Nhiều người có ý tưởng – một ý tưởng sai lầm nhất – rằng làm việc lao động là có gì đó không ổn. Nhiều nền văn minh đã chia thành giới “cổ cồn trắng” và tầng lớp “lao động chân tay”. Đó là một hình thức hợm hĩnh cần được xóa bỏ vì nó biến những người anh em chống lại nhau và đưa đến việc giới này chống lại giới kia.
Many people have the idea — a most mistaken idea — that there is something wrong with work. Many civilizations are divided into “white-collar workers” and those who “get their hands dirty.” It is a form of snobbery which should be eradicated because it turns brother against brother and race against race.
Lao động, bất kể là lao động trí óc hay lao động chân tay, đều đang làm say mê những người đang lao động bằng cả lương tâm trong sáng và chẳng có cảm giác xấu hổ hay sai lầm gì ở đây. Ở một số quốc gia, người ta coi là một sự ô nhục nếu Quý Bà phải động tay vào bất kỳ loại công việc nào; họ cho rằng cô ta chỉ nên ngồi và trông xinh đẹp, ra lệnh này lệnh nọ mới thể hiện rằng cô ta là Quý Bà!
Work, no matter whether it be brain work or manual work, is ennobling to those who do it with a clear conscience and without a mistaken sense of shame. In some countries it is considered to be a disgrace if the Lady of the House lifts her hand to do any form of work; it is thought that she should sit about and look pretty, and perhaps give a few orders now and then to show that she is the Lady of the House!
Ở Trung Quốc ngày xưa, tầng lớp được gọi là thượng lưu để móng tay dài thật lâu một cách kỳ cục. Thực tế là họ thường có vỏ bọc đặc biệt để bảo vệ móng khỏi bị tai nạn gãy. Mục đích để móng tay dài cho thấy rằng chủ nhân của nó rất giàu có và anh ta không phải tự làm bất cứ điều gì; để móng tay dài là bằng chứng rõ ràng cho thấy anh ta không có khả năng làm việc, vì Quý Bà hay Quý Ông này – người mang bộ móng tay dài như thế thậm chí không thể tự chăm sóc nhu cầu của chính cơ thể mình và phải có người hầu làm mọi việc cho họ!
In old China in days long gone the upper classes — so called — grew their finger nails ridiculously long, so long, in fact, that often they would have special sheaths to protect the nails from accidental breakage. The purpose of the long nails was to show that the owner was so wealthy that he did not have to do anything at all for himself; the long nails was proof positive of his inability to work because the Lady or Gentleman of the House — the wearer of the long nails could not even attend to his or her bodily needs, and had to have servants to do everything for him!
Ở Tây Tạng trước khi bị Trung Quốc xâm chiếm, một số quý tộc (đáng lẽ phải biết rõ hơn!) mặc áo có ống tay dài đến nỗi chúng che hoàn toàn và lòng thòng xuống có lẽ quá đầu ngón tay tới mười lăm hoặc ba mươi xăng-ti-mét. Điều đó là để phản ảnh rằng những người này rất quan trọng và giàu có đến mức họ không phải làm việc. Ống tay áo quá dài nhắc nhở liên tục rằng họ không thể làm việc. Tất nhiên, đây là một hình thức xuống cấp thực sự của mục đích lao động. Lao động là một hình thức kỷ luật, một hình thức đào tạo. Kỷ luật là điều hoàn toàn cần thiết, bởi kỷ luật tạo ra sự khác biệt giữa một đội quân có tổ chức danh tiếng và một đám đông ồn ào ô hợp, đó là kỷ luật trong nhà khiến những người trẻ tuổi – thanh thiếu niên – trở thành công dân đàng hoàng khi trưởng thành; thiếu kỷ luật sẽ tạo ra đám trẻ xã hội đen ngu dốt, những kẻ có xu hướng hủy diệt.
In Tibet before the Communist invasion certain of the noblemen (who should have known better!) wore sleeves so long that they completely covered the hands and dangled perhaps six or twelve inches below the fingertips. This was to show that these men were so important, and so wealthy, that they did not have to work. The long, long sleeves were a constant reminder that they could not work. This, of course, was a degradation of the real purpose of work. Work was a form of discipline, a form of training. Discipline is utterly necessary, it is discipline which makes the difference between a crack regiment of soldiers and a disorganized rabble, it is discipline in the home which makes it possible for youngsters — teenagers — to be decent citizens when they are no longer teenagers; lack of discipline makes for hordes of leather jacketed young morons who are bent only on destruction.
