Chương 8: Ba kiếp sống – Lobsang Rampa

ba kiếp sống

Hogy MacOgwascher giật mình quay trở về thực tại. Ông ngước nhìn lên với cảm giác tội lỗi; ông đã lãng phí biết bao thời gian? Chà, thời gian không có nghĩa lý gì khi lúc này ông đang chịu đựng cơn đau thắt ngực khủng khiếp. Ông ngồi đó, tay ôm ngực và tự hỏi liệu có phải mình đang lặp lại đúng con đường của cha mình không.

Hogy MacOgwascher jerked back to awareness of the present with a start. Guiltily he looked up; how much time had he wasted? Well, time did not matter while he had this awful angina pain. He sat there holding his chest and wondering if he was going the same way as his father.

Cánh cửa khẽ hé mở một cách lén lút. Hogy ngạc nhiên ngước nhìn. Chuyện gì đây? Có tên trộm nào định vào ăn trộm gì hay sao? Tại sao lại lén lút vậy? Cánh cửa được mở rộng hơn một chút một cách thận trọng, thận trọng một nửa khuôn mặt ló vào mép cửa, một con mắt nhìn ông, đó là cô thư ký của ông. Thấy ông đang nhìn mình, cô đỏ mặt bước vào phòng. “Ôi ngài Hogy,” cô nói, “Tôi thấy rất lo lắng cho ngài và đã vào đây hai lần rồi nhưng ngài không để ý. Tôi đã gọi bác sĩ cho ngài rồi. Tôi hy vọng ngài không hiểu lầm rằng tôi đang theo dõi ngài?”

The door opened stealthily. Hogy looked up with astonishment. What was it now? Was it a robber comes to steal from him? Why the stealth? The door opened a little more and cautiously, cautiously half a face appeared around the edge of the door and one eye looked at him, his secretary! Seeing that he was watching her she came into the room blushing. ‘Oh Mr. Hogy,’ she said, ‘I was so worried about you I came in twice before and I could not get any attention from you. I was just going to phone the doctor for you. I hope you didn’t think I was spying on you?’

Hogy mỉm cười dịu dàng với cô và nói, “Không, không, cô gái. Tôi biết cô không làm điều đó và cảm thấy buồn vì đã khiến cô lo lắng đến thế.” Ông nhìn cô chờ đợi, nhướng đôi mày kiểu dò hỏi của một ông già Do thái tốt bụng. “Sao thế?” ông hỏi, “Hình như cô có điều gì muốn hỏi tôi?”

Hogy smiled gently at her and said, ‘No, no, my dear, I know you wouldn’t spy and I am upset that I have caused you such concern.’ He looked at her expectantly and raised his eyebrows in a good old Jewish symbol of interrogation. ‘Well?’ he asked, ‘You want to ask me something, maybe?’

Cô thư ký nhìn ông với vẻ quan tâm và nói, “Ngài Hogy, mấy ngày gần đây các nhân viên và cả tôi đều thấy ngài đang bị đau khá nhiều. Sao ngài không đi kiểm tra sức khỏe, ngài Hogy?”. “Tôi đã kiểm tra kỹ rồi. Tôi đang bị chứng đau thắt ngực của bệnh tim, cô biết đấy, và cuối cùng tôi nghĩ mình cũng đến lúc phải từ bỏ chức vụ Chủ tịch nếu vẫn còn có thể sống đủ lâu thêm chút nữa, vậy đó. Vậy là tôi sắp phải đưa ra quyết định bổ nhiệm ai thay thế cho vị trí của mình. Có lẽ chúng ta sẽ triệu tập cuộc họp đặc biệt với Ban quản trị vào chiều mai, cô sẽ thông báo cho các thành viên nhé?”

The secretary looked at him with some concern and then said, ‘Mr. Hogy, during the past few days others on the staff as well as I have noticed that you have a considerable amount of pain. Can’t you go and get a good medical check-up, Mr. Hogy?’ ‘I have had a very good check-up and I am suffering from angina pectoris, that is a heart condition, you know, and eventually I suppose I shall have to give up being President if I live long enough, that is. And so I am going to decide who I can appoint in my place. Perhaps we should call a special Board meeting for tomorrow afternoon, will you notify the Board members?’

Cô thư ký gật đầu xác nhận, và nói, “Ôi, ngài Hogy, tôi thực sự hy vọng mọi chuyện sẽ ổn. Ngài có nghĩ tôi nên gọi cho bà MacOgwascher và thông báo với bà là ngài đang về nhà không ạ?”

