại trên giường. Lão đã có một bữa ăn mà giờ lão không thể tỉnh táo, thế là lão ngả lưng, để bản thân mình được nghỉ ngơi và chìm dần vào những giấc mơ. Trong giấc mơ, lão đã nghĩ về Trái Đất, nghĩ đến những khoảng thời gian khó khăn mà lão đã sống ở dưới đó, lão nghĩ về người cha chưa từng biết mặt và người mẹ hay cáu gắt của mình, lão nghĩ về việc rời khỏi nhà, đi làm ở bãi rác, và rồi lão hồi tưởng mình đang làm công việc đẩy chiếc xe rác trên đường, quét vỉa hè. Những suy nghĩ của lão cứ tiếp diễn, và những hình ảnh cứ chạy liên tục. Đột nhiên, lão mở mắt ra và thấy bàn ăn đã biến mất, tất cả những chiếc đĩa cũng biến mất, và ngồi đối diện với lão là vị bác sĩ mà lão đã gặp hôm qua. “Chà, ông bạn” ông bác sĩ nói “Ông chắc chắn là ăn khá nhiều rồi, đúng không? Dĩ nhiên, ông biết đấy, ông không cần phải có thức ăn trong những thế giới như này, ở những hình thái tồn tại này, đó chỉ là sự hồi tưởng thôi, một thói quen không cần thiết được mang từ Trái Đất sang mà ở đó thức ăn còn cần thiết. Ở đây, chúng ta lấy thức ăn, dinh dưỡng, năng lượng từ môi trường xung quanh. Ông sẽ sớm thấy rằng ông cũng làm tương tự bởi vì thứ ông vừa ăn hoàn toàn chỉ là ảo ảnh, ông chỉ cần nạp năng lượng dưới một dạng khác. Nhưng giờ chúng ta cần phải nói chuyện đã, ông có rất nhiều thứ phải học. Ngồi lại đây, hoặc nằm xuống và nghe tôi nói nhé.”
Much later he rose unsteadily from the chair and went to lie on the bed again. He had had such a meal that he could not stay awake so he lay back, let himself relax, and drifted off into dreamland. In his dreams he thought of the Earth, he thought of the hard time he had had there, he thought of his unknown father and his harridan mother, he thought of leaving home and going to work on the garbage dump and then, as he would have called it, working his way up to pushing a garbage barrow on the streets, sweeping the sidewalks. His thoughts went on and on, the pictures went round and round. Suddenly he opened his eyes to find the table had gone and all the dishes had gone as well, and there sitting opposite to him was the doctor he had seen yesterday. ‘Well, my boy,’ said the doctor, ‘you certainly took a load aboard you, didn’t you? Of course, you know, you don’t need to have food on any of these worlds on any of these planes of existence, it’s just a throwback, just a useless habit carried over from the Earth where food was necessary. Here we take all our food, all our nourishment, all our energy from our surroundings. You will soon find you are doing the same because this food that you have been eating is quite an illusion, you are merely having energy done up in a different form. But now we’ve got to talk, you have a lot to learn. Sit back, or lie back, and listen to me.’
Molygruber dựa lưng trên giường và lắng nghe những điều ông bác sĩ nói với lão:
“Con người là một thử nghiệm ở phạm vi một Thế Giới đặc biệt, trong đó Trái Đất chỉ là một thành viên thật nhỏ bé và không quan trọng. Con người chỉ là lớp vỏ bọc tạm thời của những linh hồn bất tử, các linh hồn này phải có được những trải nghiệm về cuộc sống khó khăn và kỷ luật thông qua sự tồn tại dưới dạng vật chất hữu hình, bởi vì những khó khăn đó không tồn tại ở nơi mà ta gọi là thế giới tâm linh.”
“Có những thực thể luôn đang chờ đợi để được sinh ra trên Trái Đất, nhưng việc này phải được sắp xếp cẩn thận. Đầu tiên, thực thể đó cần phải học những gì, rồi những điều kiện nào sẽ thường xảy ra trong cuộc sống để thực thể đó có thể tiếp thu được những điều tốt nhất từ cuộc sống trên Trái Đất?”
Ông bác sĩ nhìn Molygruber và hỏi “Ông không biết nhiều về những điều này phải không?
Molygruber reclined on his bed and listened to what the doctor had to tell him:
‘Mankind is an experiment confined to one particular Universe, the Universe of which the Earth was such a small, unimportant member. Mankind was merely the temporary clothing of immortal souls which had to get experience in hardship and discipline through corporeal existence, because such hardships did not exist on what are called the spirit worlds.
‘There are entities always waiting to be born to an Earth body, but things have to be carefully mapped out. First, what does the entity need to learn, then, what sort of conditions should prevail throughout the life so that the entity can obtain the greatest advantage from the life on Earth?’
The doctor looked at Molygruber and then said, ‘You don’t know much about this, do you?’
Molygruber ngước mắt nhìn ông ta và trả lời: ”Không, thưa bác sĩ, tôi biết con người được sinh ra và đó là quy trình rối rắm, sau đó họ sống được ít năm trong cực khổ rồi họ chết và bị chôn trong một cái hố dưới mặt đất, và đó là tất cả những gì mà tôi nghĩ được cho đến bây giờ.” Lão trầm ngâm nói. Ông bác sĩ nhận xét “Chà, thật là khó, ông biết đấy, nếu ông không có một chút ý niệm nào về những gì đang diễn ra bởi vì theo tôi thì hình như ông nghĩ con người đến từ một nơi nào đó, hoặc một đứa trẻ được sinh ra, sống rồi chết đi, và tất cả chỉ có vậy. Nhưng thực ra hoàn toàn không phải vậy. Tôi sẽ nói cho ông nghe về điều đó.”
Molygruber looked up at him and replied, ‘No, Doc, I know that people are born and that’s a messy process, then they live a few years of hardship and then they die and are stuck in a hole in the ground, and that’s all there is to it well, that’s what I thought until now.’ He said it reflectively. The doctor remarked, ‘Well, it’s very difficult, you know, if you have no idea at all of what happens because it seems to me that you think a person comes somewhere or a baby is born, it lives and it dies, and that’s all there is to it. But it’s not like that at all. I’ll tell you about it.’
Và đây là những điều mà ông bác sĩ đã nói với lão:
“Trái Đất chỉ là một nơi vô cùng nhỏ bé trong Thế Giới này, và Thế Giới này chỉ là một nơi nhỏ bé so với những Thế Giới khác, các vũ trụ luôn đầy ắp sự sống, sự sống của nhiều loài khác nhau phục vụ cho những mục đích khác nhau. Nhưng điều duy nhất quan trọng với con người hiện tại là những điều đang xảy ra với họ. Tất cả nó giống như là một trường học. Ta sinh ra là một đứa trẻ, rồi qua thời gian nó lớn lên và học từ cha mẹ những thứ sơ đẳng về ngôn ngữ, những biểu hiện bên ngoài của tính cách, văn hoá. Khi đứa trẻ đến tuổi thích hợp, nó sẽ đi học mẫu giáo và được giữ ở trường trong giờ học còn cô giáo tội nghiệp thì cố gắng lao vào giữ cho đứa trẻ được bình an và yên lặng cho đến hết buổi học. Những năm đầu ở trường học chẳng quan trọng, cũng như kiếp sống đầu tiên ở Trái Đất vậy.