Chúng tôi đã đề cập đến Tây Tạng là một trong những nơi có ý tưởng sai lầm về lao động nhưng đó chỉ là trong số giáo dân. Trong các hệ thống tu viện Tây Tạng, có một quy tắc mà tất cả tăng lữ, cho dù xuất chúng đến đâu, đều phải làm công việc thường ngày theo thời gian biểu nhất định. Đó là (trước khi bị xâm lược) không gì bất thường khi ta thấy một vị Trụ trì đang lau nhà – dọn rác của những vị sư sãi cấp thấp để lại trên sàn. Mục đích của việc này là để răn dạy, nhắc nhở cho vị Trụ trì rằng những thứ trên Trái Đất này đều chỉ là vô thường, và người ăn xin hôm nay có thể là hoàng tử của ngày mai, và hoàng tử của ngày hôm nay có thể là một người ăn xin vào ngày mai.
Một số dẫn chứng có thể thấy ngay từ thực tế là nhiều người đứng đầu hoàng gia châu Âu và nhiều nơi khác không còn là vua, hoàng hậu hay hoàng tử cai trị đất nước nữa, nhưng ta phải thấy rằng nhiều người đứng đầu hoàng gia hay các tổng thống khi còn tại vị luôn cố đảm bảo chắc chắn rằng họ sẽ có thật nhiều tiền cho sau này không nắm quyền nữa. Tuy nhiên, chuyện đó hơi lạc đề chút, chúng ta quay lại chủ đề lao động, bất kể là loại hình lao động nào, dù là lao động chân tay hay trí óc, đều là sự phát triển đi lên và không bao giờ giảm giá trị nếu nó được thực hiện với động cơ trong sáng, với tinh thần đằng sau nó là “phụng sự người khác”. Thay vì việc cổ vũ cho những quý bà dát vàng, những kẻ đang ngồi ra lệnh độc đoán cho những người hầu bị trả lương bèo bọt trong họ lại không tự mình nhấc nổi một ngón tay, thì ta nên hoan nghênh những người hầu và coi thường quý bà dát vàng kia, bởi người hầu đang làm những điều đáng kính trong khi quý bà thì không.
We mentioned Tibet as being one of the places where there were wrong ideas about work, but that is only among laymen. In the lamaseries it was a rule that everyone, no matter how exalted, had to do menial work at certain stated times. It was (before the Communist invasion) no unusual sight to see a High Abbot cleaning a floor — cleaning up rubbish deposited on the floor by the lowest of monks. The purpose of this was to teach the Abbot that things upon the Earth were things of a temporal nature, and he beggar of today might be the prince of tomorrow and the prince of today might be a beggar tomorrow.
Some point might possibly be drawn from the fact that many of the crowned heads of Europe and elsewhere are no longer kings and queens and princes ruling countries, but then one has to reflect that many of these former crowned heads and presidents have made very sure while they were still in power that they would have ample funds for when they were no longer in power. However, that is a digression, let us state again that work, no matter what kind of work, whether menial or mental, is uplifting and never degrading when it is done with pure motives, and with the idea of “service to others” behind it. Instead of applauding those gilded ladies who sit and autocratically dictate to ill-paid servants while not lifting a finger themselves, we should applaud the servants and look down upon the gilded ladies, for the servants are doing something honourable; the gilded ladies are not.
Gần đây chúng tôi thấy có các cuộc thảo luận – về vấn đề khá nóng – đó là về việc ăn thịt. Quan điểm riêng của chúng tôi là nếu ai đó muốn ăn thịt thì hãy để họ ăn thịt, nếu một người muốn ăn chay và trèo cây lấy hạt thì cứ để họ ăn chay và trèo cây lấy hạt. Không quan trọng người ta ăn hay không ăn gì, miễn là họ đừng dùng những chủ kiến thường là sai lầm của mình để tra tấn người khác, những người có thể quá lịch sự để phản đối thô bạo.
