Ngày xưa có một con rắn lớn sống trong cái cây ở bên đường, và nó tấn công rồi sát hại bất cứ ai đi ngang qua. Tới ngày kia một nhà đại hiền triết ghé lại và hỏi tại sao nó thích làm chuyện ác độc như thế, ông vạch ra kết quả là chẳng sớm thì muộn nó sẽ tự chồng chất nỗi đau khổ cho mình. Nghe vậy con rắn hứa là sẽ không còn tấn công người nữa, và nhà hiền triết bỏ đi.
Vài tuần sau ông trở lại thấy con rắn lần này thật thiểu não, ông liền hỏi chuyện gì xẩy ra. Con rắn nói, “Ô, thánh nhân ơi, tôi nghe lời Ngài và Ngài hãy coi kết quả đây, khi tôi ngưng tấn công khách bộ hành thì họ lại tấn công tôi làm tôi ra nông nỗi này.” “A,” nhà hiền triết đáp với nụ cười đầy tình thương, “ta dặn rắn chỉ đừng chọc phá người, chứ ta không bảo đừng làm họ sợ nếu họ tìm cách lợi dụng rắn.”