Bạn đã bao giờ gặp một người đang sôi lên vì phấn khích tột độ, bước về phía bạn, níu chặt lấy tay áo bạn đến rách cả vạt mà nói: “Ôi! Cưng ơi! Tôi đã có một trải nghiệm Kinh khủng quá! Tối qua tôi đã mơ thấy mình chẳng mặc gì mà lao ra phố. Tôi đã xấu hổ quá thể luôn!”. Câu chuyện này có nhiều biến thể ở nhiều dạng khác nhau với rất nhiều người. Có thể họ “mơ” thấy mình đột nhiên được đưa tới một căn phòng triển lãm tranh đầy ắp những người ăn mặc lịch sự, rồi phát hiện ra mình quên mất chẳng mặc gì. Hoặc chính bạn có thể mơ thấy bản thân đang đứng ở một góc phố nào đó, và một lần nữa mang trên mình bộ trang phục kỳ quặc hoặc chẳng mặc gì cả. Chắc bạn cũng có thể đã biết đó là một trải nghiệm thực sự của thể vía.
Nhiều người trong số chúng ta có thể gặp những chuyến xuất vía đầy kì diệu và thú vị. Nhưng Khóa học này không phải để đưa ra những lời nhận xét dí dỏm mà thay vào đó nó được thiết kế để giúp bạn cảm thấy hoàn toàn bình thường khi gặp những điều này.
Have you ever had a person walk up to you bubbling with excitement and then, almost grasping your jacket, burst out, “Oh! My DEAR! I had a most TERRIBLE experience last night; I dreamed that I was walking down the street without a single stitch of clothing on. I was MOST embarrassed!” This has happened in various forms and various versions to many people. One may have had a “dream” in which one was suddenly transported to a drawing room full of elegantly dressed people, and then discovered that one has omitted to put on one’s clothing. Or you may have had a dream yourself in which you found yourself standing on some street corner again either in some outlandish garb, or without any garb whatsoever. That can be, you know, that can have been an actual astral experience.
Those of us who can see people doing astral travelling have some amazing and amusing encounters. But this Course is not a discourse on witticisms, but instead it is designed to help you on what is, after all, a perfectly normal occurrence.
Hãy để chúng tôi dành bài học này cho những giấc mơ, bởi giấc mơ xảy đến theo cách này hay cách khác với bất kì người nào. Từ xa xưa, giấc mơ đã được coi là dấu hiệu, là điềm báo hay rồi thậm chí có những người xem bói cho người khác dựa trên giấc mơ. Một số người khác lại cho rằng giấc mơ chỉ là những hình ảnh của trí tưởng tượng khi tâm trí đang lơ là nhiệm vụ kiểm soát cơ thể trong giấc ngủ. Điều này không hoàn toàn chính xác, hãy để chúng tôi cùng các bạn đi vào từng quá trình của giấc mơ.
Let us devote this particular Lesson to dreams, because dreams in one form or another happen to anybody, to everybody. From time immemorial dreams have been looked upon as omens or signs or portents, and there are even those who purport to tell fortunes by one’s dreams? Others consider that dreams are just figments of the imagination when the mind is temporarily divorced from controlling the body during the process of sleep. This is quite incorrect, but let us get down to this dream business —
Như chúng ta đã thảo luận ở các Bài học trước, chúng ta bao gồm ít nhất hai thể. Chúng ta sẽ chỉ đề cập đến hai thể, thể xác và thể vía, vì tất nhiên chúng ta còn có nhiều thể khác nữa. Khi chúng ta đi vào giấc ngủ, thể vía của chúng ta dần dần tách khỏi thể xác và trôi lên từ đó.
Cùng với sự tách ra của hai thể, tâm trí cũng thực sự tách ra theo. Thể xác có hầu hết các cơ chế giống với một trạm phát thanh, nhưng khi người phát thanh viên rời đi, thì sẽ không còn ai để phát đi bản tin. Thể vía lúc này lơ lửng phía trên thể xác, phân vân một lúc xem nên đi đâu hay làm gì. Ngay sau khi quyết định được đưa ra, thể vía sẽ thường nghiêng bàn chân trước và dừng lại thường là ở cuối giường. Rồi giống như chú chim rời cành, thể vía sẽ nhún mình vọt đi và biến mất nơi cuối Sợi Chỉ Bạc.
As we have discussed in previous Lessons, we consist of at least two bodies. We are going to deal with two bodies only, the physical and the immediate astral, but of course there are many more bodies.
When we go to sleep our astral body gradually separates from the physical body and drifts up from the reclining physical.
With the separation of the two bodies the mind is indeed separated. In the physical body there is all the mechanism in much the same way as one can have a broadcasting station, but when the announcer goes off then there is no one left to send messages. The astral body, now floating above the physical, ruminates for some moments deciding where to go and what to do. As soon as a decision has been reached the astral body tilts feet foremost and settles down usually at the end of the bed. Then like a bird leaving a twig, the body gives a little leap upwards and is gone, soaring away at the end of the Silver Cord.
Đối với hầu hết mọi người, nhất là người phương Tây, họ không hề có nhận biết rằng mình đã thực sự có những chuyến du hành thể vía, không nhận biết được bất kỳ sự trùng lặp cụ thể nào, nhưng khi tỉnh giấc, họ có thể cảm nhận được sự ấm áp của tình bạn rồi thốt lên: “Tôi đã mơ thấy ai đó tối qua, anh ấy CÓ VẺ ổn!”. Khả năng rất lớn là những người này đã đến “nơi nào đó” hoặc “gặp ai đó” bởi đây là một trong những kiểu du hành đơn giản và thường diễn ra nhất. Vì một lý do nào đó chúng ta luôn bị hấp dẫn bởi những ám ảnh trong quá khứ và có xu hướng thích đi tới những nơi đã từng đến trước đây, trên thực tế cảnh sát cũng tuyên bố rằng có nhiều khả năng tội phạm luôn có ý định quay lại hiện trường phạm tội của mình.
Most people, in the West particularly, are not aware of the actual occurrences of their astral travelling, they are not aware of any particular incident, but when they return they may have a warm feeling of friendship, or they may say, “Oh, I dreamed of so-and-so last night, he DID look well!” In all probability the person actually did visit “so-and-so,” or whoever it was, because such travel is one of the simplest and most frequently undertaken; for some peculiar reason we always seem to gravitate to old haunts, we seem to like to go places where we have visited before, in fact the police have a statement to the effect that criminals always return to the scene of their crimes!
Thực ra chẳng có gì đáng chú ý khi chúng ta đi thăm bạn bè bởi tất cả chúng ta đều rời khỏi thể xác, du hành trong thể vía và hẳn là phải đi đâu đó. Chừng nào còn chưa được “dạy” rằng một chủ thể có thể đi vào tận vũ trụ, thì chừng đó họ còn dính lấy những nơi cụ thể mình biết trên Trái đất. Những người chưa từng được dạy về du hành thể vía có thể thăm một người bạn đang sống ở nước ngoài, hoặc một ai đó muốn được thấy một cửa hàng cụ thể, hoặc một nơi nào đó đó sẽ đi và thăm những nơi ấy… Nhưng khi quay lại với thể xác và thức giấc họ nghĩ – nếu có – rằng mình vừa trải qua một giấc mơ.