We heard a discussion quite recently — a somewhat heated one — about meat eating. Our own point of view is that if a person wants to eat meat, then let them eat meat, if a person wants to be a vegetarian and climb trees after nuts, then let them be a vegetarian and climb trees after nuts. It does not matter what one eats or what one does not eat so long as they do not inflict their often erroneous opinions upon others, who may be too polite to object violently.
Con người là một động vật, dù ta có ngụy trang sự thật bằng quần áo đẹp, son phấn hay thuốc nhuộm tóc, v.v… Đàn ông với Đàn bà đều là động vật, và những con vật ăn thịt cũng thế. Trên thực tế theo tất cả các báo cáo, thịt người có vị gì đó giống thịt lợn! Nhiều người cư xử khá giống lợn nên điều đó nhiều khả năng khá thích hợp. Ở những bộ tộc ăn thịt người, khi được hỏi về thịt người, họ nói rằng thịt người da đen khá ngọt và mùi vị giống như thịt lợn nướng. Thịt người da trắng rõ ràng là hôi hám và chua chát như một khúc xương ôi!
Man is an animal, no matter how much we disguise the fact with fine clothes and beautiful powders and hair dyes, etc., Man and Woman are animals, meat eating animals too. In fact, the flesh of mankind tastes, according to all reports, something like pork! Many people behave in a rather piggish manner, so possibly that is quite appropriate. Cannibals, when asked about human flesh, say that the black man’s flesh is rather sweet and like roast pork. The white man’s flesh is apparently a rather rancid and sour affair, like a joint that has gone off!
Thế nên chúng tôi đề nghị là, nếu bạn muốn ăn thịt cứ ăn thịt. Nếu bạn muốn ăn rau cỏ, cứ ăn rau cỏ. Nhưng đừng bao giờ áp đặt ý kiến của cá nhân bạn cho người khác. Một thực tế đáng buồn là những người ăn chay hoặc nghiện thực dưỡng thường cực đoan trong quan điểm của họ, như thể là nếu tranh luận kịch liệt thì họ sẽ tự thuyết phục được chính họ vậy. Nó dường như làm chúng tôi thấy rất rõ ràng rằng, nhiều người trong số này, những người mà cá nhân chúng tôi gọi họ là lập dị, không chắc họ đang làm đúng. Họ không muốn bỏ lỡ bất cứ thứ gì, nhưng lại không muốn trở thành người ăn chay chừng nào còn ai đó còn đang thưởng thức thịt. Tình huống kiểu này rất hay xảy ra với người không hút thuốc; người không hút thuốc thường phẫn nộ khi người khác hút thuốc, họ dường như nghĩ rằng có một điều gì đó cực kỳ đạo đức trong việc không hút thuốc này. Thật ra đó chỉ là vấn đề lựa chọn. Hút thuốc có chừng mực có lẽ không làm tổn hại ai. Nhưng uống rượu – sử dụng chất gây nghiện – sẽ làm hại cho mọi người vì nó cản trở thể vía của họ. Liên quan đến điều này rằng chúng tôi muốn nhắc lại một lần nữa, rằng nếu một người muốn uống rượu và làm hại cơ thể của họ, thì đó cũng là lựa chọn của bản thân họ. Hoàn toàn sai lầm khi chúng ta cố gắng dùng bất kỳ sự áp đặt, bắt buộc mạnh mẽ nào để thay đổi con đường của người khác.
We suggest, then, that if you want to eat meat, do so. If you want to eat vegetables or grass, do so. But do not at any time inflict your own opinions on others. It is a sad fact that those who are vegetarians or health food addicts are often extreme in their views, as if by the very vehemence of their argument they will convince themselves. It seems to us very decidedly that many of these people whom we personally regard as cranks are uncertain that they are doing the right thing. They do not want to miss anything, but they do not want to be vegetarians themselves if they think that other people are enjoying meat. It is often the case with non-smokers; non-smokers often resent greatly that another person shall smoke, they seem to think that there is something exceedingly virtuous in not smoking. Actually it is just a matter of choice. Smoking, in moderation, probably never hurt anyone, but drink — intoxicating liquors — does harm people because it interferes with their astral. We say in connection with this that, again, if a person wants to drink and injure their astral body, well, that is their choice. It is definitely wrong to try to use any forceful persuasion to change the path of another person.