And this is what the doctor told him:
‘Earth is just an insignificant little place in this Universe, and this Universe is an insignificant little place compared to other universes, the universes teeming with life, life of many different kinds, life serving many different purposes. But the only thing that matters to humans at present is what happens to humans. It is all something like a school. You get a baby born, then for a time it picks up and learns from its parents, it learns the rudiments of a language, it learns some semblance of manners, of culture. Then when the child is of a suitable age he goes to a kindergarten school and in that school the child is kept during school hours while the poor wretched teacher tries distractedly to keep the child fairly peaceful and quiet until the end of the school day. The first term in school doesn’t matter much, the same as the first life on Earth doesn’t matter much.
“Đứa trẻ sẽ học lên từ lớp này đến lớp kia hoặc từ cấp nọ lên cấp kia, lớp sau quan trọng hơn lớp trước cho đến khi cuối cùng lớp học hay cấp học đó dẫn đến thành tích cao nhất, nó có thể là bất cứ cái gì, tiếp theo là trường y? hay trường luật? hay chỉ là đồng nghiệp của một anh thợ sửa ống nước? Cho dù là bất cứ ai thì mỗi người đều phải học và vượt qua những bài kiểm tra, và cần chú ý rằng vài anh thợ sửa ống nước còn kiếm được nhiều tiền hơn một số bác sĩ. Những quan niệm về xuất thân trên Trái Đất đều sai, cha mẹ của người đó là ai chẳng quan trọng, điều quan trọng là sau kiếp sống đó anh ta TRỞ THÀNH NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO. Đó có thể là một người đàn ông lịch thiệp gia giáo với đầy những ý nghĩ tốt đẹp nhất trong khi anh ta chỉ là con của một người thợ sửa ống nước trên Trái đất. Và cũng có khi là một ai đó thậm chí có thể làm đến Quản lý viện bảo tàng, có tất cả lợi thế sinh ra ở đẳng cấp cao nhưng anh ta còn tệ hơn cả súc vật trong cách cư xử hoặc không có nhân cách. Những Giá Trị trên Trái Đất đều sai, hoàn toàn sai, chỉ những giá trị còn lại sau khi rời bỏ cuộc sống là có ý nghĩa.
‘The child progresses from class to class or grade to grade, each one becoming more important than the one before until in the end the school classes or grades lead up to the culmination of one’s achievement, whatever it may be, what is coming next pre-med school? Law school? Or a lowly plumber’s mate? No matter what it is the person has to study and pass some examinations, and it is worth noting that some plumbers earn more than some doctors. The status symbolizing on Earth is all wrong, it doesn’t matter what a person’s parents were, the only thing that matters in the afterlife is what THAT PERSON HAS BECOME. You can have an educated gentleman with the kindest of thoughts while he is just the son of a plumber on Earth. Again, you can have another person who might even be the curator of a museum, he might have had all the advantages of a high birth-status and he may be worse than a pig in his manners or lack of manners. Values on Earth are wrong, completely wrong, only the values of the afterlife matter.
Trong những buổi ban đầu của Vòng luân hồi đối với nền văn minh đặc thù này, mọi thứ còn sơ khai và thô thiển, người ta đã phải học những bài học bằng cách ra ngoài và đập vào đầu kẻ khác hoặc ngược lại bị đánh vào đầu. Thỉnh thoảng, đôi bên có thể là những tay chủ nông tầm thường hoặc những nông dân, có khi là những kỵ sĩ đấu kiếm trong cung điện hoàng gia; chẳng quan trọng bạn bị giết như thế nào, một khi đã bị giết rồi nghĩa là đã chết và khi đó bạn sẽ phải đi tiếp đến một kiếp sống khác.
‘In the early days of this particular Round of civilization things were rather rudimentary and crude, people learned lessons by going out and bonking somebody on the head or by getting bonked on the head instead. Sometimes the two parties would be humble yeomen or farm workers, sometimes they would be high knights jousting at a royal palace; it doesn’t matter how you are killed, when you are killed well you are dead and then you’ve got to go on to another life.
Khi bản thân thế giới trở nên chín muồi hơn trong Vòng luân hồi này thì những căng thẳng và áp lực cũng càng trở nên phức tạp hơn. Bạn đi làm và bị nhận những sự căm ghét, ghen tị và cay đắng ở công sở, tất cả những tranh gìanh khốc liệt của những người bán xe hơi, những người bán bảo hiểm, hay bất kỳ những sự cạnh tranh nào trong kinh doanh hay chuyên môn. Bạn cảm thấy chán nản trong thế giới ngày nay vì bị kẻ bên cạnh tẩy chay, bạn phải tìm cách đâm sau lưng anh ta một cách lịch sự, hay nói một cách khác, dựng chuyện hại anh ta, ví dụ, bạn là một tác giả và không thích một tác giả khác, khi đó bạn lôi kéo vài người trong nhóm tác gỉa và dựng chuyện chơi xấu người kia. Bạn dựng ra nhiều tình tiết không có thật rồi kiếm một nhà báo, trả cho anh ta một ít tiền hoặc nếu anh ta là loại người thích nhậu nhẹt thì mời anh ta đi ăn uống, sau đó anh ta sẽ viết bài về tác giả nạn nhân kia và tất cả những thứ kinh tởm vớ vẩn trên báo chí truyền thông mà phần lớn là chẳng có tí chuyên nghiệp nào chỉ toàn là dựng chuyện, họ cố chỉ trích về một tác gỉa mà họ chưa từng đọc hoặc gặp mặt. Cái đó gọi là sự khai hóa.”
‘As the world itself becomes more mature in this Round of existence the stresses and strains which one may have to overcome become more sophisticated. One goes to business and gets all the hatred, the jealousies and the pettiness of office life, all the cut-throat competition in car salesmanship, insurance salesmanship, or any of the other competitive trades or professions. One is discouraged in present-day world life from knocking one’s neighbour on the noggin, you have to do it by politely cutting his throat behind his back, or, in other words, getting him framed so that if, for instance, you are an author and you don’t like another author then you gang up with a couple of other authors and you frame your victim. You produce a lot of false evidence and then you get a pressman on the job, you pay him a dollop of money and if he is a drinking sort of fellow you wine him and dine him, then he goes and writes an article about the victim and all the other silly creeps in the media a most low profession or trade lap it up hook, line and sinker, and they do their best to damn the author they have never even read or met. That is called.’