There is nothing at all remarkable in us visiting friends because we all leave the physical body, we all do astral journeying and we must go somewhere. Until one is “educated” to the subject one does not roam in astral realms, but instead clings tenaciously to known places on the surface of the Earth. People who have not been taught about astral travelling may visit friends overseas, or a person with a very great desire to see some particular shop or location will go and see the shop or location, but upon their return to the flesh and to awakeness they think — if they think at all! — that they have had a dream.
Bạn có biết tại sao chúng ta mơ? Tất cả chúng ta có những trải nghiệm bắt nguồn từ thực tại. “Giấc mơ” của ta thật như thể những chuyến du ngoạn từ Anh Quốc sang New York bằng máy bay hay thuyền, hoặc từ Aden qua Accra trên những phương tiện tương tự, tất nhiên ta tạm gọi chúng là “giấc mơ”. Trước khi bàn sâu hơn về chủ đề giấc mơ, để chúng tôi nhắc lại rằng sau Hiệp ước Công-x-tăng-ti-nốp (Contratinople) vào những năm 60, khi những người đứng đầu Nhà thờ Công giáo quyết định những gì sẽ được đưa ra trong giáo lý “Cơ đốc giáo”, thì hầu hết các giáo lý của các Bậc Thầy Vĩ Đại đều bị bóp méo hoặc bị đàn áp. Chúng tôi có thể đưa ra những bằng chứng rõ ràng về tất cả từ Hồ sơ Akashic. Nhưng mục đích của chúng tôi trong việc chuẩn bị Khóa học này là để giúp mọi người nhận biết về bản thân mình chứ không phải để đả kích ai đó dù đức tin ấy được ngụy biện ngô nghê cỡ nào. Chúng tôi có thể hoàn toàn tuyên bố rằng các cơ sở tôn giáo phương Tây trong nhiều thế kỷ qua hoàn toàn không dạy bất cứ điều gì về du hành thể vía bởi nó không thuộc bất cứ phần nào của tôn giáo chính thống. Xin nhấn mạnh ở đây “tổ chức tôn giáo chính thống”.
Do you know why you dream? We all have experiences which are excursions into reality. Our “dreams” are as real as a journey from England to New York by plane or ship, or from Aden to Accra by similar means, yet we term them “dreams.” Before delving further into the subjects of dreams let us remind one that since the Convention of Constantinople in the Year 60, when the leaders of the Christian Church decided what was to be embodied in “Christianity,” much of the teachings of the Great Masters have been distorted or suppressed. We could add some very pungent comments on all this from information which we have obtained from the Akashic Record, but our purpose in preparing this Course is to help people to know themselves, not to tread on anyone’s corns no matter how fallacious those “corns” of belief may be! Let us content ourselves with stating that in the Western hemisphere for several centuries past people quite definitely have not been taught anything about astral travelling because it does not fall into any portion of organized religion. Incidentally, let us remind you that we say here “organized religion”!
Xin nhắc lại một lần nữa là ở phương Tây đa số mọi người đều không tin chuyện các nàng tiên cũng như Tinh linh Thiên nhiên. Và khi trẻ em nói rằng chúng nhìn thấy hay chơi đùa cùng những Tinh linh này thì chúng thường bị diễu cợt hay mắng mỏ bởi những người lớn tự cho mình là khôn ngoan hơn. Điều này cũng giống như nhiều tình huống khác, trẻ em thông minh và sáng suốt hơn người lớn rất nhiều.
Thậm chí ngay trong Kinh thánh cũng có tuyên bố rằng “Chừng nào các con không trở thành một đứa trẻ thì không thể nào vào được Nước Thiên Đường!”. Hoặc chúng ta có thể diễn đạt theo một cách khác “Nếu bạn có một niềm tin trẻ thơ không bị ảnh hưởng bởi sự nghi hoặc của người lớn, bạn có thể đi bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào”
Again, in the Western hemisphere most people do not believe in fairies nor in Nature Spirits, and children who see fairies and Nature Spirits, and who undoubtedly play with such entities, are laughed at or scolded by adults who really should know better, for in this, as in many other cases, the child is far cleverer and far more awake than is the adult.
Even the Christian Bible states that “Unless ye be as a little child you cannot enter into the Kingdom of Heaven.” We could state this differently and say, “If you have the belief of a child uncontaminated by adult disbelief you can go anywhere at any time.
Trẻ em khi bị chế giễu sẽ học cách che giấu những gì mình thấy. Thật không may, chúng sẽ sớm mất đi khả năng nhìn thấy những thực thể khác vì muốn giấu khả năng của chính mình. Điều này khá giống trường hợp những giấc mơ. Con người có những trải nghiệm khi thể xác ngủ, lúc đó, thể vía không hề ngủ, và khi trở về với thể xác sẽ có những sự xung đột giữa hai thể. Thể vía biết sự thật, còn thể xác bị ô nhiễm và tắc nghẽn bởi các khái niệm đã khắc sâu theo giáo dục từ nhỏ đến lớn.
Khi trưởng thành theo những điều kiện người ta sẽ không còn đối diện với sự thật nữa, do đó sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Thể vía đã tách rời và thực hiện, trải nghiệm cũng như nhìn thấy mọi thứ, nhưng thể xác không tin vào điều này vì nền giáo dục phương Tây không tin vào bất cứ cái gì nếu không cầm được trong tay và tháo tung ra xem chúng hoạt động như thế nào.
Người phương Tây muốn có bằng chứng, bằng chứng, và nhiều bằng chứng hơn nữa, và họ luôn luôn cố gắng chứng minh rằng những bằng chứng đó là sai. Vì vậy, ta có sự xung đột giữa thể xác và thể vía, dẫn đến nhu cầu cần hợp lý hóa những xung đột đó. Và trong trường hợp này cái được gọi là giấc mơ sẽ hợp lý hóa những trải nghiệm của thể vía thành một loại trải nghiệm nào đó, thường như vậy kết quả sẽ là những hình ảnh kì lạ và không dễ mà có thể tưởng tượng được.
Children, being scoffed at, learn to disguise what they really see. Unfortunately they soon lose the ability to see other entities because of this need of concealing their real abilities. It is much the same in the case of dreams. People have experiences when their physical body is asleep, for of course the astral body never sleeps, and when the latter returns to the former there may be a conflict between the two; the astral knows the truth and the physical is contaminated and clogged by preconceived notions inculcated from childhood up to adulthood. Through conditioning adults will not face up to the truth, so there arises a conflict; the astral body has been off and done things, experienced things, seen things, but the physical must not believe in this because the whole teaching of Western people is to disbelieve anything that cannot be held in the two hands and pulled to pieces to see how it works. Westerners want proof, more proof, and still more proof, and all the time they try to prove that the proof is wrong. Thus we have the conflict between the physical and the astral, and that leads to a need for rationalization. In this case the dreams — so-called — are rationalised into some sort of experience, frequently with the weirdest results imaginable!
