Bạn đã bao giờ mất đi người vô cùng thân yêu một cách đột ngột, tang thương và sốc chưa? Bạn đã bao giờ cảm thấy dường như mặt trời đã bị mây che phủ và không bao giờ, không bao giờ còn tỏa sáng trở lại? Sự mất mát người thân yêu thực sự là một bi kịch. Bi kịch không chỉ cho bạn mà còn cho chính người đó nếu bạn cứ tiếp tục níu kéo họ một cách sai lầm.
Have you ever been suddenly, devastatingly, shockingly deprived of a dearly loved one? Have you ever felt that the sun had retreated behind the clouds never, never to shine for you again. The loss of one who is dear indeed is tragic, tragic for you, and tragic for the one who has “gone on before” if you keep on making unnecessary drags —
Trong bài học này, chúng ta sẽ bàn về một chủ đề mà nó thường xuyên gắn liền với sự ảm đạm, đau thương. Nhưng khi nghĩ về những điều nên làm, chúng ta nên ý thức rằng sự ra đi của một người thực sự không phải là khoảng thời gian đau thương, cũng không phải là lúc để phiền muộn.
We are going to talk about subjects which are usually regarded as sad, as gloomy, in this Lesson. But if we regarded things as we should, we should perceive that death is not really a time for mourning, not really a time for sorrowing.
Trước hết, hãy cùng xem chuyện gì xảy ra khi chúng ta nhận biết được rằng một người thân yêu đã đi qua giai đoạn mà người ta gọi là “sự chết”. Hãy hình dung chúng ta đang đi trên con đường thân thuộc hàng ngày một cách thảnh thơi không vướng bận. Bỗng nhiên, như thể bị sét đánh ngang tai khi ta được thông báo rằng một người cực kỳ thân yêu đã không còn bên ta nữa. Ngay lập tức, ta cảm nhận được trái tim mình đập mạnh và ống dẫn lệ chuẩn bị tuôn cả hàng nước mắt để giải phóng những đau thương từ sâu bên trong. Ta không còn nhận thấy được các màu sắc tươi sáng nào nữa, thay vào đó, mọi thứ đều nhuốm vẻ ảm đạm, mọi thứ trông thật buồn bã như thể ngày hè tươi sáng bỗng nhiên trở thành ngày đông u ám.
Let us have a look first at what happens when we are aware that a loved one has passed on to that stage which people of Earth call “death.” We are going along in our normal way, possibly untroubled by any care or by any vexation. Then, suddenly, like a bolt from the blue, we are informed that this dearly beloved person is no longer with us. Immediately we feel our pulse race, we feel that the lachrymal ducts of our eyes get ready to shed moisture to relieve the tension within. We find that no longer do we see bright rosy cheerful colours, instead everything looks gloomy, everything looks sad as though suddenly a bright summer’s day had been replaced by one of complete midwinter with leaden overcast skies.
Một lần nữa, chúng ta lại cần trở về với anh bạn điện tử quen thuộc, vì khi ta đột nhiên bị đau đớn bởi sự buồn rầu hay đau khổ, điện não đồ của ta sẽ bị thay đổi đột ngột đến nỗi nó có thể đổi chiều lưu chuyển. Nếu trước đó, chúng ta nhìn thấy thế giới màu hồng thì sau khi nhận được tin buồn ta sẽ thấy thế giới chỉ còn toàn là màu xám ảm đạm đau buồn. Đó chỉ là một chức năng sinh lý tự nhiên của cảnh giới trần tục này. Nhưng ở cõi trung giới ta cũng bị trì trệ không kém vì lực kéo khủng khiếp từ cơ thể vật lý mang lại do ta cố gắng khóc lóc níu giữ người vừa mới được trở về với cái là sau tất cả, là Sự Sống Vĩ Đại hơn và hạnh phúc hơn
Once again we come to our old friends the electrons, for when we are suddenly afflicted with sadness, with grief, the voltage generated in our brains alters, it may even change its direction of flow so that if we were seeing the world “through rose coloured spectacles” before, then after the receipt of the sad news we see the world through spectacles which make everything gloomy, everything depressing. That is just a natural physiological function in the mundane plane, but in the astral plane we are depressed also because of the horrible drag which our physical vehicle gives us when we try to go to greet the one who is newly arisen into what is, after all, the Greater Life, the happier life.