Vì chúng ta đang nói tới vấn đề ăn thịt, v.v… đòi hỏi phải giết chóc, nên để chúng tôi đề cập đến một góc nhìn khác mà bạn có thể quan tâm. Một số người nói rằng ta đừng bao giờ nên giết kể cả một con côn trùng. Họ nói rằng đừng bao giờ giết một con bò hoặc một con ngựa hay bất cứ cái gì có sự sống trong đó. Nó làm ta phải băn khoăn rằng ta nên chịu đựng ốm nặng hay nên giết con muỗi có nguy cơ lây bệnh sốt rét đang đe dọa mình; nó làm ta tự hỏi rằng liệu ta có đang phạm tội chống lại cả thế giới sự sống không nếu ta tiêm thuốc chống lại bất kỳ virus nào. Rốt cuộc, dù là một con vi khuẩn hay virus thì nó cũng là một tổ chức sống, khi đó liệu ta có nên, vì ý thức chính trực của mình mà ngừng nỗ lực giết vi trùng T.B. (viết tắt của trực khuẩn lao), ngừng cố gắng tiêu diệt vi trùng ung thư? Phải chăng chúng ta là các tội nhân lớn trong việc cố gắng tìm cách chữa trị cảm lạnh thông thường? Khi nỗ lực chữa khỏi bất kỳ bệnh nào, ta chắc chắn đang lấy đi sự sống nào đó. Chúng ta phải thỏa đáng về tất cả điều này.
While we are on the subject of eating meat, etc., which entails killing, let us mention another point which you may find of interest. Some people say that one should never kill even an insect. They say one should never kill a cow or a horse, or anything else which has life in it. It makes us wonder if we are doing a grave ill when we kill a mosquito which threatens to infect us with malaria; it makes us wonder if we are doing a crime against the living world if we have an injection against any virus. After all, a microbe or a virus is a living organisation, should we, then, out of our sense of righteousness, stop trying to kill T.B. germs (Tuberculosis, short for tubercle bacillus, Ed.), stop trying to kill cancer germs? Are we great sinners in trying to find a cure for the common cold? In trying to cure any illness surely we are taking life. We have to be reasonable about all this.
Những người ăn chay nói rằng ta không nên cướp đi sự sống. Giờ, một cây bắp cải cũng có sự sống, vì vậy nếu chúng ta cắt một cây bắp cải từ đất để ăn là ta đang phá hủy sự sống mà bản thân ta không thể tạo ra. Nếu ta đào lên một củ khoai tây hoặc hái một cây cần tây, hoặc bất cứ thứ gì khác là đang hủy hoại sự sống, và khi người ăn chay phá hủy sự sống nhiều như người ăn thịt, tại sao không để chúng ta cảm nhận và ăn thứ cơ thể cần – thịt? Người ta thường nói rằng Phật tử thuần thành không ăn thịt và chúng ta phải vội đồng ý ngay rằng nhiều Phật tử không ăn thịt, thường lý do là vì họ không đủ khả năng! Phật giáo thường phát triển mạnh mẽ ở các nước rất rất nghèo. Ví dụ, ở Tây Tạng, thịt là một thứ xa xỉ chưa từng thấy, chỉ những người giàu nhất trong số những người giàu mới được hưởng. Người bình thường chỉ có rau và bánh lúa mạch, ngay cả rau cũng là một thứ xa xỉ! Nhà sư, người không nghiện xa xỉ, sống bằng bánh lúa mạch và không gì khác nữa, nhưng để làm cho nó ngon hơn, các nhà lãnh đạo tôn giáo đã ra lệnh rằng ăn thịt là sai. Vậy nên những người không thể có được thịt dù sao cũng cảm thấy rằng họ đạo đức hơn khi không có thịt! Chúng tôi cảm thấy thật là quá vô nghĩa khi viết về tất cả những thứ này. Người ăn thịt thích có thịt – ừ, thì hãy để anh ta ăn. Nếu người ăn chay muốn nhai một cây cần tây, hãy để cho anh ta có cần tây, miễn là anh ta đừng áp đặt quan điểm của mình cho người khác. Theo cách tương tự, nếu một người không muốn giết côn trùng và thích nhiễm virus ung thư hoặc vi trùng lao thay vì cố gắng chữa khỏi – đó là sự lựa chọn của chính họ.