Chúng ta hãy đi vào vấn đề này một lần nữa; ta có thể có tất cả các loại trải nghiệm khác thường khi thể vía du hành. Thể vía của ta muốn ta thức dậy với trí nhớ rõ ràng về những điều đã trải qua. Nhưng một lần nữa, thể xác không chấp nhận những mâu thuẫn giữa hai cơ thể. Và một số hình ảnh thực sự bị bóp méo kinh ngạc khi đưa trở lại trí nhớ của chúng ta, những hình ảnh đó là những điều không thể xảy ra. Bất cứ điều gì xảy ra với thể vía nếu trái với những định luật vật lý trên Trái đất thì đều có xung đột. Và như thế, chúng ta sẽ gặp những ác mộng hoặc những điều bất thường nhất mà ta có thể tưởng tượng được.
Trong trạng thái thể vía, người ta có thể bay lên, trôi đến bất cứ đâu, gặp bất cứ ai hay thăm bất cứ trung tâm nào trên thế giới. Còn trong thể xác, ta sẽ không thể nào đi xuyên qua mái nhà và một lần nữa cần phải nhắc lại: chính những đối nghịch giữa thể vía và thể xác làm cho những trải nghiệm du hành được thể vía cố gắng truyền tải vào trí nhớ của chúng ta trở nên cực kỳ méo mó và thực sự làm mất hết ý nghĩa. Và chúng ta có những cái gọi là giấc mơ thật vô nghĩa, chúng ta mơ thấy toàn những thứ rác rưởi hay những cái tương tự thế khi ta trong thể xác, nhưng những thứ rác rưởi trong thế giới vật lý lại là những thứ phổ biến ở cõi trung giới.
Let us go into it again; we could have all sorts of unusual experiences when astral travelling. Our astral body would like us to wake up with a clear memory of all these experiences, but again, the physical body cannot permit it so there is a conflict between the two bodies, and some truly amazingly distorted pictures come back into our memories, things which could not possibly happen.
Whenever anything happens in the astral which is contrary to the physical laws of the physical Earth there is conflict, and so fantasy sets in and we get nightmares or the most unusual happenings which one can imagine.
In the astral state one can levitate, float upwards, travel anywhere and see anyone, and visit any of the centres of the world. In the physical it is not possible to move across the rooftop, and thus it is, we repeat, that in the conflict between the physical body and the astral body there are such extremely distorted renderings of our astral travelling experiences which really nullify any benefit which is trying to be sent down by the astral.
We get so-called dreams which do not make sense to us, we dream all sorts of rubbish, or so we say when we are in the physical, but the things which are rubbish in the physical are commonplace in the astral.
Chúng ta hãy quay lại câu chuyện về giấc mơ xuống phố mà không mảnh vải che thân. Khá nhiều người có trải nghiệm thật đáng xấu hổ trong giấc mơ này, nhưng tất nhiên, đó hoàn toàn không phải là một giấc mơ. Trải nghiệm này xuất phát từ thực tế, đó là khi chúng ta du hành thể vía mà lại quên đi việc mặc đồ du hành cho thể vía. Nếu một người không “tưởng tượng” ra sự che chở cần thiết của khi mặc đồ du hành thì dĩ nhiên chúng ta sẽ du hành thể vía trong trạng thái khoả thân hoàn toàn. Rất nhiều lần, thể vía rời khỏi thể xác vội vàng, trong sự phấn khích tột độ khi được giải thoát khỏi thể xác. Được thoát khỏi thể xác đã là một phần thưởng quá lớn khiến ta quên mất việc nghĩ đến những thứ khác.
Let us return to our original remarks about walking down the street without a stitch of clothing on.
Quite a number of people have had this highly embarrassing experience apparently in a dream, but, of course, it is not a dream at all! It arises from the fact that when one goes astral travelling one may forget all about wearing astral clothes!
If a person does not “imagine” the necessary covering then we have the spectacle of someone travelling in the astral completely nude.
Many times a person will leave the physical body and soar upwards and outwards in a great hurry, in great excitement at having got free of the cloying flesh. Getting out of the body was the prime achievement leaving no opportunity for thinking about other things.
Chúng tôi phải nhắc lại với bạn rằng cơ thể tự nhiên vốn không có quần áo. Quần áo đơn giản là khái niệm do con người tạo ra, vốn không tồn tại trong thực tế. Chúng tôi có thể lạc đề ở đây một chút để nói với bạn vài điều khác có thể sẽ gây tò mò cho bạn.
The natural body, we must remind you, is a body without clothing for clothing is a purely man-made convention which has no point in reality. We might digress here for a moment to tell you something else which possibly will intrigue you.
Thời xa xưa, đàn ông và đàn bà có thể nhìn thấy thể vía của nhau. Mọi tư tưởng của con người lúc đó đều rõ ràng, động cơ của con người được hoàn toàn cởi mở. Và chúng tôi xin nhấn mạnh với bạn, nơi phát sáng hào quang rực rỡ, mạnh mẽ nhất chính là nơi ngày nay nhân loại chúng ta dùng quần áo che lại. Đàn ông và nhất là phụ nữ luôn giữ khu vực nhạy cảm được che chắn trước mắt của người khác vì không muốn họ đọc được suy nghĩ hay động cơ của mình vì chúng không phải lúc nào cũng như họ muốn. Nhưng điều này như chúng tôi đã nói, nó khá lạc đề và ít có liên quan đến những giấc mơ, tuy nhiên nó là một điểm khiến bạn có thể phải suy ngẫm về quần áo.
In the days of long ago man and woman could see the astral of each other. Thoughts then were plain to all; one’s motives were absolutely open, and, we tell you again, that the colours of the aura flare most vividly and most strongly around those areas which people now keep covered! Mankind, and especially womankind, keeps certain areas covered because they do not want others to read their thoughts and their motives which may not be always desirable. But this, as we said, is quite a digression and has little bearing on dreams, it is a point, though, which may cause you to ponder on clothing.