Ông bác sĩ ngừng lại và nói “Tôi hy vọng là ông tiếp thu được tất cả những vấn đề này, nếu không ông nên dừng tôi lại, tôi phải chỉ giáo cho ông vài thứ vì dường như ông chẳng học được gì cả từ cuộc sống trên Trái Đất”
Molygruber gật đầu, lúc này lão đang hơi đưa mắt và ông bác sĩ tiếp tục:
The doctor paused and said, ‘I hope you’re taking all this in, if not you’d better stop me, I’ve got to teach you something because you seem to have learnt nothing at all in your Earth life.’
Molygruber nodded, he was going a bit cross-eyed by now, and so the doctor continued:
‘ Khi một người trong cõi Trung giới quyết định được điều gì là cần thiết, thì những hoàn cảnh sẽ được khảo sát và cặp bố mẹ tương lai phù hợp sẽ được lựa chọn. Và khi người chồng và vợ trên Trái Đất đã hoàn thành công việc tạo tiền đề về vật chất, thực thể trong cõi trung giới sẽ được chuẩn bị và anh ta phải “chết đi” trong cõi trung giới để đến với cõi trần như là một đứa trẻ. Trong hầu hết mọi trường hợp, cú sốc của việc được sinh ra quá lớn đến nỗi anh ta quên hết tất cả về kiếp sống trước, đó là lý do tại sao ta thường nghe mọi người nói rằng: ‘Ồ, tôi có đòi được sinh ra đâu, đừng chỉ trích tôi vì những chuyện tôi đã gây ra.’
‘After one has decided in the astral world what is needed, then circumstances are investigated and suitable prospective parents are selected. Then when the husband and wife on Earth have done their stuff the entity in the astral is prepared and he “dies” to the astral world and is shoved out into the mundane world as a baby. In almost every instance the trauma of getting born is so severe that he forgets all about his past life and that is why we get people saying, “Oh, I didn’t ask to be born, don’t blame me for what I’ve done.”
“Khi một người chết đi để đến Trái Đất, anh ta hoặc cô ta sẽ có một mức độ hiểu biết nhất định, anh/cô ta có thể đã được học vài thứ lý thuyết về sự tồn tại, và như vậy họ sẽ có thêm những kiến thức giúp bản thân ở kiếp sống sắp tới. Trường hợp như ông, Molygruber, ông dường như bị thiếu mất toàn bộ những kiến thức về sự sống sau khi chết, nên mới thành ra thế này đây.”
‘When a person dies to the Earth he or she will have reached a certain status of understanding, he or she may have learned something of metaphysics, and so will have gained knowledge which helps in the next world. In a case like yours, Molygruber, you seem to be singularly bereft of all knowledge of life after death so this is what it is like.
Nếu một người chỉ sống vài kiếp trên Trái Đất không gian ba chiều này, thì khi họ rời Trái Đất, hoặc “chết” như cách mà ta hay gọi, thể vía hay linh hồn hay ông gọi nó là cái gì cũng được, sẽ được tiếp nhận vào một tầng thấp trong cõi trung giới ở mức phù hợp với kiến thức của người vừa mới đến. Ta có thể nói kiểu anh ta học kém nên phải học thêm vào lớp buổi tối, anh ta không thể leo cao trong xã hội cho đến khi anh ta đã học đủ để có thể có được vị trí cao trong xã hội. Nó cũng giống như vậy trong các tầng của cõi trung giới; có rất rất nhiều tầng trong cõi trung giới, mỗi tầng sẽ phù hợp với một loại người. Ở đây trong tầng thấp của cõi trung giới với chiều kích thứ tư này ông sẽ phải học về triết lý của sự tồn tại, ông sẽ phải học cách sử dụng tư tưởng như thế nào để tạo ra quần áo, thức ăn và bất cứ thứ gì mà ông cần. Ông cần phải đến Sảnh đường Ký ức nơi đó ông sẽ thấy được tất cả những gì mình đã làm ở kiếp vừa qua, và ông sẽ tự đánh giá bản thân mình. Và tôi có thể nói rằng không ai có thể đánh giá mình khắt khe hơn Chân Ngã của chính mình. Chân Ngã có thể nói giống như linh hồn. Nói ngắn gọn, có khoảng chín chiều kích tồn tại trong vũ trụ này. Khi một người cuối cùng đạt đến thể thứ chín, người đó sẽ được chuẩn bị để bước lên những cõi cao hơn và học những điều cao siêu hơn. Con người, những thực thể, luôn luôn huớng đến việc tiến hoá giống như những cái cây hướng về ánh sáng.
‘If a person has only lived a very few lives on the Earth plane the three dimensional plane then when they leave the Earth, or “die” as it is miscalled, the astral body or soul or whatever you like to call it is received into a lowgrade astral world suitable for the knowledge of the person who has just arrived. You can say a human boy or man doesn’t know much so he had to go to night classes, he can’t climb up in society until he has learned enough to take his place in a higher society. It is quite the same in the astral worlds; there are many, many astral worlds, each one suitable for a particular type of person. Here in this world which is in the low-astral of a fourth dimension you will have to learn about metaphysics, you will have to learn how to think so that you may get clothing, food, and any thing else you need. You need yet to go to the Hall of Memories where you will see all that you have done in your past life, and you will judge yourself. And I may say that no one judges one more harshly than one’s Overself. The Overself can be likened to the soul. Briefly, there are about nine “dimensions” available in this particular sphere of activity. When one has finally reached embodiment in the ninth body or Overself then one is prepared to go up to higher realms and learn higher things. People, entities, are always striving to climb upwards like plants striving to reach toward the light.
Đây là cảnh giới thấp của cõi trung giới nơi ông sẽ phải học nhiều bài học. Ông sẽ phải đến trường và học về nhiều hiện thực của đời sống trên Trái Đất, nhiều hiện thực của đời sống ở cõi trung giới. Sau đó ông sẽ quyết định học loại bài học nào. Khi tất cả đã được quyết định, ông sẽ có thể trở về Trái Đất với cha mẹ phù hợp và hy vọng rằng lần này ông sẽ có nhiều cơ hội để đi lên, đạt tình trạng tốt hơn trên Trái Đất và và tiến triển linh hồn tốt hơn, đó không chỉ là một lớp học trên Trái đất. Hy vọng rằng trong kiếp sống kế tiếp ông sẽ học được rất nhiều để đến khi rời bỏ thân xác trên Trái Đất một lần nữa, ông sẽ không phải đến đây, trong tầng thấp của cõi trung giới tnhư thế này, mà sẽ được tiến lên cõi cao hơn hai, hay ba bậc so với ở đây.