Thật buồn khi có người thân đang sống ở một nơi xa xôi nào đó, nhưng trên Trái Đất, ta thường an ủi bản thân với suy nghĩ rằng mình vẫn luôn có thể liên lạc với họ bằng cách viết thư, gửi điện tín hoặc gọi điện thoại. Chính vì vậy, cái mà ta gọi là “sự chết” khiến ta cảm thấy bị chia cắt bởi không có cách nào liên lạc với nhau được. BẠN có nghĩ rằng “chết” là hoàn toàn mất kết nối? Đó là một sự nhầm lẫn lớn đáng buồn cười! Chúng tôi có thể nói với bạn rằng có rất nhiều nhà khoa học ở các trung tâm nghiên cứu uy tín trên thế giới thực sự đang chế tạo ra công cụ có khả năng kết nối với những người mà chúng ta gọi là “vong linh”. Đó không phải là một mơ ước hão huyền, cũng không phải là những ảo tưởng kỳ dị, đó là một mục tin tức được lan truyền rộng rãi trong nhiều năm. Và theo các báo cáo khoa học mới nhất, cuối cùng ta cũng có một số hy vọng rằng những tiến bộ lớn như vậy có thể sớm trở thành kiến thức chung cho cộng đồng hay tài sản chung. Nhưng trước khi có thể liên lạc được với những người quá cố, chúng ta có thể làm rất nhiều việc để giúp họ.
It is sad indeed to have a loved friend go off to a far distant country, but upon Earth we console ourselves with the thought that we can always write a letter, send a cable, or even use a telephone. So-called “death” on the other hand does not appear to leave any room for communication. Do YOU think that the “dead” are beyond reach? You could be greatly and joyously mistaken! We say to you that there are various scientists in reputable scientific centres of the world who are actually working on an instrument which will be capable of communicating with those to whom we must refer as “disembodied spirits.” This is not a pipe dream, it is not a fantastic thought, it is an item of news which has been bruited about for quite a number of years, and according to the latest scientific reports there is at last some hope that such developments may soon become public knowledge, public property. But before we can get in touch with those who have passed beyond our immediate reach we can do much to help them.
Khi một người chết đi, các chức năng sinh lý là hoạt động thực sự của cơ thể vật lý chậm lại và cuối cùng dừng hẳn. Chúng ta đã biết các giai đoạn đầu của sự chết trong của quyển sách này rồi, rằng bộ não con người chỉ có thể sống trong vài phút khi thiếu oxy. Bộ não con người là một trong những phần đầu tiên của cơ thể chết đi. Rõ ràng, khi bộ não đã dừng hoạt động thì cái chết là hoàn toàn không thể tránh khỏi. Chúng tôi có lý do đặc biệt để mở đầu vòng vèo như thế này.
When a person dies the physiological functions, that is, the actual working of the physical body, slows down and eventually stops. We have seen in the preliminary stages of this Course that a human brain can live for minutes only when deprived of oxygen. The human brain, then, is one of the first portions of the body to “die.” Obviously when the brain is dead, death is utterly inevitable. We have a special reason for making this what appears to be a long drawn out affair.
Sau cái chết của bộ não, các cơ quan khác thiếu sự chỉ đạo và hướng dẫn của nó, sẽ hoạt động chậm dần và đi dần vào trạng thái tĩnh lặng, có nghĩa là, chúng trở nên giống như một chiếc xe mô tô đã bị người lái xe bỏ rơi. Người lái xe đã tắt ga và rời khỏi xe. Động cơ có thể tạo ra một vài cú huých theo quán tính của chính nó, và sau đó dần dần chiếc xe trở nên nguội mát. Chiếc máy nguội đó sẽ phát ra một vài tiếng lạch tạch, sột sột hay tiếng rít từ kim loại. Điều tương tự diễn ra với cơ thể con người – một cơ quan theo sau một cơ quan khác bước vào giai đoạn mà chúng ta gọi là sự tan rã, có nhiều vệt nứt vỡ và co giật cơ khác nhau. Sau ba ngày, thể vía được giải phóng hoàn toàn và vĩnh viễn khỏi thể vật lý. Sợi Chỉ Bạc là sợi dây kết nối giữa phần hồn và phần xác dần dần teo đi theo cách tương tự như dây rốn của một đứa trẻ teo đi khi bị cắt để đứa bé được tách ra khỏi người mẹ. Trong ba ngày ngày, cơ thể linh hồn vẫn giữ ít nhiều liên hệ, tiếp xúc gần gũi với thể xác đang phân hủy.