The vegetarians say that we should not take life. Now, a cabbage has life, so if we tear a cabbage from the ground in order that we may eat it we are destroying life which we cannot create. If we take a potato or a stick of celery, or anything else, we are destroying life, and as the vegetarian destroys life quite as much as the meat eater why not let us be sensible and eat as the body needs — meat? It is often stated that the good Buddhist does not eat meat, and we must hasten to agree that many Buddhists do not eat meat and often the reason is that they cannot afford it! Buddhism flourished exceedingly in very, very poor countries. In Tibet, for instance, meat was an unheard of luxury which could be enjoyed only by the richest of the rich. The ordinary people had vegetables and tsampa, the vegetables, too, were a luxury! The monk, who was not addicted to luxury, lived on tsampa and nothing else, but to make it taste better the leaders of the religion decreed that it was wrong to eat meat. Thus, people who could not get meat anyhow felt that they were being virtuous in not having meat! We feel that there is much nonsense written about all these things. The meat eater likes to have meat — well let him. If the vegetarian wants to chew a stick of celery, let him have his celery as long as he does not inflict his views on others. In the same way, if a person does not want to kill an insect, and prefers to have his cancer virus or his T.B. germs (Tuberculosis, short for tubercle bacillus, Ed.) instead of trying to get cured — that is his choice.
Chúng tôi thường nhận được thư từ những người đang trong sự khốn khổ, họ nói rằng một người thế này hay thế kia đang rất cần sự giúp đỡ, cần lời khuyên và làm thế nào để họ thôi miên người khác, để bắt người khác phải thay đổi lối sống. Chúng tôi không bao giờ giúp những trường hợp như vậy, bởi vì chúng tôi tin rằng thực sự rất sai lầm khi cố gắng can thiệp vào con đường của người khác. Trong Khóa Học này chẳng hạn, trí tuệ là sẵn có. Chúng tôi chỉ nêu ý kiến của mình, chúng tôi nói những gì chúng tôi biết, nhưng chúng tôi không cố ép bạn tin. Nếu bạn đang tham gia Khóa Học này thì có lẽ bạn đã sẵn sàng lắng nghe những gì chúng tôi nói, nếu bạn không muốn nghe thì đơn giản là hãy gấp sách lại.
We often get letters from people in great distress who tell us that such-and-such a person is desperately in need of help, of advice, and how can they hypnotize a person, or force a person to a different way of life. We never help in such cases, because we believe that it is indeed very, very wrong to try to influence the path of another person. In this Course, for instance, knowledge is available. We state our opinions, we state what we know, but we do not try to force you to believe. If you are taking this Course then presumably you are prepared to listen to what we have to say; if you do not want to listen to us it is an easy matter to close the book.
Nếu bạn được yêu cầu đưa ra ý kiến, hãy đưa ra ý kiến nhưng đừng cố áp đặt ý kiến đó cho người khác. Và khi đưa ra ý kiến, bạn hãy buông bỏ toàn bộ vấn đề vì bạn không biết rằng họ đã sắp xếp thế nào cho con đường của cả kiếp sống của họ. Nếu bạn định ép buộc ai đó làm điều mà họ không muốn thì bạn có thể bị dính vào nhân quả của họ. Hơn nữa, nó có thể là một nhân quả khó chịu!
If you are asked to give an opinion, give it, but do not try to force your opinion on a person, and, having given your opinion, let the whole matter drop because you do not know what the other person arranged as their path through life. If you are going to force a person to do something which they do not want to do, then you might be fixed with their kharma. It might be an unpleasant kharma, too!