‘This is a low-astral world where you will have many lessons to learn. You will have to go to school and learn many facts of life on Earth, many facts of life in the astral. Then later you will decide what type of lessons you have to learn. When all that has been decided upon you will be able to return to the Earth to suitable parents and it is hoped that this time you will have more opportunities to climb upwards and to get a better status on the Earth, a better soul status, that is, not just one’s class on the Earth. It is hoped that in the next life you will learn a lot so that when you leave the Earth body again you will not come to this, low stage but you will move upwards perhaps two, perhaps three “planes” above this one.
“Càng vươn lên các tầng cao của cõi trung giới thì ông càng có nhiều trải nghiệm thú vị và càng ít đi những gian khổ phải chịu đựng, nhưng ông phải tiếp cận đến các cõi này một cách cẩn trọng, từ tốn, và chậm rãi. Ví dụ, nếu đột nhiên ông đặt mình vào trong một tầng cao hơn ở đây hai hay ba bậc, ông có thể sẽ bị mù bởi cường độ xạ khí của những Người Canh Gác của tầng đó, vì vậy để sớm học được điều cần thiết thì ông càng sớm có thể trở về Trái Đất và chuẩn bị cho giai đoạn cao hơn.”
‘The higher you climb in the astral planes the more interesting your experiences and the less suffering you can endure, but you have to approach things like that carefully, gently, and slowly. For example, if you were suddenly put upon an astral world two or three stages above this you would be blinded by the intensity of the emanations from the Guardians of that world, so the sooner you learn that which you have to learn the sooner you can go back to Earth and prepare for a higher stage.
“Hãy nói về một con người tốt, tốt thực sự rời khỏi Trái Đất, chính là cái Trái đất không gian ba chiều nơi mà ông vừa từ đó đến. Nếu người đó thực sự là người hướng về tâm linh, anh ta có thể đi lên cõi cao hơn hai hoặc ba bậc, và anh ta sẽ không phải thấy rằng cần phải tưởng tượng ra đồ ăn để ăn. Bản chất cơ thể của anh ta có thể hấp thụ tất cả năng lượng cần thiết từ môi trường xung quanh. Ông cũng có thể làm được như vậy nhưng ông đã không được dạy những điều này, ông không hiểu nhiều về tâm linh, bằng chứng rõ nhất là cho đến giờ ông vẫn không tin có cuộc sống sau khi chết. Trên cõi này, cõi mà ông đang ở hiện nay, có nhiều, rất nhiều người không tin về cuộc sống sau khi chết: họ ở đây để học về điều đó.
‘Let us say that a very, very good man indeed leaves the Earth, the three dimensional Earth from which you have so recently arrived. If the man is truly spiritual he could go up two or three stages, and then he would not find harsh treatment such as that which you get on this plane, he would not find that he had to imagine food to eat. His body essence would absorb all the energy it needed from the surroundings. You could do that as well but you are uneducated in such things, you cannot understand much about spirituality as witness the admitted fact that until now you have not believed in life after death. Upon this plane, this plane where you now reside, there are many, many people who did not believe there is life after death: they are here to learn that there is!
Trong những hiện thân sau này, ông sẽ ngày càng phấn đấu hơn để mỗi lần chết đi ở dưới Trái đất, ông sẽ được tái sinh vào một tầng của cõi trung giới, ông sẽ đạt tới cảnh giới cao hơn và sẽ có những khoảng thời gian tuyệt vời hơn sau mỗi lần tái kiếp. Ví dụ, như trường hợp của ông, giả định ông đã thoát khỏi công việc của mình trên Trái Đất. Vậy thì trong công việc cụ thể này của ông sẽ thường xuyên có đầy những vị trí trống, ngày hôm sau ông có thể tìm ngay được một công việc tương tự, nhưng nếu ông là một giáo sư hay một nghề gì đó tương tự, ông sẽ phải cố gắng hơn và chờ đợi lâu hơn để có được một công việc phù hợp. Cũng giống như vậy, hiện tại ông đang ở trên cõi này và ông có thể được gửi trả lại Trái Đất trong một hoặc hai tháng nữa, nhưng nếu một người đã đến được những cảnh giới cao hơn người đó sẽ phải chờ lâu hơn để hồi phục sau cú sốc tinh thần mà người đó đã phải chịu đựng trên Trái Đất.
‘In later incarnations you will strive up and up so that each time you die to the Earth world and are reborn to an astral world, you will climb to a higher plane and will have greater and greater time between incarnations. For instance, in your own case; suppose you were discharged from your employment on Earth. Well, in your particular job there are usually plenty of vacancies, you could get a similar job the next day, but if you were a professor or something, to give you an illustration, you would have to try harder and wait longer to get suitable employment. Similarly, on this plane on which you are now lodged you could be sent back to the Earth world in a month or two, but when one gets to higher planes one has to wait longer in order to recover from the psychic shocks endured on the Earth.’
Molygruber đứng thẳng dậy và nói: ”Chà, tôi mù tịt về tất cả những thứ này, thưa Bác sỹ, chắc tôi sẽ được thu xếp để học thêm, phải không? Nhưng từ đây có thể nói chuyện được với người đang ở dưới Trái Đất không?”
Vị bác sĩ nhìn lão một lúc rồi nói “Nếu sự việc được xem là cấp bách, thì đúng là trong những điều kiện và hoàn cảnh nhất định thì một người ở trên cõi này có thể liên hệ với ai đó dưới Trái đất. Ông đang nghĩ gì vậy?”
Molygruber sat up straight and said, ‘Well, it’s all beyond me, Doc, guess I’ll have to set to and learn something, eh? But can one speak to people on Earth from here?’
The doctor looked at him for some moments and then said, ‘If the matter is considered urgent enough, yes, under certain conditions and circumstances a person on this plane can get in touch with someone on the Earth. What have you in mind?’
Molygruber trông có vẻ hiểu biết hơn một chút, lão nhìn vào bàn chân, bàn tay, vân về ngón tay cái rồi nói: “Chà, cái gã mà nhận lại cái xe rác cũ của tôi, tôi không thích cách anh ta đối xử với nó, tôi đã bảo quản nó, dùng bùi nhùi đánh bóng nó và giữ gìn nó sạch nhất có thể. Vậy mà gã ấy để nó chỗ nào cũng bị bám bẩn. Tôi muốn liên hệ với người đốc công ở khu tập kết để nói với ông ta rằng hãy tống khứ cái gã đã làm thay công việc của tôi đi.”
Molygruber looked a bit self conscious, he looked at his feet he looked at his hands and he twiddled his thumbs then he said, ‘Well, the guy that’s got my old barrow, I don’t like the way he’s treating that barrow, I looked after it, I polished it with steel wool and kept it as clean as clean could be. That fellow’s got it all cabbed up with dirt. I wanted to get in touch with the superintendent at the depot and tell him to give the new man what took over my job a kick you-know-where.’