After the death of the brain, other organs deprived of the commands and the guidance of the brain subside into quiescence, that is, they become like a motor car which has been deserted by the driver. The driver has switched off the ignition and left the vehicle. The engine may give a few kicks over by its own momentum, and then gradually the car will cool. As it cools one will get little clicks and grunts and squeaks from contracting metal. The same with the human body — as one organ follows another into that stage which we call dissolution there are various creaks and grunts and twitches of muscles. Over a period of some three days the astral body completely and permanently disengages its hold of the physical body. The Silver Cord which we may say roots the astral body to the physical, gradually withers in much the same way as the umbilical cord of a baby withers when cut, when the baby is separated from the mother. For three days the astral body is kept in more or less close contact with the decaying physical.
Một người chết sẽ có trải nghiệm như vậy, khi mà thân thể họ nằm trên giường, có thể được bao quanh bởi người thân hay bạn bè đang u buồn, đau thương. Đó là tiếng thở hổn hển trong cổ họng, là tiếng nấc cuối cùng của cái chết, là hơi thở hắt cuối cùng qua kẽ răng. Những nhịp đập của con tim, trong một khoảnh khắc, chậm lại, thoi thóp, và dừng lại – vĩnh viễn. Có rất nhiều chấn động khác nhau của cơ thể diễn ra, và từ từ, cơ thể lạnh dần.
Ngay sau khi chết, một người có thần nhãn có thể thấy được một dáng người trong thể vía xuất dần ra từ cơ thể vật lý bay lên như sương mù bạc, trôi lên nằm ngay trên xác chết. Qua ba ngày, Sợi Chỉ Bạc kết nối giữa hai thể cuối cùng cũng chuyển sang màu đen tại điểm kết nối với thể xác. Sau đó, người ta sẽ thấy bụi đen bay ra khỏi phần dây đó vẫn còn kết nối với cái xác. Và cuối cùng, sợi dây rớt xuống, thể vía được tự do bay lên để đến với cuộc sống ở cõi trung giới. Mặc dù vậy, lúc đầu thể vía vẫn nhìn xuống và thấy cái cơ thể đã chết mà họ từng ở trong đó.
Thông thường, thể vía sẽ đi theo xe tang ra nghĩa địa và sẽ chứng kiến các thủ tục tang lễ. Sẽ không có đau đớn, khổ sở hay buồn bã cho linh hồn khi nó được chuẩn bị những hiểu biết như đã nói trong Khóa Học này, còn trong trường hợp không có chuẩn bị trước về tinh thần hay nhận thức về những việc đang diễn ra thì nó sẽ khá sốc. Nó bám theo cơ thể trong quan tài giống như một chiếc diều mà một cậu bé nắm đầu kia sợi dây, hoặc theo cách giống như một quả bóng buộc theo sau chiếc xe moóc để nó không bị bay mất. Chẳng bao lâu sau, Sợi Chỉ Bạc này không còn nữa, khi đó thể vía được tự do bay lên, chuẩn bị cho cái chết thứ hai. Cái chết thứ hai này hoàn toàn không đau đớn.
A person who has died has an experience something like this; the person is in bed, possibly surrounded by sorrowing relatives or friends. There comes a shuddering gasp in the throat, and the final rattle of death, and then the last harsh breath is exhaled through the teeth. The heart races for a moment, slows, flutters, and stops — permanently.There are various tremors of the body, gradually the body becomes colder, but at the instant of death itself a clairvoyant can see a shadowy form emerge from the physical vehicle and float upwards like a silvery mist, float up to lie directly above the dead body. Over a period of the three days the silver cord connecting the two darkens, eventually it turns black where it enters the body. Then one gets an impression of black dust flying off that part of the cord which is still connected to the body. At last the cord drops loose and the astral form is free to rise properly and to get its introduction to the life above the astral. First, though, it has to look down and see this dead body which it used to inhabit. Often the astral form will accompany a hearse to the cemetery and will actually witness the funeral proceedings. There is no pain, no distress, no upset caused by this because the astral, in the case of a person unprepared by knowledge such as that contained within this Course, is in a state of semi-shock. It follows the body in the coffin in much the same way as a kite will follow a small boy at the other end of a string, or in much the same way as a balloon follows the trailer car which holds it from escaping. Soon, though, this silver cord — silver no longer — parts, and then the astral body is free to go up and up, and to prepare for its second death. This second death is completely and absolutely painless.