Chúng tôi muốn nói đôi điều ở đây về động vật; nhiều người coi động vật chỉ đơn thuần là những sinh vật đi bằng bốn chân thay vì hai chân. Người ta coi động vật là sinh vật câm lặng vì chúng không nói tiếng Anh hay tiếng Pháp, tiếng Đức hoặc tiếng Tây Ban Nha, nhưng khi đó động vật cũng coi con người chúng ta là các sinh vật câm lặng! Nếu bạn thực sự có khả năng thần giao cách cảm, bạn sẽ thấy động vật nói chuyện và chúng nói chuyện còn thông minh hơn nhiều so với đầy người! Theo báo cáo của một số nhà khoa học, trong một ấn bản gần đây của tờ “Khoa học nước Mỹ” (“The Scientific American”), họ đã phát hiện ra ong có ngôn ngữ. Những con ong có thể đưa ra những hướng dẫn rất chi tiết cho nhau, thậm chí ong còn tổ chức các hội nghị!
We want to say something here about animals; many people regard animals merely as creatures who walk about on four legs instead of on two. People regard animals as dumb creatures because they do not speak English or French or German or Spanish, but then animals regard humans as dumb creatures also! If you were truly telepathic you would find that animals do talk, and they talk far more intelligently than many humans! Some scientists, as reported in a recent edition of “The Scientific American,” have discovered that there is a language of bees. Bees can give very detailed instructions to each other, and they even hold conferences!
Một số nhà khoa học bắt đầu quan tâm đến cá heo, đến cách nói chuyện đặc biệt của chúng, hay tư tưởng của chúng, đến những âm thanh khác lạ chúng phát ra. Những âm thanh này được ghi lại trên máy thu âm sau đó được phát lại ở các tốc độ khác nhau. Ở một tốc độ nhất định, tiếng nói của chúng nghe rất rất giống tiếng nói của con người.
Some scientists became interested in dolphins, in their peculiar speech, or, as they thought of it, in the peculiar sounds which they made. These sounds were recorded on a tape recorder, and were then reproduced at different speeds. At one speed the speech sounded very, very much like human speech.
Động vật là những thực thể đã xuống Trái Đất trong một hình dạng đặc biệt, một hình thái sống đặc biệt, để làm nhiệm vụ của chúng theo cách phù hợp nhất cho sự tiến hóa của bản thân chúng. Chúng tôi thật may mắn khi có kết nối với hai con mèo xiêm có khả năng ngoại cảm khá kỳ lạ, với những kết nối này – sau nhiều trải nghiệm – cho thấy trò chuyện với chúng gần giống với những người thông minh. Đôi khi không hoàn toàn tâng bốc khi nhìn nhận những suy nghĩ của một con mèo xiêm y về con người! Nếu ta coi động vật là bình đẳng với mình ở hình thái vật lý khác, ta có thể đến rất gần chúng, có thể thảo luận với chúng những điều tưởng chừng như không thể.
Animals are entities which have come down to this Earth in a special shape, in a special form, in order that they may do their own task in a manner most suitable for their own evolution. We are in the fortunate position of having been associated with two Siamese cats who were quite phenomenally telepathic, and with these — after much experience — it is possible to carry out conversation in much the same way as one can with intelligent humans. Sometimes it is not at all flattering to pick up the thoughts of how a Siamese cat regards a human! If one regards animals as our equals who are in a different physical form, one can get very close to them, one can discuss with them things which otherwise would be impossible.
Một con chó chẳng hạn, giống như một người bạn của Con Người. Con chó thích phục tùng vì sau đó nó thường được khen ngợi và nịnh hót. Mặt khác, mèo xiêm thường lại rất coi khinh con người, bởi vì con người so với nó thực sự chỉ như một kẻ tàn tật, mèo xiêm có quyền năng huyền bí và sức mạnh thần giao cách cảm đáng kể. Vì vậy – tại sao không quan hệ tốt với con mèo, con chó, hoặc con ngựa của bạn? Nếu bạn muốn, nếu chân thành tin tưởng thì bạn có thể thực hành trò chuyện bằng thần giao cách cảm với các con vật đó.
A dog, for instance, likes the friendship of Man. A dog likes to be subservient because then he gets praise and flattery. A Siamese cat, on the other hand, often has quite a contempt for humans, because a human compared to a Siamese cat is a very handicapped person indeed, a Siamese cat has remarkable occult powers and remarkable telepathic powers. So — why not get on good terms with your own cat, or your dog, or your horse? If you want to, if you sincerely believe, then you can with practice converse by telepathy with that animal.