Khi một ai đó đang du hành thể vía, họ sẽ luôn “tưởng tượng” ra một kiểu quần áo mà họ thường mặc vào ban ngày. Nếu “tưởng tượng” này bị bỏ quên, một Thấu nhân đang tiếp xúc vị khách du hành thể vía kia có thể nhận thấy điều đó và thấy được anh ta hoặc cô ta đang không mặc gì. Chúng tôi đã thấy mọi người gọi chúng tôi trong thể vía khi họ không mặc gì, hoặc có lẽ chỉ mặc một chiếu áo pyjama hay trong vài thứ quần áo kì dị không thể miêu tả, và không thể tìm thấy trong bất cứ danh mục đồ hiện đại nào ngày nay. Có một thực tế là khi một người quá chú trọng về quần áo lại thường sẽ tưởng tượng ra những bộ quần áo – giấc mơ hóa bản thân họ – những bộ quần áo mà họ sẽ không khoác lên mình ở thể xác. Nhưng tất cả điều này không quan trọng, chúng tôi nhắc lại một lần nữa rằng quần áo chỉ một thứ quy ước của loài người, và chúng ta cũng không cho rằng khi lên thiên đàng, ta sẽ mặc quần áo như trên Trái đất này.
When one is doing astral travelling one usually “imagines” the type of clothing which one would normally wear in the daytime. If this “imagining” is omitted a clairvoyant receiving an astral visitor may receive that person and find that he or she has not a stitch of clothing on. We have had people call on us in the astral and they were wearing either nothing or perhaps a pyjama jacket, or some other quite “out of this world” garment which defies description and possibly would not be found in any lingerie catalogue of the present day. It is a fact also that people who are over-clothes-conscious will often imagine themselves — dream themselves up — clothing which they would not at all wear when in the physical body. But all this does not matter, because we again state that clothing is merely a convention of humanity and we do not suppose that when we got to heaven we shall be wearing clothing such as there is upon this Earth.
Giấc mơ là sự cụ thể hóa những sự kiện trong đời sống vào cõi trung giới, và như chúng tôi đã đề cập trước đây, một người ở trong thể vía có thể nhìn thấy dải màu rộng hơn, xa hơn và rõ ràng hơn rất nhiều. Mọi thứ sáng tỏ hơn, mọi thứ “rộng lớn hơn cả cuộc sống”, và người ta có thể nhìn thấy mọi thứ từ chi tiết nhỏ nhất cho tới những dải màu rộng hơn tất cả những gì có trên Trái đất. Hãy để chúng tôi đưa một ví dụ về điều này.
Dreams, then, are a rationalization of actual living events which occur in the astral world, and as we have previously stated, when one is in the astral one sees with a far greater range of colours and with far, far greater clarity. Everything is brighter, everything is “larger than life,” one can see the most minute details, the colours are of a range far surpassing anything that can be upon this Earth. Let us give an example here.
Ta lang thang trong thể vía xuyên qua những vùng đất và băng qua biển cả để đến một đất nước xa lạ. Ngày hôm ấy rực rỡ với bầu trời xanh sáng chói lọi, dưới chân là những cơn sóng biển trắng xóa vỗ nhẹ và tất nhiên không chạm đến ta. Ta ngồi xuống một bãi cát vàng rực rỡ để ngắm những hạt cát hình dạng kì diệu như tinh thể kim cương. Mỗi hạt cát đều lấp lánh như những viên đá quý trong ánh mặt trời. Ta lướt nhẹ qua những nhành rong biển đang vẫy tay, kinh ngạc trước những mảng màu nâu và xanh lá trôi nhẹ và những bong bóng khí đang chuyển dần sang sắc vàng hồng. Bên phải ta là một tảng đá xanh lục, nhìn thoáng qua nó như thể một viên ngọc tinh khiết nhất. Ta có thể nhìn xuyên qua những vân đá bề mặt là những sinh vật hóa thạch đã tồn tại ở đó từ hàng triệu năm trước. Ta di chuyển xung quanh, nhìn ngắm mọi thứ mới lạ mà đôi mắt chưa từng thấy bao giờ. Ta có thể nhìn thấy những thứ màu sắc nổi trôi lấp ló từ những quả cầu không khí trong suốt, đây thực sự là mãnh lực sống của không khí. Những màu sắc tuyệt vời, mãnh liệt và tầm nhìn của chúng ta mở rộng đến mức có thể nhìn thấy được cả độ cong của Trái đất, thu vào tầm mắt ta không thiếu bất kỳ chi tiết nào.
We wandered out in our astral form far across the land and over the sea to a distant country. The day was brilliant with a vivid blue sky, and the sea beneath us had gentle white topped waves flicking up at us, but, of course, not touching us. We sank down upon a golden sand and stopped to examine the wondrous diamond-like structure. Every point of sand glittered like gems in the sunlight. We moved along gently over waving fronds of seaweed, we were amazed at the delicate browns and greens and the air bladders which seemed to be turning golden-pink.
To our right was a rock of greenish tinge, it looked for a moment as if of the purest jade. We could see part way through the outer surface, we could see the veins and the striations, and we could see also some minute fossil-like creatures which had been embedded in the rock millions of years before. As we moved around we looked about us with eyes that seemed to be new, with eyes that saw as never before. We could see what appeared to be transparent globes of colour floating in the atmosphere, globes which were indeed the living force of the air. The colours were marvelous, intense, varying and our acuity of vision was such that we could see as far away as the curvature of the Earth would permit without causing us to lose any detail whatsoever.
Trên Trái đất già nua nghèo nàn của ta, với xác thịt phàm trần, chúng ta dường như người mù, ta bị giới hạn về dải màu và chỉ nhận biết được những sắc thái đơn điệu. Chúng ta còn bị cận thị, loạn thị và những khiếm khuyết khác khiến chúng ta không thể nhìn thấy các thứ như thực tế của chúng. Ở đây ta gần như không có cảm giác và nhận thức, ta thực sự là những thứ đáng thương trên Trái đất này. Chúng ta như đang ở trong một lớp vỏ đất sét, chứa đầy tham muốn, hận thù và bị tắc nghẹn với những loại thức ăn hổ lốn. Nhưng khi chúng ta đến với thế giới tự do của thể vía, ta lại có thể thấy – một cái nhìn trong trẻo rộng khắp – thấy những màu sắc như ta chưa từng thấy trên chính Trái đất.
Nếu bạn đã có trải nghiệm “giấc mơ” mà bạn thấy rõ ràng kinh ngạc những màu sắc, và trong đó bạn thấy vui thích với những mảng màu tuyệt vời thì bạn có thể biết rằng đó không phải là giấc mơ thông thường mà là sự hợp lý hóa một trải nghiệm trong thể vía.
Upon this poor old Earth of ours, while encased in flesh, we are comparatively blind, we have a limited range of colours and a poor perception of the shades of colours. We suffer from myopia, astigmatism, and other defects which make it impossible for us to see things as they really are. Here we are almost bereft of senses and perceptions, we are poor things indeed upon this Earth encased as we are in a sheath of clay, loaded down with lusts and grudges and clogged with the wrong type of food, but when we get out into the free world of the astral we can see — see with the greatest clarity — see colours such as we never saw upon the Earth itself.
If you have a “dream” in which you see with startling clarity, and in which you are delighted by the amazing array of colours, then you can know that you have not had an ordinary common dream, but are rationalizing a genuine astral travelling experience.