Trước khi đến với cái chết thứ hai, linh hồn phải đi qua Căn phòng Ký ức và nhìn lại tất cả những gì diễn ra trong cuộc đời của anh ta. Anh ấy không bị đánh giá bởi bất kỳ ai ngoại trừ chính mình, và không có bất kỳ thẩm phán nào lớn hơn, nghiêm khắc hơn bản thân anh ta. Khi ta nhìn vào bản thân hoàn toàn trần trụi, lột bỏ tất cả tính tự phụ, những giá trị phù phiếm vẫn thường mang theo trên Trái Đất, ta có thể nhận ra rằng sau khi để lại tất cả tiền bạc, để lại tất cả các chức vụ, tất cả những mức lương bổng, ta chẳng còn là gì ghê gớm cả. Rất rất thường là những người khiêm tốn nhất, thấp kém và nghèo tiền bạc nhất lại có sự phán xét thỏa đáng nhất và ít phải hối lỗi nhất.
Before the second death a person has to go to the Hall of Memories and see all that happened in his life. You are not judged by anyone except yourself, and there is no greater judge, no sterner judge than yourself. When you see yourself stripped of all the petty conceits, all the false values that were dear to you upon the Earth you may find that in spite of all the money you have left behind, in spite of all the positions you have held, all the appointments, you are not so great after all. Very, very frequently the most humble, the most lowly and the poorest in money, get the most satisfactory and highest judgement.
Sau khi nhìn lại bản thân tại Căn phòng Ký ức, linh hồn tiếp tục đi đến ranh giới của “Thế giới khác”, nơi mà linh hồn cho rằng phù hợp với mình nhất. Bạn sẽ không đến Địa ngục đâu, hãy tin chúng tôi đi vì Trái Đất – trường học của chúng ta – mới chính là Địa ngục!
After having seen yourself in the Hall of Memories, then you go on to that portion of the “Other World” which you think is most suitable for you. You do not go to Hell, believe us when we say that Hell is upon Earth — our training school!
Bạn nên biết rằng những người ở phương Đông, những nhà huyền môn vĩ đại, những bậc thầy cả, không bao giờ để mọi người biết tên thật của họ bởi vì cái tên đó chứa đầy sức mạnh, và nếu tất cả mọi người và cả những kẻ cơ hội gọi tên họ theo chính xác rung động của nó, thì họ sẽ bị một lực không thể cưỡng lại kéo họ dính lại Trái Đất. Một số nơi ở Phương Đông cũng như Phương Tây, Thượng Đế có thể được gọi là “Người không thể gọi tên”. Đó là bởi vì nếu ai cũng có thể réo tên Ngài thì vị thủ lĩnh của thế giới này sẽ thật khổ sở.
You will probably know that people in the East, great mystics, great teachers, never let their true name be known because there is much power in names, and if all and sundry can call upon one in the correct vibration of one’s name, then one is pulled irresistibly back to gaze upon the Earth. In some parts of the East, and in some parts of the West, too, God is known as “He whose name may not be spoken.” That is because if everyone kept calling on God, then the leader of this world would have a most harrowing time.
Nhiều vị thầy lấy cái tên không phải là của họ, một cái tên hoàn toàn khác với cách phát âm tên thật của mình, bởi hãy nhớ rằng cái tên bao gồm cả rung động, sự kết nối và sự hòa âm. Và nếu vị thầy bị gọi tên đúng với sự kết hợp hài hòa các những rung của nó thì họ sẽ cực kỳ mất tập trung và bị xao nhãng khỏi công việc đang làm tại thời điểm đó.
Many teachers adopt a name which is not their own, a name which differs markedly from the pronunciation of their true name, for names, remember, consist of vibrations, of cords and harmonics, and if one is called by what is one’s own harmonic combination of vibrations, then one is greatly distracted from any work which one may be doing at the time.