The secretary nodded in affirmation, and then said, ‘Oh, Mr. Hogy, I do hope everything will be all right. Do you think I should call Mrs. MacOgwascher and tell her you are coming home?’

“Ồ không, không,” ông Hogy nói, “Thời gian này vợ tôi đã đủ lo lắng cho tôi rồi, tôi nghĩ cô nên gọi cho cậu tài xế và bảo cậu ra đánh xe đến đây. Trong lúc đó, tôi sẽ đi xuống sảnh và đợi xe. Nói với cậu ta hãy vào bên trong ngay khi đến nhé.”

‘Oh no, oh no,’ said Hogy, ‘My wife is worried enough about me as it is now, but I think you’d better call my chauffeur and tell him to bring the car around. Meantime I’ll just wander down and stand in the lobby waiting for him, tell him to come inside as soon as he arrives.’

Ông Hogy chậm rãi liếc qua một số giấy tờ, vẻ xúc động ông nhặt chúng lên và bó lại cho vào chiếc két sắt đang mở. Ông xem đồng hồ, nhìn quanh mình, sau đó đóng và khóa két sắt lại. Ông kiểm tra lại các ngăn kéo bàn làm việc, rồi đóng lại và khóa cẩn thận từng ngăn, sau đó ông lững thững bước ra ngoài và đi xuống cầu thang.

Leisurely Hogy glanced through some of his papers and on an impulse picked them up and bundled them into his open safe. He looked at his watch and he looked about him, then he closed and locked the safe. He looked in the drawers of his desk, then he closed them and locked each one, after which he wandered out and down the stairs.

Hogy sống ở vùng ngoại ô mới, cách văn phòng nơi làm việc khoảng mười tám dặm. Đó là khu phố lâu đời và mới phát triển gần đây. Hogy nhìn những gì đang diễn ra với tòa nhà với vẻ thực sự ngạc nhiên, thì ra trước đây ông chưa từng dành thời gian quan sát nơi này. Trên đường đến văn phòng làm việc hay trên đường trở về nhà, ông lúc nào cũng bận rộn vùi đầu vào đống giấy tờ quan trọng. Và giờ đây, lần đầu tiên ông nhìn ra ngoài cửa sổ và quan sát cuộc sống đang diễn ra xung quanh mình, và tự ngẫm, mình chắc rồi sẽ chết sớm giống như cha mình, và thế giới này vẫn sẽ sống tiếp tục mà không có mình.

Hogy lived in one of the new suburbs, about eighteen miles from his office. It was a long and newly developed area. Hogy looked with astonishment at all the building going on; he had never taken time to look at it before, on the way to the office and on the way back from the office he had always had his head buried in important papers. But now for the very first time he looked out of the windows and saw the life going on about him, and he thought to himself, well, I suppose soon I’ll be dead like my father and the world will go on without me.

“Ôi Hogy, Hogy, em nghĩ mình nên gọi bác sỹ,” Bà MacOgwascher thốt lên. “Em sẽ gọi ngay đây, em nghĩ chúng ta cần có bác sỹ Robbins, ông ấy biết rõ tình trạng của anh hơn bất cứ ai.” Bà vội vàng chạy đi và ngay sau đó cô thư ký của bác sỹ bắt máy. Trước tiên là vẻ lạnh lùng và độc đoán thường thấy của cô thư ký bác sỹ, “Ồ, bác sỹ Robbins hiện đang rất bận, chồng bà sẽ phải đến phòng khám thôi ạ.” Nhưng bà MacOgwascher biết cách đối phó với những người như vậy, bà nói, “Ồ vâng, thưa cô, nếu cô không thể nhắn riêng được với bác sĩ, tôi sẽ liên lạc với vợ của bác sĩ, tôi là bạn riêng của gia đình ông ấy.’

‘Oh Hogy, Hogy, I think I’d better call for the doctor,’ exclaimed Mrs. MacOgwascher. ‘I’ll call him now, I think we’d better have Dr. Robbins, he knows you better than anyone else.’ She bustled away and soon had the doctor’s secretary on the phone. First in the well-known way of the doctor’s secretary the woman was very aloof and very dictatorial with much of, ‘Oh Dr. Robbins is so busy, your husband will have to come to the office.’ But Mrs. MacOgwascher knew how to deal with people like that, saying, ‘Oh well, Miss, if you can’t take a sensible message I’ll get in touch with the doctor’s wife, I am a personal friend of the family.’