Ông bác sĩ trông có vẻ bị sốc và nói:”Nhưng, ông bạn tốt bụng của tôi ơi, có một điều mà ông phải học đó là không được dùng bạo lực và phán xét người khác một cách gay gắt. Dĩ nhiên rất đáng khen ngợi rằng ông đã vệ sinh sạch sẽ dụng cụ làm việc của mình nhưng người kia cũng có thể có cách khác để sử dụng thời gian của anh ta. Không, chắc chắn rằng ông không thể liên hệ với người đốc công của ông chỉ vì lý do vớ vẩn này được. Tôi đề nghị ông hãy quên đi cuộc sống của mình trên Trái Đất, bây giờ ông không còn ở đó nữa, ông đang ở đây, và ông càng sớm học về cuộc sống và thế giới này, thì ông càng nhanh tiến bộ bởi vì ông ở đây chỉ để học và có thể được quay trở lại đó với vị trí cao hơn một cách xứng đáng.
The doctor looked quite a bit shocked and said, ‘But, my good man, that is a thing you have to learn, you have to learn not to indulge in violence and not to judge another person harshly. Of course it is extremely laudable that you cleaned your own work vehicle but another man may have a different method of using his time. No, certainly, you cannot get in touch with your superintendent for such a frivolous reason. I suggest you forget about your life on Earth, you are not there now, you are here, and the sooner you learn about this life and this world the sooner will you be able to make progress because you are here to learn and to learn only so that you can be sent back to if you earn it a higher status.’
Molygruber ngồi trên giường gõ những ngón tay lên đầu gối. Vị bác sĩ tò mò theo dõi lão và tự hỏi làm sao mà dưới Trái đất con người ta có sống ngần ấy năm mà vẫn còn là “một linh hồn bọc trong đất sét” không biết những gì đã diễn ra đối với họ, không biết gì về quá khứ, cũng như là tương lai. Đột nhiên ông ta nói: ”Này, cái gì đây?” Molygruber nhìn lên và đáp “Ồ, tôi đang suy nghĩ về vài thứ và tôi hiểu rằng mình đã chết. Bây giờ nếu tôi đã chết rồi, tại sao cơ thể tôi dường như vẫn rắn chắc? Tôi nghĩ tôi là một con ma chứ?
Tại sao ông cũng dường như vẫn rắn chắc? Nếu ông là một con ma thì phải giống như một làn khói chứ?”
Molygruber sat there on the bed drumming his fingers on his knees. The doctor watched him in some curiosity wondering how it was that on Earth people could live for a number of years and still be ‘a soul encased in clay’ hardly knowing what went on about them, knowing nothing of the past, or of the future. Suddenly he said, ‘Well, what is it?’ Molygruber looked up with a start and replied, ‘Oh, I’ve been thinking of things and I understand I’m dead. Now if I’m dead, why do I seem solid? I thought I was a ghost?
Why do you seem solid? If you are a ghost you should be like a whiff of smoke.’
Ông bác sĩ cười và nói “Ồ, đã nhiều lần tôi được hỏi như thế! Câu trả lời rất rất đơn giản, khi ông ở trên Trái Đất, ông là một thực thể vật chất giống như mọi thứ xung quanh nên ông thấy mọi thứ đều đông đặc, nhưng một người ví dụ như tôi, tôi đến từ cõi trung giới và xuống Trái Đất tôi có thể quá mong manh so với người bằng xác thịt ở dưới Trái đất nên hoặc là không ai có thể thấy tôi hoặc họ có thể nhìn xuyên thấu qua tôi. Nhưng ở đây ông và tôi cùng một loại vật chất, cùng mật độ nên chúng ta là đồng chất, và tất cả mọi thứ xung quanh ông cũng đều đồng chất. Và hãy ghi nhớ điều này, khi ông đến những thế giới tồn tại ở cấp bậc cao hơn thì tần số rung động của ông cũng sẽ cao hơn và cao hơn đến mức nếu một người từ thế giới cấp độ thứ năm đến với chúng ta bây giờ thì chúng ta sẽ không thể nhìn thấy nguời ấy, họ sẽ là vô hình với chúng ta vì họ là một thực thể bằng chất liệu tinh tế hơn”
The doctor laughed and said, ‘Oh, the number of times I’ve been asked that! The answer is very, very simple; when you are on Earth you are of basically the same type of material as all the others around you so you see each other as solid, but if a person me, for example came from the astral world and went down to the Earth I would be so tenuous to the solid Earth people that either they would not see me or they would see right through me. But here you and I are of the same material, same density of material, so to each other we are solid, all the things about you are solid. And, mark this well, when you get to higher planes of existence your vibrations will be higher and higher so that if a person from, let us say, the fifth level came to us now we should not see him; he would be invisible to us because he would be of finer material.’
Molygruber chẳng thể nào hiểu nổi, lão ngồi đó trông chẳng thoải mái tí nào, ngượng ngùng và vặn các ngón tay.
Ông bác sĩ nói: ”Ông không hiểu tôi nói chút nào phải không?”
“Không” Molygruber trả lời “chẳng hiểu tí gì”
Molygruber just could not take it in, he sat there looking uncomfortable, looking embarrassed and twiddling his fingers around.
The doctor said, ‘You don’t follow me at all, do you?’
‘No,’ replied Molygruber, ‘not at all’
Ông bác sĩ thở dài và nói “Thôi được, tôi cho là ông cũng biết một ít về máy thu thanh, ông đã từng nghe radio. Bây giờ ông đã biết rằng ông không thể nghe đài FM trên máy chỉ thiết kế cho sóng AM, và ông cũng không thể nghe sóng AM trên máy chỉ thiết kế cho sóng FM. Chà, điều này có thể sẽ giúp ông dễ hiểu hơn bởi vì ông có thể nói rằng sóng FM ở tần số cao và sóng AM thì ở tần số thấp. Cũng giống như vậy, ông có thể nói rằng chúng ta đang ở trong thế giới tồn tại này có tần số cao và người trên Trái Đất có tần số thấp, và cái đó có thể giúp ông nhận ra rằng trên thiên đàng cũng như Trái Đất còn có nhiều thứ hơn những gì mà ông đã biết, nhưng giờ ông đang ở đây rồi và ông còn một vài thứ nữa để học”
The doctor sighed and said, ‘Well, I suppose you know a little about radio, you’ve listened to radio sets. Now you know you cannot get FM radio on a set designed for AM only, and you cannot get AM on a radio designed for FM only. Well, that should give you a line of thought because you can say that FM is high frequency and AM is low frequency. In the same way you can say that we on this plane of existence are high frequency and the people of Earth are low frequency, and that should enable you to realize that there are more things in heaven and on Earth than you know about, but now you are here you’ve got a few things to learn.’