Có một vấn đề khác ngăn cản con người nhớ lại sự thích thú của mình khi ở thể vía. Đó chính là: Khi con người ở trong thể vía, con người rung động ở một tần số rất khác và nó cao hơn nhiều khi ở trong thể xác. Đây là một khía cạnh giúp dễ dàng rời thể xác, vì sự khác biệt về rung động không ảnh hưởng gì khi thể vía tách ra và đi ra “ngoài”. Nhưng trở ngại xảy ra khi chúng ta quay trở lại thể xác, và nếu chúng ta hiểu những trở ngại này là gì thì có thể điều khiển một cách hữu thức cho thể vía nhập vào thể xác được hài hòa sau này.
There is another matter which prevents many people from remembering their pleasures in the astral. It is this: When one is in the astral one is vibrating at a far, far higher rate than when one is encased in the body. It is an easy matter when leaving the body, because the difference in vibrations matters not at all when one is going “out,” the obstacles occur when we return to our body, and if we know what those obstacles are now we can consciously dwell upon them and help astral and physical vehicles to reach some sort of arrangement.
Hãy tưởng tượng chúng ta đang trong thể vía, để lại thể xác phía bên dưới. Nó rung động với một tốc độ nhất định, liên tục “tích tắc”, thể vía rung động với sự sống tràn đầy sinh khí, không chìm trong bệnh tật hoặc khổ đau! Có lẽ sẽ dễ dàng hơn khi mô tả việc này theo cách của Trái đất. Hãy tưởng tượng mình là một hành khách đang gặp rắc rối trên một chuyến xe bus đang di chuyển, có thể là 20 hoặc 30 dặm một giờ, và người hành khách muốn rời khỏi xe bus nhưng thật không may chiếc xe không thể dừng lại. Vấn đề là người hành khách phải nhảy khỏi xe, xuống đường mà không khiến cơ thể bị thương hay bị đau. Những nhân viên phụ xe luôn thực hiện dễ dàng việc này. Chúng ta phải học làm sao để nhảy xuống khỏi xe khi nó đang di chuyển, giống như học làm sao để nhập vào thể xác khi tốc độ của hai phương tiện này là khác nhau!
Let us imagine that we are in the astral, our flesh body is below us. It is vibrating at a certain speed, “ticking over” almost, while the astral body is a-quiver with life, with vitality, for you are not bogged down with illness or with suffering in the astral! Perhaps it will help us if we put things in terms of the Earth. Let us consider that we are dealing with the problems of a person in a bus; the bus is travelling at, maybe, twenty or thirty miles an hour, and the passenger urgently desires to leave the bus, which, unfortunately, cannot be stopped. So the problem is that the passenger has to jump off the bus in such a manner that he alights in the roadway without hurting himself in any way at all. If he is careless he gets badly damaged, but if he knows how, it can be done easily for one often sees bus personnel doing it. We have to learn by experience how to get off the bus when the vehicle is moving, we also have to learn how to get into the body when the speeds of the two vehicles are different!
Khi chúng ta trở về từ trải nghiệm du hành thể vía, vấn đề của chúng ta là nhập vào thể xác. Một lần nữa chúng tôi nhắc lại rằng mức dao động ở thể vía cao hơn rất nhiều so với thể xác, chúng ta không thể làm tăng mức dao động của thể này hoặc giảm mức dao động của thể kia ở một giới hạn hết sức hạn chế mà chỉ có thể đợi đến lúc có sự “đồng bộ hài hòa” giữa hai thể. Với việc thực hành, ta có thể tăng nhẹ tốc độ của thể xác và giảm nhẹ tốc độ của thể vía, nhờ vậy nên dù chúng vẫn đang ở mức dao động khác xa nhau, nó vẫn xuất hiện những điểm hài hòa – một sự rung động đồng nhịp – giữa hai thể mà cho phép ta nhập vào thể xác một cách an toàn. Đó là vấn đề cần luyện tập, luyện tập để khôi phục lại bản năng, bộ nhớ của giống loài, và khi có thể làm được điều đó, ta sẽ lấy lại được nguyên vẹn tất cả những trải nghiệm trong thể vía.
When we return from astral travelling experiences our problem is to get into the body. Again, we are vibrating in the astral at a much higher rate than we are in the physical, and as we cannot slow down the one nor speed up the other more than a very very limited amount, we have to wait until we can “synchronize a harmonic” between the two. With practice we can do that, we can slightly speed up the physical body and slightly slow down the astral body so that while they are still at widely dissimilar vibrations, there is a fundamental harmonic — a compatibility of vibration — between the two, and that enables us to “get in” safely. It is a matter of practice, instinctive, racial-memory practice, and when we can do that we can get all our memories intact.
Bạn có nhận ra khó khăn ở đây không? Hãy tưởng tượng thể vía của bạn là một chiếc cần đĩa than. Và thể xác là một chiếc máy ghi đĩa đang quay với tốc độ 48 vòng/phút. Vấn đề của chúng ta là cần phải đặt kim quay vào đúng một từ cụ thể hoặc một nốt nhạc. Nếu bạn hiểu được sự khó khăn khi đặt kim quay vào đúng nốt nhạc đã được chọn từ trước bạn sẽ thấy khó khăn (khi không có luyện tập) nhường nào để quay về thân xác từ cõi trung giới mà vẫn giữ nguyên tất cả trải nghiệm.
Do you find this difficult to realize? Then let us imagine that your astral body is a phonograph pick-up. Your physical body is a phonograph record turning at — what speed shall we say? — 48 r.p.m.? Our problem is to put the needle onto the rotating record so that we hit upon one particular word or one particular musical note. If you think of the difficulties of putting this phonograph pick-up in contact with the record so that the previously determined word or musical note is chosen, then you will appreciate how difficult it is (without practice) to come back from the astral with memories intact.
Trong trường hợp do quá vụng về hoặc không được thực hành trước đó, chúng ta trở lại thể xác mà không có được sự “hòa hợp”, rồi thức giấc với cảm giác gần như trống rỗng, mọi thứ đan chằng chịt vào nhau, có thể khiến bạn cảm thấy đau nửa đầu hoặc không khỏe. Đó là vì hai rung động hợp nhất không hài hòa, giống như sự bất thường khi sang số xe một cách vụng về vậy. Nếu nhập lại thể xác với tần số rung động sai biệt, ta sẽ thấy thể vía sẽ không còn vừa vặn với thể xác, có thể bị nghiêng qua bên này hoặc bên kia dẫn tới kết quả là sự suy sụp hoàn toàn. Nếu không may bị như vậy, cách chữa duy nhất là đi ngủ một lần nữa hoặc nghỉ ngơi càng yên tĩnh càng tốt, không cử động, không suy nghĩ nếu bạn làm được, vẫn tiếp tục giữ im lặng và cố gắng để thể vía rời khỏi cơ thể xác một lần nữa. Thể vía sẽ trôi dạt và bay lên trên thể xác vài chục centimet và sau đó nếu ta cho phép, nó sẽ nhập trở lại thể xác với sự đồng nhất hoàn hảo. Khi đó ta sẽ không còn cảm thấy ốm hoặc kiệt sức. Chỉ thực hành đơn giản như thế trong khoảng mười phút. Thà dành mười phút này để lấy lại sự khỏe còn hơn nhảy phắt đi vội vã để rồi cảm thấy khổ sở muốn chết luôn cho xong, bởi vì bạn không thể cảm thấy khá ơn chừng nào còn chưa ngủ lại để hai cơ thể này hoàn toàn đồng bộ.