Thế nên nỗi buồn quá mức dành cho những người đã khuất sẽ khiến họ đau đớn, làm họ cảm thấy bị níu lại Trái Đất. Họ giống như một người bị quăng xuống nước và cảm thấy mình bị kéo xuống bởi bộ quần áo ướt sũng và đôi bốt nặng nề.
Sorrowing unduly for those who have “passed over” causes them pain, causes them to feel dragged down to the Earth. They are much the same as a man who has been cast into the water and feels himself dragged down by soggy clothes and heavy boots.
Chúng ta hãy xem xét lại vấn đề rung động, vì sự rung động là bản chất của sự sống trên Trái Đất này cũng như bất kỳ thế giới nào. Chúng ta đều biết một minh họa rất đơn giản về sức mạnh của rung động; những người lính diễu hành đều bước và băng qua một cây cầu lớn với những bước giậm đều nhịp nhau. Cây cầu vốn có khả năng chịu được lưu lượng xe cơ giới nặng nhất, có khả năng mang toàn bộ các xe tăng bọc giáp, hoặc có thể chịu tải trọng toàn bộ đầu máy đường sắt, vì nó không vượt quá tải trọng mà cây cầu được thiết kế để có thể chịu được. Tuy nhiên, hãy để đội diễu hành qua cây cầu đó, một xung lực được tạo ra, nó có thể khiến cây cầu bị rung lắc, và thậm chí bị đổ sập.
Let us consider again this matter of vibrations, for vibration is the essence of life upon this Earth, and in fact upon any and all worlds. We all know a very simple illustration of the power of vibration; soldiers who are marching along keeping step will break back that step and walk across a big bridge in any disordered array of paces. The bridge may be capable of withstanding the heaviest mechanized traffic, it may be capable of bearing a whole succession of armoured tanks rattling across, or it may bear a whole load of railway locomotives, and it will not deviate more than its designated amount through that load. Yet let a column of men march in step across that bridge, and it will set up momentum which causes the bridge to sway and bounce, and eventually to collapse.
Một minh họa khác cho sự rung động mà ta có thể đưa ra là trường hợp của nghệ sĩ vĩ cầm; nếu anh ấy lấy cây vĩ cầm của mình và chỉ chơi một nốt đơn duy nhất trong vài giây, nó sẽ gây ra rung động tích tụ trong ly rượu, và kết quả là chiếc ly sẽ vỡ vụn với một tiếng nổ lớn đáng kinh ngạc.
Another illustration we might give in the matter of vibration is that of the violinist; if he takes his violin he can, by playing a single note for some seconds, cause vibrations to build up in a wine glass with the result that the glass will shatter with a surprisingly loud explosion.
Những người lính ở trên là một trong những ví dụ của chúng tôi về rung động, bạn vẫn còn muốn thêm? Chúng ta hãy xem xét âm Om. Nếu một người có thể nói những từ “Om Mani Padmi Um” đúng cách và lặp lại trong vài phút, họ có thể tạo ra một rung động có sức mạnh tuyệt vời. Vì vậy, hãy nhớ rằng cái tên là thứ vô cùng mạnh mẽ, và những người đã khuất không nên bị gọi một cách không hợp lý, cũng không nên được gọi với buồn thương hay đau khổ. Vì sao ta lấy nỗi buồn của mình để trừng phạt và khiến họ đau khổ? Không phải họ đã chịu đựng quá đủ rồi sao?
The soldiers is one end of our illustration on vibration, and the other end? Let us consider Om. If one can say the words “Om Mani Padmi Um” in a certain way and keep on saying that for a few minutes, one can build up a vibration of quite fantastic strength. So — remember that names are powerful things, and those who have passed over should not be called unduly, nor should they be called in sorrow or grief, for why should our sorrow be allowed to penalize them and make them suffer? Have they not suffered enough already?
Chúng ta có thể thắc mắc tại sao mình đến Trái Đất này và phải chịu đựng cái chết, nhưng câu trả lời là cái chết thanh lọc họ, tinh luyện họ, chúng tôi nhắc lại để bạn nhớ rằng trong hầu hết các trường hợp (trừ một vài ngoại lệ đặc biệt) không ai phải chịu sự khổ sở nhiều hơn khả năng chịu đựng của họ ở thời điểm đó dù là đàn ông hay đàn bà. Điều này sẽ giúp bạn đánh giá đúng khi nghĩ về một trường hợp nào đó, chẳng hạn một phụ nữ ngất xỉu vì đau buồn. Ngất xỉu đơn thuần như một chiếc van an toàn để cô ấy không bị quá tải với nỗi buồn, bằng cách đó, sẽ không có gì xảy ra khiến cô ấy bị thương tổn.