Molygruber đột nhiên loé lên một hình ảnh khi lão từng đi Nhà Thờ vào Chủ Nhật, chỉ hai hay ba lần thôi, nhưng nó vẫn hiện ra trong tâm trí lão. Lão ngừng vặn những ngón tay, thôi không nghịch ngón chân nữa, lão nhìn vị bác sĩ. “Bác sĩ”, lão hỏi, “có thật là những người mộ thánh Joes sẽ nhận được chỗ ưu tiên ở thiên đường không?”
Molygruber suddenly had a flash picture of when he used to go to Sunday School well, for two or three Sundays only, but it still came to his mind. He stopped twiddling with his fingers, he stopped fiddling with his toes, and he looked at the doctor. ‘Doc,’ he asked, ‘is there any truth in it that people who are real holy Joes get a front seat in heaven?’
Ông bác sĩ bật cười và nói “Ồ, ông bạn, rất nhiều người cũng có ý nghĩ ngớ ngẩn như vậy. Không, chẳng đúng chút nào cả. Người ta không được đánh giá dựa trên việc họ theo tôn giáo nào, nhưng họ được đánh giá dựa trên những gì diễn ra bên trong tâm trí của họ. Họ đã làm điều tốt vì họ cố gắng làm điều đó hay vì để đảm bảo cho việc sau khi họ chết đi? Chà, câu hỏi này người đó phải tự trả lời. Khi người ta chết đi, điều đầu tiên là họ sẽ thấy và trải nghiệm những gì họ muốn thấy và trải nghiệm. Ví dụ, nếu một tín đồ Thiên chúa giáo được nghe nói quá nhiều về các thiên thần, về âm nhạc trên thiên đàng, và về rất nhiều vị thánh đang chơi đàn hạc thì đó là những gì họ sẽ thấy khi qua đời. Nhưng khi họ nhận ra rằng tất cả những thứ này chỉ là ảo giác thì họ sẽ thấy Thực Tại Đích Thực và họ càng sớm nhận ra điều đó thì càng tốt cho họ.” Ông ta dừng lại và nhìn Molygruber một cách nghiêm túc trước khi nói tiếp “Có một điều rất tốt cần phải nói đối với những người như ông; họ không có những ý nghĩ sai lầm về những gì họ sắp nhìn thấy. Nhiều người thuộc kiểu người như ông luôn giữ thái độ cởi mở, đó là, họ chẳng tin mà cũng chẳng không tin, và như thế còn tốt hơn nhiều so với việc quá mù quáng nghe theo một qui tắc ấn định nào đó”
The doctor laughed outright and said, ‘Oh dear, oh dear, so many people have that crazy idea. No, there is no truth at all in it. People are not judged on which religion they follow, but they are judged on the inner workings of their mind. Do they do good to try to do good or do they do good as a sort of insurance for when they die to the Earth? Well, that’s a question one has to be able to answer. When people pass over, at first they see and experience what they expect to see and what they expect to experience. For instance, if an ardent Catholic has been brought up on a diet of angels, heavenly music, and a lot of saints playing harps then that is what they will see when they pass over. But when they do realize that all that is sham hallucination then they see the True Reality and the sooner they see it the better for them.’ He stopped and looked very seriously at Molygruber before going on, ‘There is one good thing to be said for people like you; they have no false ideas about what they are going to see. Many of the people of your type keep an open mind; that is, they neither believe nor disbelieve and that is a lot better than being too slavish in the following of any particular discipline.’
Molygruber ngồi im, mặt lão cau lại đến mức đôi lông mày gần như chạm vào nhau, và rồi lão nói, “Tôi rất sợ khi phải cởi quần ra hồi còn là một đứa trẻ. Tôi luôn luôn được bảo rằng nếu không làm những điều được dạy thì sẽ phải xuống địa ngục, và có rất nhiều quỷ sứ sẽ đâm tôi, ông biết đâm vào đâu rồi đấy, bằng những cây chĩa nóng đỏ và tôi sẽ phải chịu nhiều đau đớn. Nếu Chúa Trời thật sự vĩ đại, nếu Chúa là một người cha thực sự nhân từ, vậy thì làm sao Người lại muốn hành hạ chúng ta mỗi ngày và mãi mãi? Đó là điều mà tôi không thể hiểu nổi!”
Molygruber sat very still, his face puckered in a frown so deep that his eyebrows almost met, and then he said, ‘I was scared out of my pants when I was a younker. I was always being told that if I didn’t do what I was told I would go to hell, and a lot of devils would prod me well, YOU know where, with red-hot toasting forks and I would suffer a lot of pain. How come if God is so great, if God is our kind benevolent Father, then how come that He wants to torture us forever and a day? That’s what I can’t understand!’
Ông bác sĩ thở dài, thật dàu, và rồi sau khi ngừng lại một chút ông nói :”Đúng, đó là một trong những khó khăn lớn nhất mà chúng tôi gặp phải, người ta nhận được những giá trị sai lầm, được nghe nói những điều không đúng rằng họ sẽ bị xuống địa ngục và sẽ phải chịu đựng sự trừng phạt mãi mãi. Giờ thì, chẳng có lời nào là đúng trong đó cả, địa ngục chính là Trái Đất. Những thực thể đến Trái Đất để trải nghiệm, chủ yếu thông qua nhiều thử thách, rồi qua gian khổ, và hàng loạt thứ mà họ cần phải học. Trái Đất thường là nơi để chịu đựng những gian khổ. Nếu một người đang ở trình độ tiến hoá thấp thì anh ta hoặc cô ta sẽ không có đủ cái mà chúng ta gọi là nghiệp quả để trải qua đau khổ và học hỏi. Họ ở trên Trái Đất để có được trải nghiệm nào đó bằng cách quan sát người khác, và rồi sau đó họ quay lại để tự mình chịu đựng gian khổ. Nhưng không hề có địa ngục sau đời sống trên Trái Đất, đó chỉ là ảo tưởng, là lời dạy bảo sai lầm.”
The doctor sighed deeply, deeply, and then after some slight pause he said, ‘Yes, that’s one of the biggest difficulties we have, people have been given false values, they have been told false things, they have been told that you will go to hell and will suffer eternal damnation. Now, there isn’t a word of truth in that; hell is the Earth. Entities go to Earth to experience, mainly through hardship, and learn, again mainly through hardship, all the various things which they have to learn. Earth is usually a place of suffering. If a person has a low state of evolution then usually he or she doesn’t have enough of what we call karma to have to suffer in order to learn. They stay on Earth to gain some experience by watching others, and then later they come back for their hardships. But there is no hell after the life on Earth, that is illusion that is false teaching.’
Molygruber nói “Chà, thế sao người ta nói quá nhiều về địa ngục trong Kinh Thánh vậy?”