Hogy ngồi xuống ăn bữa ăn nhẹ, uể oải chọn thức ăn. Ông không còn tâm trí nào để ăn lúc này, ông cảm thấy không được khỏe, vả lại ông nghĩ ăn nhiều cũng có thể sẽ khiến tim của ông mệt hơn. “Chà, anh nghĩ mình nên đi ngủ,” ông nói khi đứng dậy rời khỏi bàn ăn. “Anh hy vọng bác sĩ Robbins sẽ đến trong hai hoặc ba tiếng nữa, những cậu bác sĩ ngày nay thật lạ nhỉ? Họ hình như chẳng hề cảm thông với nỗi lo lắng của bệnh nhân, tất cả những gì họ quan tâm là chơi golf và đếm tiền.” Nói rồi ông quay người, chậm chạp và cặm cụi bước về phía cầu thang. Trong phòng ngủ, ông lục túi, bỏ mấy đồng tiền lẻ lên chiếc bàn đầu giường, rồi ông cẩn thận gấp bộ quần áo lại, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ chờ bác sĩ đến. Ông lên giường nằm. Trong một khoảng thời gian, ông nằm đó và suy nghĩ, ông nghĩ  sao cuộc sống của mình lại giống đến vậy với những trải nghiệm khi xưa của người cha đã khuất.

Hogy sat down to a small meal and picked at the food listlessly. He had no heart for a good meal now, he did not feel so well, and he thought that if he had a good meal it might place a strain upon his heart. ‘Well, I think I’ll go to bed,’ he said as he got up from his place at the table. ‘I expect Dr. Robbins will be along in two or three hours, strange about these medical boys, isn’t it? They seem to have no sympathy for their patients’ worries nowadays, all they want is to play golf and see the cheques roll in.’ So saying he turned about and walked slowly and laboriously to the staircase. In the bedroom he went through his pockets, put his loose change on the bed table beside him, and then carefully folded his clothes and donning a clean pair of pyjamas he was expecting the doctor! he got into bed. For a time he lay back just thinking, thinking how almost exactly his experience paralleled that of his deceased father.

“Lạy Đức Mẹ Maria, Đức Mẹ của Đấng Thiên Chúa,” Hogy lầm rầm cầu nguyện, “Xin hãy ở bên chúng con lúc này, trong giờ phút từ giã cõi đời này của chúng con.” Ngay lúc đó có tiếng chuông leng keng từ phía xa và tiếng bước chân vội vã. Có tiếng cửa mở và tiếng nói chuyện thì thầm, rồi cô hầu gái chạy lên cầu thang. ‘Bác sĩ đã đến, thưa ngài. Tôi mời ông ấy vào phòng luôn được không ạ?” Cô ấy hỏi. ‘Hở? Ồ! Vâng, làm ơn, mời anh ta vào luôn đi. ”

‘Holy Mary, Mother of God,’ intoned Hogy, ‘Be with us now and in the hour of our death.’ Just at that moment there was the distant tinkling of a bell and hurrying footsteps. There came the sound of the opening door and low-voiced conversation, then the maid came running up the stairs. ‘The doctor is coming, sir. Shall I show him up?’ she asked. ‘Eh? Oh! Yes, do please, show him up now.’

Bác sĩ bước vào và sau một câu chào ngắn gọn, rút chiếc ống nghe trong túi ra và cẩn thận nghe tim phổi của Hogy. “Vâng, thưa ông MacOgwascher,” bác sĩ nói, “lại là một cơn đau tim nữa. Không sao đâu. Chúng tôi sẽ giúp ông vượt qua giống như những lần trước. Xin ông đừng quá lo lắng” Anh ta ngồi xuống giường và một lần nữa nói với Hogy rằng đó là một cơn đau thắt ngực nghiêm trọng khiến cho bênh nhân nghĩ rằng mình sắp chết. “Chà,” anh ta nói, “mọi người ai rồi cũng sẽ đến lúc phải chết, kể cả các bác sĩ. Trừ trường hợp bác sĩ có thể tự chữa cho mình, tất cả chúng ta đều phải chết, và tôi đã thấy rất nhiều người chết. Nhưng tôi chắc chắn rằng ông chưa đến nỗi thế đâu.” Anh ta ngập ngừng một chút, mím môi, rồi tiếp tục, “Sẽ tốt hơn nếu có một y tá ban ngày và một y tá ban đêm túc trực ở đây. Tôi nghĩ điều đó có thể khiến ông và vợ ông yên tâm hơn, bà ấy là người thực sự lo lắng nhất, tôi có thể bố trí theo điều kiện của ông. Ông có muốn tôi thu xếp việc này không? ”

The doctor came in and after a short greeting pulled a stethoscope out of his pocket and carefully sounded Hogy’s chest. ‘Yes, Mr. MacOgwascher,’ said the doctor, ‘you have quite an attack again. Never mind, we’ll pull you through as we have done before. Just take things easy.’ He sat down on the bed and once again told Hogy that it was a big symptom of angina that the patient was sure he was going to die. ‘Well,’ he said, ‘all people have to die in time, even the doctors. It’s not a case of the doctor being able to heal himself, we all have to die, and I have seen a very great number of people die. But I am sure your time is not yet.’ He paused and pursed his lips, and then went on, ‘It would be better if you had a day nurse and a night nurse. I think it might reassure you and reassure your wife, who really is most concerned needlessly, I may add at your condition. Would you like me to arrange for nurses?’