If we are clumsy or unpracticed, and we come back without being “in synchronization” we awaken feeling thoroughly “out of sorts,” we feel cross with everything; we have migraine, possibly we feel sick and bilious. That is because the two sets of vibration were united with a clash just as one can get disharmony and a very definite clash if one changes gear in a car in a clumsy manner. If we come back at the wrong rate of vibration we may find that the astral body does not fit exactly into the physical body, it may be tilted to one side or the other and the result is thoroughly depressing. If we are so unfortunate as to do this the only cure is to go to sleep again or rest as quietly as possible, not moving, not thinking if one can manage it, keeping quite still and trying to get the astral body free from the physical once more. The astral body will drift up and lift a few feet above the physical body, and then, if we allow it, it will sink down and come back into the physical body in perfect alignment. We shall not feel sick or depressed anymore. It only takes practice and perhaps ten minutes of your time. It is better to give this ten minutes and feel well, than jump up all in a rush and feel that you would be happy to die on the spot, because you cannot and will not feel better until you have been to sleep again and allowed your two vehicles to come completely into alignment.
Đôi khi, ta thức dậy vào buổi sáng với kí ức về một giấc mơ rất đặc biệt. Có thể là một sự kiện lịch sử hoặc hoàn toàn là một thứ “vượt khỏi thế giới này”. Trong trường hợp đó. Trong hoàn cảnh đó có thể vì vài lý do đặc biệt kết nối tới quá trình luyện tập khiến bạn có thể truy cập vào Thư viện Akashic (chúng ta sẽ bàn ở bài học sau), trong đó bạn có thể nhìn thấy điều đã diễn ra ở quá khứ, hay hiếm hoi hơn, là những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Những nhà tiên tri đưa ra những tiên đoán thường đến tương lai và nhìn thấy xác suất các sự kiện xảy ra, nó không phải là các thực tại bởi chưa diễn ra, nhưng có thể biết được xác suất và báo trước về các sự kiện. Bạn có thể thấy rằng vì thế người ta cố gắng ghi nhớ các sự kiện diễn ra trong thể vía càng nhiều càng tốt, bởi càng nhớ nhiều càng có lợi cho việc chuyển hóa, còn không thì chẳng học được gì khi quên béng tất cả chỉ sau vài phút.
Sometimes one comes back to awareness in the morning with memories of a very peculiar dream indeed. Possibly it may be of some historical occurrences, or it may be quite literally something “out of this world.” In that case it may well be that for some specific reason connected with your training you have been able to contact the Akashic Record (we shall deal with that in a later Lesson), that you could see what happened in the past, or, more rarely, what will probably happen in the future. Great seers who make prophesies can often move the future and see probabilities, not actualities, for they have not happened, but probabilities can be known and foretold. You will see from this that, the more one can cultivate a memory of what occurs in the astral, the more benefits one can derive because there is no point in learning something with much toil and trouble if one is going to forget all about it within the next few minutes.
Cũng thường có người thường thức dậy với một tâm trạng cáu kỉnh, thấy chán ghét thế giới này và mọi thứ liên quan đến nó. Sẽ mất hàng tiếng, thậm chí vài tiếng để khôi phục từ tâm trạng ảm đạm này. Có cả đống lý do cho thái độ cá biệt ấy, bởi người đó khi đi trong thể vía có thể làm những việc dễ chịu, đến những nơi thư thái, gặp những con người hạnh phúc. Thông thường, anh ta du hành vào cõi trung giới trong thể vía khi thể xác ngủ và hồi phục. Ở cõi trung giới anh ta thấy hoàn toàn tự do, không bị bó buộc, giới hạn và cảm thấy thực sự tuyệt vời. Và rồi anh ta lại bị gọi trở về thể xác để bắt đầu một ngày mới của cái gì đây? Khổ sở? Làm việc cật lực? Bất cứ là cái gì thì cũng thường là điều không hạnh phúc. Thế là khi phải trở lại, phải dứt bỏ cõi trung giới thanh bình, anh ta cảm thấy không hề hạnh phúc và bực tức khi thức dậy.
It frequently happens that one awakens in the morning thoroughly bad tempered, thoroughly hating the world, and all that is within it. It takes one many, many hours to recover from this really black and gloomy mood. There are a number of reasons for this particular attitude; one is that in the astral state one can do pleasant things, go to pleasant places and see happy people. Normally one goes into the astral as a form of recreation for the astral body while the physical body sleeps and recuperates. In the astral one has a feeling of freedom, an utter lack of restriction and constriction, the feeling is truly wonderful. And then comes the call back into the flesh to start another day of — what? Suffering? Hard work? Whatever it is it is usually unhappy. And so having come back, having been torn away from the pleasures of the astral one is truly unhappy and bad tempered on awakening.
Một lý do khác không dễ chịu lắm, đó là chúng ta là những đứa trẻ đang trong lớp học, cố gắng để học những bài đã lên kế hoạch sẵn ở ngôi trường mang tên Trái đất. Khi chúng ta đi ngủ, thể vía có thể “rời trường” và về nhà vào cuối ngày cũng giống như trẻ em đi học và về nhà vào cuối ngày. Rất nhiều lần, một người có thể tự hài lòng và tự mãn trên Trái đất đi ngủ, rồi thức dậy vào sáng hôm sau trong một tâm trạng rất tệ.
Another reason, and not such a pleasant one, is that when we are on Earth we are as children in a classroom learning, or trying to learn, the lessons which we ourselves planned to learn before coming to the Earth. When we go to sleep it is so that the astral body can “leave school” and go home at the end of the day in just the same way as children return to their homes at the end of the day. Many times, though, a person who is self satisfied and complacent upon the Earth, thinking that he or she is a very important person, will go to sleep and then awaken in the morning in a thoroughly bad mood.
Điều này thường xảy ra do trong trạng thái thể vía, anh ta bị sốc khi nhận ra mình đã làm ra cả mớ hỗn độn trong cuộc sống trên Trái Đất, rằng tất cả những sự tự tin và tự mãn chả đưa anh ta tới đâu cả. Không phải cứ có cả đống tiền hay tài sản hàng chục mẫu Anh nghĩa là anh ta đang làm tốt.
This is usually because that person has seen in the astral that he is making a shocking mess of his life on the physical Earth, that all the smugness and all the complacency is not really getting him anywhere. It does not at all follow that because a person has a load of money and acres of property that he is doing a good job.