“Bởi vì” ông bác sĩ trả lời “trong thời Chúa Giê-su, có một ngôi làng tên là Điạ Ngục. Đó là một ngôi làng nằm ở rìa của một vùng đất rất cao, và bên ngoài ngôi làng đó có một đầm lầy lúc nào cũng sôi ùng ục, liên tục bốc ra luồng hơi nóng bỏng và mùi khó chịu của khí sulphur và lưu huỳnh. Nếu một người nào đó bị kết tội, anh ta sẽ bị mang tới ngôi làng Địa Ngục và phải chịu đựng thử thách vượt qua Địa ngục, đó là băng qua đầm lầy đang bốc khói đầy khí sulphur và lưu huỳnh đó với niềm tin rằng nếu anh ta có tội hơi nóng sẽ bao trùm lên anh ta và anh ta sẽ ngã xuống đầm lầy và bỏng cháy vì sức nóng của nó. Nhưng nếu anh ta vô tội, hoặc anh ta có đủ tiền để đút lót cho những thầy tu cai quản nơi đây thì họ có thể cho anh ta một cái bọc chân, khi đó anh ta có thể vượt qua đầm lầy và đến bờ bên kia an toàn, và rồi sẽ được coi là người vô tội. Chúng ta cũng thấy vậy đúng không, công lý bị mua chuộc, người vô tội thì bị đi tù trong khi kẻ có tội thì được tự do.”
Molygruber said, ‘Well then, how did so much about hell get in the Good Book?’
‘Because,’ responded the doctor, ‘in the time of Christ there was a village named Hell. It was a village on the outskirts of very high land, and outside the village there was a quaking bog which was smoking hot and with a continual stench of sulphur fumes and brimstone. If a person was accused of something he was brought to the village of Hell so that he could endure the ordeal of passing through Hell passing through the smoking bog of sulphur and brimstone in the belief that if he was guilty the heat would overcome him and he would fall to the ground and be burned up by the heat of the bog. But if he was innocent, or if he had enough money to bribe the priests in charge of the place so that they could put a coating on his feet, then he could go all the way through the bog and emerge safely on the other side, then he would be considered as an innocent man. We get the same thing now, don’t we, with the way justice is often bought and the innocent get imprisoned while the guilty go free’
“Còn một điều nữa làm tôi băn khoăn” Molygruber nói. “Tôi nghe nói rằng một người khi chết sẽ có những Vị Cứu Trợ ở Thế Giới Bên Kia, một thế giới ở đâu đó, họ đến và giúp đỡ người chết lên Thiên Đàng hoặc đến một nơi nào khác. Chà, tôi cho là mình đã chết nhưng không thấy ai đến giúp đỡ cả. Tôi hoàn toàn phải tự đi đến đó như một đứa trẻ được sinh ra một cách không mong đợi. Giờ thì những điều nói về những Vị Cứu Trợ là thế nào?”
‘There is another thing that puzzles me,’ said Molygruber. ‘I’ve been told that when one dies there are helpers on the Other Side, wherever that is, who come and help a person get into Heaven or the Other Place. Well, I’m supposed to have died but I sure didn’t see any helpers. I had to get there all on my own just like a baby being born unexpectedly. Now, what’s all this about helpers?’
Ông bác sĩ nhìn Molygruber và nói, “Vâng, dĩ nhiên là có những vị cứu trợ sẽ giúp đỡ những ai muốn, nhưng nếu một người, ví dụ như ông, chẳng tin vào thứ gì cả thì ông cũng chẳng tin những vị cứu trợ, vì vậy nếu ông không tin họ thì họ cũng không thể đến gần để giúp đỡ ông. Thay vào đó ông bị bao vậy bởi một lớp sương đen dày đặc của chính sự ngu dốt, thiếu lòng tin và thiếu hiểu biết của chính mình. Vâng, chắc chắn những vị cứu trợ sẽ đến nếu họ được cho phép. Cũng tương tự như vậy, thông thường cha mẹ hoặc những người thân của một ai đó, những người vừa qua đời sẽ đến để chào đón kẻ mới đến cõi trung giới. Nhưng thế giới đặc biệt này là cảnh giới thấp nhất của cõi trung giới, nó gần Trái Đất nhất, và ông đang ở đây bởi vì ông chẳng tin vào thứ gì cả. Vậy là, bởi vì ông quá thiếu hiểu biết, ông thấy thậm chí khó khăn hơn để tin vào những thế giới cao hơn nên ông ở đây để làm cái việc mà một số người coi là Ăn năn hối lỗi. Ăn năn hối lỗi nghĩa là sự chuộc tội, một nơi để gột rửa mọi tội lỗi, và chừng nào ông chưa giải được cái tội thiếu lòng tin thì ông chưa thể lên cao hơn được. Và bởi vì ông đang ở thế giới này nên ông không thể gặp được những người thân thiện với ông trong những kiếp sống khác, họ đang ở cảnh giới cao hơn nhiều.”
The doctor looked at Molygruber and said, ‘Well, of course there are helpers helping those who want to be helped, but if a person you, for instance will not believe in anything then you can’t believe in helpers either, so if you can’t believe in helpers they cannot get close to you to help you. Instead you are encased in the thick black fog of your own ignorance, your own lack of belief, your own lack of understanding. Oh yes, definitely there are helpers who come if they are permitted to come. In the same way, usually one’s parents or relatives who have passed over come to greet the one newly arrived in the astral planes of existence. But this particular plane is the lowest plane, that which is the nearest to the Earth, and you are here because you did not believe in anything. So, because you were so ignorant, you find it even more difficult to believe in higher planes than this so you are here in what some people regard as Purgatory. Purgatory means to purge, a place of purging, and until you are purged of your lack of belief then you cannot progress upwards. And so because you are in this plane you cannot meet those who have been friendly with you in other lives, they are so much higher.’
Molygruber ngọ nguậy một cách không thoải mái rồi nói “Lạ thật, tôi có vẻ như đã làm đảo lộn mọi việc, vậy bây giờ sẽ thế nào đây?” Nghe nói vậy ông bác sĩ đứng lên và ra hiệu cho Molygruber đứng theo. Ông ta nói “Bây giờ ông phải đi đến Sảnh đường ký ức nơi ông sẽ thấy mọi sự kiện của cuộc đời mình dưới Trái Đất. Khi xem lại ông sẽ tự đánh giá đã làm được cái gì thành công và cái gì chưa thành công, và rồi ông sẽ tập trung suy nghĩ xem phải làm gì để cải thiện chính mình trong kiếp sống tiếp theo trên Trái Đất. Đi nào.”
Molygruber stirred uncomfortably and said, ‘Gee, I sure seem to have upset the apple cart, so what happens now?’ With that the doctor rose to his feet and signalled for Molygruber to do likewise. He said, ‘You have to go to the Hall of Memories now where you will see every event of your life on Earth. Seeing those events you will judge what you have done successfully, you will judge what you have done unsuccessfully, and then you will have the nucleus of an idea in your mind as to what you have to do to improve yourself in a next Earth life. Come.’