“À bác sĩ,” Hogy nói, “Tôi nghĩ anh là người tốt nhất có thể thu xếp việc này. Có lẽ anh sẽ muốn sắp xếp giống như cho cha tôi trước đây, hai y tá vào ban ngày và một y tá vào ban đêm. Vâng, tôi sẽ đánh giá cao nếu anh có thể giúp tôi việc này”

‘Ah doctor,’ said Hogy, ‘I think you will be the best one to arrange for the nurses. Probably you will want the same arrangement as my father had, two nurses by day and one nurse by night. Yes, I shall appreciate it if you will arrange it’

Một lát sau, một cô y tá lên lầu và bước vào phòng ngủ của Hogy. Ông thất thần nhìn cô, cô y tá trông thật xoàng xĩnh, ông nghĩ, sao không thay cho ông một cô y tá khác xinh xắn, quyến rũ hơn chứ? Dù vậy, cô y tá khá thuần thục, cô đi thẳng vào trong phòng, xoay chuyển mọi thứ khiến Hogy tội nghiệp không biết đâu là ngược, đâu là xuôi. Phụ nữ vẫn luôn rắc rối như thế, ông tự nhủ, họ bận rộn trong một căn phòng, làm đảo lộn mọi thứ khiến người khác không thể tìm thấy cái gì nữa. Chà, một trong những hình phạt của việc bị ốm, mình cứ cho là vậy, tốt nhất là mình nên chấp nhận việc này.

Later a nurse came up the stairs and walked into Hogy’s bedroom. He looked at her in dismay, a real frump, he thought, why couldn’t I have a glamour puss for a change? Still, the nurse was efficient, she straightened up his room, turned everything about so that poor Hogy did not know if he was on his head or on his feet. Always the same trouble with women, he thought to himself, they get busy in a room and they upset everything so a poor fellow can’t find a thing any more. Well, one of the penalties of being ill, I suppose, I’d better put up with it.

Đêm đến thật khó chịu. Hogy bị đau và phải dùng thuốc và lại những cơn đau nữa, và dường như kéo dài vô tận trước khi những tia sáng yếu ớt đầu tiên chiếu xuyên qua cánh cửa chớp. Hogy nghĩ có lẽ chưa bao giờ ông từng trải qua một đêm tồi tệ hơn như thế trong đời và ngay khi vợ ông bước vào, ông liền nói: “Anh nghĩ hôm nay anh sẽ gặp Cha Xứ, anh muốn nói chuyện với ông ấy. Anh nghĩ anh cần phải xưng tội với Cha.” Vợ ông đi  xuống cầu thang, nhấc điện thoại và quay số của vị linh mục Công giáo La Mã. Bà MacOgwascher nói chuyện với rất nhiều lời lẽ đau buồn và sau đó ông nghe bà nói, “Ôi, con rất vui, thưa Cha, con rất vui, con chắc chắn rằng chồng con sẽ rất mừng nếu cha có thể đến gặp ông ấy.”

The night was very unpleasant. Hogy had pains and medicine and more pains, and it seemed an eternity before the first faint streaks of light came seeping in through the slats of the Venetian blind. Hogy thought that probably he had never had a worse night in his life and as soon as his wife came in he said, ‘I think I’ll see the Father today, I’ll have a talk with him. I think I might have a confession with him.’ His wife went downstairs and picked up the telephone to dial the number of the Roman Catholic priest. There was a lot of lugubrious talk from Mrs. MacOgwascher and then he heard her say, ‘Oh I am so glad, Father, I am so very glad, I am sure my husband will be delighted that you will be able to come and see him.’