Chúng ta đến trái đất để học những điều cụ thể giống như một người đến trường tiểu học hay đại học để học những môn cụ thể. Sẽ là vô ích nếu một cậu sinh viên ghi danh vào một khóa học để trở thành một bác sĩ xuất chúng nhưng không hiểu vì sao anh ta lại đi thu phế liệu, các thể loại rác rưởi từ nội thành đến ngoại thành.
We come to Earth to learn specific things just as a person going to a school or college learns to do specific things. It would be quite useless, to give you an example, for a college student to enroll for a course leading to a doctor of divinity degree and then for no explainable reason find that he was going to collect all the trash, all the garbage, from some local town!
Quá nhiều người đang nghĩ rằng họ đang làm rất tốt công việc lừa dối người khác, tăng một cách nhanh chóng tài sản bằng các hành động trục lợi hoặc các giao dịch đen. Những người có ý thức về “phân biệt tầng lớp” hay giầu có thực sự không chứng minh điều gì ngoại trừ việc họ đang gây ra những thất bại ngày càng lớn của mình trên Trái đất. Sẽ đến một thời điểm người ta phải đối mặt với thực tại mà thực tại đó không ở trên Trái đất, vì đây chỉ là Thế Giới Ảo Ảnh mà thôi, nơi mà những giá trị bị đảo lộn, nơi mà mục tiêu phấn đấu là tiền bạc, quyền lực vật chất và địa vị mới là đáng kể.
Too many people will think that they are doing extraordinarily well because they are amassing money by swindling other people, by overcharging, by generally profiteering and giving “bad deals.” Those people who are “class conscious” or the nouveau riche are not really proving anything except that they are making a resounding failure of their life upon Earth. There is a time when everyone has to face up to reality, and reality is not upon this Earth, for this is the World of Illusion wherein all values are wrong, where for purposes of tuition one believes that money and temporal power and position are all that matters.
Không có gì có thể điển hình hơn tình huống này, rằng các vị tu sĩ Ấn Độ hay đâu đó có nhiều giá trị tinh thần cho đời sống tương lai hơn những nhà tài phiệt quyền lực, những kẻ cho người nghèo túng và khổ sở vay tiền với lãi suất cắt cổ. Những nhà tài phiệt (thực ra là những kẻ cho tay nặng lãi!) thực sự phá hỏng tổ ấm và tương lai của những người không may mắn và đẩy họ xuống đấy xã hội bởi những khoản nợ chất chồng.
Nothing could be further from the case than this, for the mendicant monks of India and elsewhere are of more spiritual value to the future life than the high-powered financier who lends out money at exorbitant interest to poor people who are hard-pressed and really suffering. These financiers (really they are money-lenders!) really wreck the homes and the futures of those who are so unfortunate as to fall behind with one of the extortionate payments.
Hãy để một trong những nhà tài phiệt này hay những kẻ tương tự ông ta đi ngủ rồi giả định vì một lý do nào đó, họ có thể rời khỏi thân xác và bay đủ xa để có thể nhìn thấy đống hổ lốn mình đã tạo ra. Rồi họ trở lại với đầy đủ ký ức kinh hoàng, và hoàn toàn tỉnh thức rằng mình là ai, chắc chắn họ sẽ hoàn toàn “thay tính đổi nết”. Nhưng không may khi họ trở về thể xác, một thực thể rung động rất thấp nên họ không thể nhớ được điều gì đã xảy ra, vậy nên họ chỉ bảo rằng mình có một giấc mơ thật phiền lòng rồi la hét cấp dưới, ra oai với bất cứ ai trong tầm mắt. Rồi họ đổ lỗi cho “Hội chứng ngày thứ Hai chán ngán”, nhưng buồn tay nó không chỉ xảy ra vào thứ hai mà còn hầu hết các ngày.
Let one of these high-powered financiers and others of their ilk go to sleep, and assume that for some particular reason they can get free from the flesh and get far enough to see what sort of a mess they are making.
THEN they come back with a perfectly shocking memory, they come back with an awareness of what they really are and with a determination that they will “turn over a new leaf.” Unfortunately when they come back into the physical, being of a low type anyway, they cannot remember and so they just say that they have had a disturbed night, they shout at their subordinates and generally bully everyone in sight. And so they give way to “Monday morning blues,” but sadly enough they do not let this occur on Monday morning only but almost every other day!
“Hội chứng ngày thứ Hai chán ngán”. Vâng, thực sự trong trường hợp này có một lý do đặc biệt. Hầu hết mọi người phải làm việc khá thường xuyên nhiều ngày trong tuần, và cuối tuần mới là thời gian thư giãn, thay đổi không khí, địa điểm. Mọi người thường có giấc ngủ yên bình hơn vào cuối tuần, do đó thể vía đi ra ngoài xa hơn và có lẽ thể vía đã nhìn thấy công việc thể vật chất đang làm trên trái đất, rồi sau đó trở lại thể xác để có thể bắt đầu làm việc vào sáng thứ Hai thường mang những tâm trạng u ám. Đó chính là nguyên nhân của “Hội chứng ngày thứ Hai chán ngán”
“Monday morning blues.” Yes, that really is the case, and for a special reason. Most people have to work fairly regularly, or at least put in regular hours of work during so many days a week; at the end of the week there is a period of relaxation, a change of vocation and often of venue. People sleep more peacefully at the end of the week and so the astral body goes out and travels further, it goes up to where perhaps it can see what sort of a job the physical is doing on Earth, and then when it returns so that the physical body can start work on the Monday morning there is generally much gloom which is the cause of “Monday morning blues.”
Có một trường hợp khác là những người có thể gây chú ý cho chúng ta đôi chút; những người ngủ ít. Những người được xem là kém may mắn, khi thể vía không sẵn sàng rời khỏi thể xác và đối mặt với vấn đề. Thường những kẻ say rượu sẽ sợ rơi vào giấc ngủ bởi những thực thể ở cõi trung giới đang thích thú bâu vào thể vía của họ. Những trường hợp này được gọi là hiện tượng ảo giác, nhìn gà hóa cuốc.
Yet another class of people should engage our attention even if for a few moments only; those who sleep little. These people are unfortunate enough to have so much on their astral conscience that the astral body is not at all willing to leave the physical and go out and face up to things. Often a drunkard will be afraid to fall asleep because of the quite interesting entities which gather around his emerging astral body. We have already dealt with “pink elephants” and other fauna and flora of that type.