Nói rồi ông ta bước đến gần bức tường & bức tường mở ra. Ông ta và Molygruber đi xuyên qua và di chuyển đến sảnh lớn một lần nữa. Ông bác sĩ đến gần một người ngồi bên một chiếc bàn và trao đổi nhanh. Rồi ông ta quay trở về với Molygruber và nói “Đi lối này, chúng ta xuống đây.”
With that he walked to the wall and an opening appeared. He and Molygruber passed through and moved along to the big hall again. The doctor walked to a man sitting at a desk and they had a short conversation. Then the doctor returned to Molygruber and said, ‘This way, we turn down here.’
Họ cùng nhau đi xuống một hành lang dài và bước ra một bãi cỏ mọc cao, xa xa phía cuối bãi cỏ có một toà nhà kỳ lạ nhìn như là được làm từ pha lê lấp lánh sắc màu cầu vồng, và nhiều màu sắc khác nữa mà Molygruber đơn giản là không thể gọi được tên.
Together they walked down a long corridor and out into the open to a long grassy sward, at the far end of which there was a peculiar building which looked as if it was made of crystal reflecting all the colours of the rainbow, and many other colours which Molygruber simply could not name.
Họ dừng lại ngoài cửa toà nhà và ông bác sĩ nói, “Đấy, đó là Sảnh đường Ký Ức, sau khi một người đã tồn tại tại trên Trái Đất thì sẽ có ký ức được lưu giữ ở đó. Ông bước vào đó và ông sẽ thấy trước mặt mình là hình một Trái Đất mô phỏng đang trôi trong vũ trụ. Khi ông tiến đến gần nó ông sẽ có cảm giác như đang rơi xuống, rơi xuống, rồi khi đó dường như là ông đang ở bên trên mặt đất và quan sát tất cả những gì đang xảy ra, ông sẽ thấy tất cả nhưng sẽ không ai thấy ông cả. Ông sẽ thấy tất cả những việc mình đã làm, thấy những hành động của mình và những hành động đó đã ảnh hưởng đến người khác như thế nào. Đây là Sảnh đường Ký Ức, có người gọi nó là Sảnh đường Phán xét, nhưng dĩ nhiên chẳng có một vị quan toà nào ngồi ở vị trí uy nghiêm, soi ông từ đầu đến chân rồi cân linh hồn của ông để xem có đầy đủ không, và rồi nếu nó bị khiếm khuyết thì sẽ quẳng ông vào ngọn lửa vĩnh cửu. Không, thực tế không phải vậy. Trong Sảnh đường ký ức mỗi người sẽ tự thấy chính bản thân mình, và tự đánh giá xem mình có thành công hay không. Nếu không, thì tại sao lại không và có thể làm cách nào. Giờ thì,” ông ta nắm lấy cánh tay Molygruber và đẩy nhẹ lão về phía trước. “Tôi sẽ để ông ở lại đây. Hãy đi vào Sảnh đường Ký ức, hãy dành nhiều thời gian cần thiết ở đó, và khi ông quay ra sẽ có một người khác chờ ông. Tạm biệt.”
They stopped outside the door and the doctor said, ‘There, that is the Hall of Memories, there is one on every plane of existence after one gets beyond the Earth plane. You go in there and you see before you a simulacrum of the Earth floating in space. As you walk toward it you will have a sensation of falling, falling, then it will seem as though you were upon the Earth watching all that happens, seeing all but not being seen. You will see everything that you have done, you will see actions you have taken and how they have affected other people. This is the Hall of Memories, some call it the Hall of Judgment, but of course there is no great judge sitting in solemn state who will look you up and down and then weigh your soul in the balance to see if it is wanting, and then, if it is, toss you into eternal fires. No, there is nothing like that. In the Hall of Memories each person sees himself or herself, and each person judges whether he or she has been successful. If not, why not and what can be done about it. Now,’ he took Molygruber’s arm and urged him gently forward, ‘I leave you here. Go into the Hall of Memories, take as much time as is required, and when you come out another person will be waiting for you. Goodbye.’
Nói rồi ông ta quay người bước đi. Molygruber đứng đó với một cảm giác khiếp sợ lạ lùng. Lão không biết mình sắp thấy gì, và lão cũng không biết sẽ phải làm gì khi thấy những điều đó. Nhưng lão chẳng hề có dấu hiệu định đi, lão như thể một bức tượng, bức tượng của kẻ người quét rác đường phố mà không có xe đẩy và cuối cùng thì có một Lực gì đó lạ lùng xoay nhẹ lão và đẩy lão đến phía Cổng của Sảnh đường Ký Ức. Molygruber bước vào.
With that he turned and walked away. Molygruber stayed there with a strange feeling of dread. He did not know what he was going to see, and he did not know what he was going to do about what he was going to see. But he showed no sign of moving, he seemed like a statue a statue of a street sweeper without his barrow and at last some strange Force turned him gently and pushed him along in the direction of the Portal of the Hall of Memories. Molygruber entered.
Và thế là Leonides Manuel Molygruber đã bước vào Sảnh đường Ký ức, ở đó lão đã thấy lại lịch sử của bản thân và những người liên quan kể từ khi lão sinh ra là một con người.
And so it came to pass that Leonides Manuel Molygruber entered unto the Hall of Memories, and there he saw the history of himself and his associates since the beginning of time as an entity.
Lão đã học được rất nhiều thứ, lão học từ những lỗi lầm trong quá khứ, lão đã học những điều để chuẩn bị cho tương lai, và bằng cách nào đó những hiểu biết của lão trên Trái Đất đã được mở rộng, nhân cách lão được thanh lọc, và Leonides Manuel Molygruber rời Sảnh đường Ký ức vào lúc nào cũng chẳng biết, có thể là sau đó vài ngày, vài tuần hoặc vài tháng và rồi lão ngồi với một nhóm tư vấn và lên kế hoạch cho mình trở lại Trái Đất để nếu hoàn thành nhiệm vụ trong kiếp sống kế tiếp, lão có thể quay trở lại một lần nữa để đến một cảnh giới cao hơn trong cõi trung giới.
He learned much, he learned of the mistakes of the past, he learned of things for which to prepare for the future, and by means unknown on the Earth his comprehension was expanded, his character purified, and Leonides Manuel Molygruber left the Hall of Memories at some undetermined time it may have been days later, it may have been weeks later, or it may have been months later and then he sat down with a group of counsellors and planned his return to Earth so that, a task having been completed during the next life, he could return again to a much better plane of astral life.
Người dịch: Trương Thị Nguyên Hân
Biên tập: Phạm Thị Liễu
Tổng biên tập: Trung tâm VMC