We may wonder why we come to this Earth and suffer death, but the answer is that dying refines one, suffering refines one provided that it be not too much suffering, and again we must remind you that in nearly every case (there are certain special exceptions!) no man or woman is ever called upon to bear greater suffering or sorrow than meets his or her particular need of refining at that moment. You will appreciate this when you think of a woman who can swoon with sorrow. The swoon is merely a safety valve so that she is not overburdened with sorrow, so that nothing happens to injure her.
Thường thì một người đã chịu khổ đau cực độ sẽ trở nên tê liệt với nỗi buồn. Ở đây một lần nữa, sự tê liệt về mặt cảm xúc là sự từ bi dành cho cả người ở lại và người đã khuất. Sự tê liệt gây ra thiếu tỉnh táo về sự mất mát để đi qua tiến trình thanh lọc, vẫn nhận thức được có sự mất mát nhưng không đau khổ đến mức không thể chịu nổi.
Often a person who has suffered a great sorrow will be numb with grief. Here again, the numbness is a mercy to the one who is left and to the one who has gone on. Numbness can cause the bereaved to be aware of the loss and so to undergo the refining process, but in being aware of the loss he or she is not unbearably tormented.
Người đã khuất được bảo vệ bởi sự tê liệt của người thân còn lại, bởi nếu không bị tê liệt vì mất người thân, những tiếng than khóc và đau buồn của anh ta hay cô ta sẽ gây ra sự căng thẳng vô cùng, một sức kéo lớn theo người mới qua đời.
The person who has passed over is protected by the numbness of the bereaved, because if the numbness were not present perhaps the bereaved, with wailing and lamentations in full possession of his or her faculties, would cause great stress, great drags on the person who had newly passed over.
Thời gian qua đi, đến một ngày kia tất cả chúng ta sẽ có thể giao tiếp với những người đã khuất giống như cách mà chúng ta sử dụng điện thoại để liên lạc với những người khác ở những thành phố xa xôi của thế giới hiện nay.
In the fullness of time it may be that all of us will be able to communicate with those who have passed over in much the same way as we can now use a telephone to get in touch with those who are in some distant city of the world.
Bằng việc thực hành nghiêm túc theo Khóa học này, bằng việc tin tưởng vào chính mình và những Quyền Năng Vĩ Đại (Greater Power) trong kiếp này và kiếp sau, bạn sẽ có thể liên lạc được với những người đã khuất. Điều đó hoàn toàn có thể thực hiện thông qua thần giao cách cảm, qua thấu thị hay còn gọi là con mắt thứ ba hay bằng cách gọi là “tự động ký”. Tuy nhiên, ở trường hợp cuối, người đó phải xóa trí tưởng tượng méo mó của họ, phải kiểm soát được trí tưởng tượng của mình để thông điệp được viết ra rõ ràng nhưng không phải là từ tiềm thức hay ý thức của ta, mà trực tiếp là từ người đã khuất và người đó có thể nhìn thấy chúng ta mặc dù hầu hết chúng ta cho đến giờ vẫn không thể thấy họ. Hãy vui vẻ và giữ niềm tin đúng đắn, bởi vì tin tưởng chúng bạn có thể tạo ra những điều kỳ diệu. Chưa có cuốn sách nào viết rằng đức tin có thể rời núi đúng không? Nhưng việc đó chắc chắn là có thể!
By studying this Course conscientiously, by having faith in yourself and in the Greater Powers of this life and of the next life, you too should be able to get in touch with those who have passed over. It is possible to do so by telepathy, it is possible to do so by clairvoyance and by so-called “automatic writing.” In this latter, however, one must keep clear of one’s own distorted imagination, one must control one’s imagination so that the message which is written out, apparently sub-consciously, does not emanate from our consciousness nor from our sub-conscious, but comes instead directly from one who has passed over and who can see us although most of us cannot, for the moment, see them. Be of good cheer, be of good faith, for believing you can accomplish miracles. Is it not written that faith can move mountains? It certainly can!
Người dịch: Phạm Lan Phương
Biên tập: VMC