Thể xác, ở tình huống này, sẽ tỉnh táo và là nguyên nhân gây ra những khổ sở cả về thể xác và thể vía. Bạn có thể có biết một vài người luôn bận rộn từng phút, họ đi lại không ngừng, cảm thấy “bồn chồn” và không thể nghỉ ngơi lấy một lúc. Tất cả những người quá thường xuyên bận rộn là những người sống trong cái trí – phần hữu thức – tức là họ sợ khi nghỉ ngơi họ sẽ bắt đầu nghĩ rằng mình là ai, mình đang làm gì và không làm gì. Thế là bắt đầu xuất hiện thói quen không ngủ, không thư giãn, không cho Chân Ngã một cơ hội liên lạc với thể xác. Những người này như một con ngựa đứt cương, lao vào con đường nguy hiểm điên cuồng. Nếu người ta không thể ngủ, họ sẽ không thể thu lượm được những bài học từ cuộc sống trên Trái đất, và vì nếu không thu được bài học trong kiếp này, họ sẽ phải trở lại để làm tốt hơn trong những lần sau.
The physical, in such a case, will stay awake and be the cause of much suffering in the physical and on the astral. You have probably known people who are on edge all the time, they are on the move all the time, they are “jittery” and cannot rest for a moment. All too frequently these people are those who have so much on their mind — on their conscience — that they just dare not rest in case they start to think and realize what they are, and what they are doing, and what they are undoing. So the habit starts — no sleep, no relaxation, nothing which gives the Overself an opportunity of really getting in touch with the physical. These people are like a horse which has taken the bit between its teeth and is bolting wildly down the road to the danger of all. If people cannot sleep, they cannot profit by a life on Earth, and not profiting in this life then they have to come again to do a better job next time.
Bạn có tự hỏi làm thế nào để xác định một giấc mơ là sản phẩm của trí tưởng tượng hay là những kí ức của chuyến du hành thể vía bị bóp méo? Cách dễ nhất là tự hỏi chính mình, rằng những điều trong giấc mơ có rõ ràng không? Nếu có thì đó đúng là kí ức của du hành thể vía. Những màu sắc bạn thấy liệu có tươi tắn hơn trên Trái đất không? Rồi, đó cũng chính là kí ức của du hành thể vía. Thường bạn sẽ thấy khuôn mặt của một người thân yêu, hoặc có ấn tượng mạnh về người thân, có thể vì bạn đã đến thăm người đó bằng cách du hành thể vía và nếu đi ngủ với một tấm ảnh gương mặt của người thân, thì chắc chắn bạn có thể tới thăm người đó khi bạn nhắm mắt và để bản thân thư giãn.
Do you wonder how to decide whether a dream is a figment of the imagination or is a distorted memory from an astral journey? The easiest way is to ask yourself, do you see things with greater clarity in that dream? If you do, then it is a memory of astral travelling. Were the colours more vivid than you can remember seeing them upon Earth? Then, again, it is astral travelling. Often you will see the face of a loved one, or have a strong impression of a loved one; that is because you may have visited that person by astral travelling, and if you go to sleep having in front of you a photograph of the loved one, then you can be sure that you are going to travel there when you close your eyes and let yourself relax.
Rồi hãy nhìn câu chuyện theo một hướng khác nữa. Bạn có thể sẽ thức dậy vào buổi sáng, chẳng chút bực tức, hay suy nghĩ về người mà ngày thường không chút hòa thuận. Có lẽ bạn đã đi ngủ với suy nghĩ về người đó, nghĩ về những tranh chấp, nghĩ về những cuộc tranh cãi với việc bạn và anh ta cùng dính vào. Bạn có thể đã đến thăm anh ta trong thể vía, và anh ta cũng trong trạng thái thể vía đã thảo luận về cách thức giải quyết những khúc mắc của hai người, cùng thỏa thuận trong trạng thái này về việc cả hai sẽ nhớ đến giải pháp đã thống nhất khi trở về Trái đất. Hoặc mặt khác cuộc chiến xảy ra còn nghiêm trọng hơn khi bạn thức dậy, thậm chí là tồi tệ hơn trước dậy. Nhưng dù bạn có thống nhất được một thỏa thuận hay không, khi quay trở lại thể xác nếu bạn không đồng bộ với thể xác, rất có thể những thỏa thuận tốt đẹp kia sẽ bị tan vỡ và méo mó, khi tỉnh dậy những kí ức không hài hòa, thậm chí là méo mó, hơn thế nữa là những cơn thịnh nộ, thất vọng với đối phương.
Let us take the other side of the coin. You may have awakened in the morning ruffled and not a little angry, thinking of some particular person with whom you are definitely not in harmony. Perhaps you went to sleep thinking of that person, thinking of some dispute, some wrangle with which you and he were engaged. You may have visited him in the astral, and he, also in the astral, discussed with you a solution of the problems. You may have settled the matter, you may both have determined in your astral states that upon Earth you would remember the solution and you would come to an amicable agreement. Or, on the other hand, the battle may have been of even greater intensity so that when you came back to the Earth you had even greater antipathy to each other than before. But no matter whether you had an amicable arrangement or not, if, in coming back to the physical, you had a bad jerk or did not synchronize yourself with your physical body, then all your good intentions, all your good arrangements would be shattered and distorted, and upon awakening your memory would be of disharmony, dislike, and bitter frustrated rage.
Giấc mơ là thứ được coi là cánh cửa đi vào thế giới khác. Hãy gieo trồng những giấc mơ của mình, nghiền ngẫm chúng, ban đêm khi đi ngủ, hãy quyết định rằng mình sẽ “mơ đúng”, nghĩa là quyết định rằng khi thức dậy vào buổi sáng bạn sẽ có một ký ức rõ ràng và không bị hỗn tạp về tất cả những điều xảy ra trong đêm qua. Điều này có thể thực hiện được, chắc chắn có thể thực hiện được, chỉ là thế giới phương Tây có quá nhiều nghi ngờ, những ý kiến la ó đòi bằng chứng về những điều họ nghe, thì với họ nó là điều vô cùng khó khăn. Một số người phương Đông đi vào trạng thái hôn mê, cũng là một trong những phương pháp thoát ra khỏi thể xác. Những người khác rơi vào giấc ngủ và khi tỉnh dậy, họ đã có câu trả lời cho những vấn đề rắc rối của mình. Bạn cũng có thể làm điều này, chắc chắn bạn có thể, chỉ bằng luyện tập và mong muốn chân thành có thể làm tốt và “mơ đúng” ; bạn có thể mở rộng cánh cửa để đi vào giai đoạn tuyệt với nhất sự tồn tại.
Dreams — so-called — are windows into another world. Cultivate your dreams, examine them, when you go to sleep at night decide that you are going to “dream true,” that is, decide that when you awaken in the morning you will have a clear and uncontaminated memory of all that happened in the night. It can be done, it is done, it is only in the Western world where so much doubt, so many shouts for proof are heard, that people find it difficult. Some people in the East go into trances which, after all, is only one method of getting out of the physical. Others fall asleep, and when they awaken they have the answers to the problems which perplexed them. You too can do this, you too, with practice, and with a sincere wish to do it only for good can “dream true” and open wide that window into a most glorious phase of existence.
Người dịch: Vũ Trọng Bằng
Biên tập: VMC