Giờ ta đã đến cuối Khóa Học này, nhưng chúng tôi hy vọng, không phải là kết thúc mối liên kết giữa chúng ta. Khóa Học này là một khóa học thực hành mà chúng tôi tin rằng đã cho bạn thấy mọi thứ thật là bình thường biết bao, đơn giản biết bao, tất cả những cái được gọi là “Hiện tượng siêu hình” thực sự là gì. Chúng tôi có một Khóa Học nữa nói về các chủ đề theo phong cách truyền thống hơn, trong đó sẽ cung cấp cho bạn những thuật ngữ tiếng Phạn, v.v… Chúng tôi gợi ý rằng Khóa Học đó sẽ rất có lợi cho bạn để bạn xem xét, bởi vì giờ đây bạn đã học cùng chúng tôi đi rất xa rồi và bạn có thể muốn đi xa hơn nữa.
So we come to the end of this Course, but, we hope, not the end of our association. This Course is a practical Course which we trust has shown you how absolutely ordinary, how absolutely simple, all these so-called “Metaphysical Phenomena” really are. We have another Course which deals with the subjects on the more traditional style, giving you Sanskrit names, etc. We suggest that it is very much to your advantage to consider this Course, because now that you have studied this far with us, assuredly you will want to go further.
Chúng ta sẽ không nói “Tạm Biệt”, bởi vì chúng tôi hy vọng bạn sẽ đồng hành với chúng tôi lâu hơn chút nữa. Thay vào đó ta sẽ nói một câu tiếng Tây Ban Nha ”Hasta la vista” (cùng là Tạm Biệt).
We will not say “Goodbye,” then, because we hope that you will join us for a little longer. Let us say instead in Spanish “Hasta la vista.”
HÃY TỬ TẾ VỚI NHÀ XUẤT BẢN
“KINDNESS TO PUBLISHERS” DEPARTMENT
Trong suốt nhiều năm kể từ khi cuốn “Con mắt thứ ba” ra đời, tôi đã nhận được một lượng thư khổng lồ và đến giờ tôi vẫn đang phải trả lời chúng. Giờ tôi phải nói rằng tôi không còn có thể trả lời bất kỳ thư nào nữa trừ khi chúng được gửi kèm tem bưu chính. Vì vậy, vui lòng KHÔNG gửi thư đến Nhà xuất bản của tôi để họ chuyển tiếp vì tôi đã yêu cầu Nhà xuất bản không chuyển tiếp bất kỳ thư nào nữa.
Throughout the years since “The Third Eye” first appeared I have had a tremendous amount of mail, and up to the present I have always answered that mail. Now I have to say that I am no longer able to reply to any mail at all unless adequate return postage is enclosed. So please do NOT send letters to my Publisher for forwarding to me because I have asked my Publisher not to forward any letters.
Mọi người quên rằng họ trả tiền cho một CUỐN SÁCH chứ KHÔNG phải là dịch vụ tư vấn bưu điện. Nhà xuất bản là NHÀ XUẤT BẢN – không phải là dịch vụ chuyển tiếp thư.
Tôi nhận được thư từ khắp nơi trên thế giới, thậm chí từ sau song sắt, nhưng không ai trong cả ngàn người ấy đính kèm tem bưu chính để tôi phản hồi và chi phí nhiều đến mức tôi không đủ khả năng để trả lời.
Có những người hỏi những điều kỳ dị. Dưới đây là một số trong đó:
Có một bức thư tuyệt vọng từ Úc đến với tôi khi tôi đang ở Ireland. Vấn đề có vẻ như thực sự khẩn cấp nên tôi phải gửi gấp một hải điện tín tới Úc bằng tiền tiêu của mình mà chẳng nhận được mảy may lời cám ơn nào.
Rồi một quý ông nào đó ở Mỹ viết cho tôi một bức thư YÊU CẦU rằng tôi nên ngay lập tức viết một bài luận cho anh ta và gửi trả lời qua đường thư hàng không. Anh ta muốn dùng nó làm bài luận văn của mình để trở thành Tiến sĩ triết học phương Đông. Tất nhiên là anh ta không đính kèm tem bưu điện, nó quả là một yêu cầu đầy tính đe dọa!
Hay một người Anh viết cho tôi một lá thư rất rất kiêu căng thay cho một người thứ ba, yêu cầu thông tin của tôi. Và chỉ khi tôi làm được cho người đó thỏa mãn hoàn toàn thì anh ta sẽ xem xét đặt mình dưới sự hướng dẫn của tôi kèm theo điều kiện là anh ta không mất phí. Hay nói cách khác, là tôi sẽ được cho một vinh hạnh (Tôi không nghĩ là anh ta thích câu trả lời của tôi!)
Và một người khác viết cho tôi nói rằng nếu tôi và “những người bạn của tôi” có thể đến Tây Tạng và tụ tập quanh giường của anh ta bằng thể vía ban đêm thì anh ta sẽ cảm thấy hạnh phúc với việc du hành thể vía.
People forget that they pay for a BOOK and NOT a lifetime of free postpaid advisory service. Publishers are PUBLISHERS — not a letter forwarding service.
I have had letters from all over the world, even from well behind the Iron Curtain, but not one in several thousand people encloses return postage, and the cost is so much that I can no longer undertake replies.
People ask such peculiar things too. Here are just some:
There was a very desperate letter from Australia which reached me when I was in Ireland. The matter was (apparently) truly urgent so at my own expense I sent a cable to Australia, and I did not even receive a note of thanks.
A certain gentleman in the U.S.A. wrote me a letter DEMANDING that I should immediately write a thesis for him and send it by return airmail. He wanted to use it as his thesis to obtain a Doctorate in Oriental Philosophy. Of course he did not enclose any postage; it was merely a somewhat threatening demand!
An Englishman wrote me a very, very haughty letter in the third person, demanding my credentials. And only if they were completely satisfactory to this person would he consider placing himself under my tuition, provided that there would be no charge for it. In other words, I was supposed to be honoured. (I do not think he would like my reply!)
Another one wrote to me and said that if I “and my chums” would come from Tibet and cluster around his bed in the astral at night then he would be able to feel more happy about astral travelling.
Có những người khác lại viết cho tôi và hỏi đủ thứ, từ những điều bí truyền cao cấp (mà tôi có thể trả lời nếu tôi muốn) cho đến cách giữ bạn tình và giữ chồng! Mọi người cho rằng họ có thể viết cho tôi bất cứ cái gì họ nghĩ là muốn và sau đó họ khó chịu nếu tôi không trả lời bằng thư hàng không.
Tôi sẽ yêu cầu bạn KHÔNG làm phiền Nhà xuất bản của tôi, thực tế tôi đã yêu cầu họ không gửi bất kỳ thư nào cho tôi nữa vì họ đang kinh doanh với tư cách là Nhà xuất bản. Đối với những người thực sự cần một câu trả lời (mặc dù tôi không mong chờ thư) tôi có địa chỉ nơi ở. Đó là:
Bác sỹ T Lobsang Rampa,
BM/TLR,
Luân Đôn W.C.I., Anh Quốc
Tôi không đảm bảo là sẽ trả lời, và nếu bạn dùng địa chỉ này, bạn sẽ phải gửi kèm tem bưu chính đầy đủ vì các thư sẽ được chuyển cho tôi và tôi sẽ phải trả tiền. Vì vậy tôi sẽ không có tâm trạng đủ ngọt ngào để trả lời trừ khi bạn đã đã chuyển chi phí của tôi thành của bạn. Ví như tôi sẽ phải mất ít nhất một đô la để chuyển trả.
Other people write to me and ask me everything from high esoteric things (which I can answer if I want to) to how to keep hens and ones husband! People also consider that they should write to me just whenever they think they should and then they get offensive if I do not reply by return airmail.
I will ask you NOT to bother my Publishers, in fact I have asked them not to send on any letters to me because they are in business as Publishers. For those who really do need an answer (although I do not invite letters) I have an accommodation address. It is:
Dr T Lobsang Rampa,
BM/TLR,
London W.C.I., England
I do not guarantee any reply, and if you use this address you will have to provide very adequate postage because the letters will be forwarded to me and I shall have to pay, so I shall not be in a sweet enough mood to reply unless you have made my expense your expense. For example, it will cost me a dollar at least by the time forwarding charges are paid.
Dịch và Biên tập: VMC