Vị linh mục đến sau bữa trà ngày hôm đó,. Hogy yêu cầu y tá ra ngoài, rồi ông và vị linh mục đã nói chuyện với nhau. “Ta đảm bảo với con, MacOgwascher,” vị linh mục nói, “con là một con chiên cực kỳ ngoan đạo, và đến khi con lìa đời, chắc chắn con sẽ được lên thẳng Thiên đàng, con đã làm nhiều điều tốt cho Nhà thờ và ta sẽ góp thêm những lời cầu nguyện của ta vào lời cầu nguyện của con.” Cha xứ quỳ xuống giữa phòng ngủ và nói với giọng điệu buồn bã,“ Chúng ta sẽ cùng nhau cầu nguyện nhé? ”

After tea that same day the priest came. Hogy sent the nurse out and he and the priest had a talk. ‘I assure you, Mr. MacOgwascher,’ said the priest, ‘that you have been an extremely good Catholic, and when the time does come for you to pass over you will undoubtedly go straight to Heaven, you have done much good for the Church and I will add my prayers to yours.’ He sank to his knees in the middle of the bedroom and said in doleful tones, ‘Shall we pray together?’

Hogy ra hiệu đồng ý: ông luôn cảm thấy khá lúng túng về những điều này, ông nghĩ về cha mình, một ông già Do Thái tốt bụng và cha ông không bao giờ cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận điều đó. Và ông nghĩ, sau cùng thì ông là kẻ phản bội đức tin của mình. Ông đã đọc đâu đó rằng, một người không nên thay đổi tôn giáo nếu không vì một lý do cực kỳ chính đáng, và ông không nghĩ rằng địa vị xã hội là một lý do chính đáng để một người thay đổi tôn giáo của mình.

Hogy signalled his assent: he always found these things rather embarrassing, He thought of his father, a good old Jew, and never ashamed to admit it, and he thought that after all he was a renegade from his own faith. He had read somewhere that one should not change one’s religion without very, very good cause and he did not think it was a very good cause if one changed a religion just because of social status!

Đêm đó Hogy nằm thao thức suy nghĩ rất lâu. Cơn đau chắc chắn đã đỡ hơn nhiều nhưng ông vẫn không cảm thấy khỏe như trước, dường như có một cảm giác khó tả đặc biệt trong trái tim, và đôi khi ông kinh ngạc cảm thấy trái tim của mình đã khỏe lại, ông gọi đó là ĐẬP NGƯỢC TRỞ LẠI. Ông nằm đó trong bóng tối, nhìn ra bầu trời đêm, nhìn ra những cái cây gần cửa sổ phòng ngủ. Ông ngạc nhiên khi nghĩ về những phong cách sống, về những cách thức của tôn giáo. Ông được dạy rằng chỉ có thể nghe theo những lời dạy của Chúa Giê Su thì mới có cơ hội được lên Thiên Đàng. Ông tự hỏi điều gì đã xảy ra với tất cả những linh hồn đã sống trên Trái đất hàng ngàn năm trước Công giáo, và với hàng triệu người trên Trái đất không phải là theo Công giáo. Liệu có đúng không khi trong lời răn có nói rằng chỉ những người theo Công giáo thì mới có thể lên Thiên đàng? Nghĩ miên man khiến ông chìm vào giấc ngủ sâu không phiền muộn. Vài ngày tiếp theo, Hogy có vẻ bình phục rất nhiều. Bác sĩ rất hài lòng với tình trạng và sự tiến bộ về sức khỏe của ông. “Chà, thưa ông MacOgwascher,” bác sĩ Robbins nói, “Tôi sẽ sớm đưa ông ra khỏi chiếc giường đó, ông sẽ sớm có thể đi xa dành thời gian cho một kỳ nghỉ rất, rất cần thiết. Ông đã quyết định mình sẽ đi đâu chưa?”

That night Hogy lay awake for a long time, just thinking. The pain was definitely much better but still he did not feel as well as he should, there seemed to be a peculiar hollow feeling with his heart and at times he had the most astonishing impression that his heart was well, he called it BEATING BACKWARDS. But he lay in bed in the darkness gazing out upon the night sky, gazing out across the trees just close to his bedroom window. He marvelled at the ways of life, he marvelled at the ways of religion. The teachings that had been given to him were that unless he embraced the teachings of Jesus Christ he had no chance whatever of going to Heaven. He wondered what had happened to all the souls who had lived on the Earth for the thousands of years before Christianity, he thought of all the millions of people on the Earth who were not Christians what had happened to them, he wondered. Was there any truth in the teaching that unless one was a Catholic one could not go to Heaven? So thinking he sank into a deep, untroubled sleep. For the next few days Hogy seemed to improve enormously. The doctor was highly satisfied with his condition, highly satisfied with the progress he was making. ‘Well, Mr. MacOgwascher,’ said Dr. Robbins, ‘I’ll soon have you out of that bed, soon you will be able to go away for a very, very necessary vacation. Have you decided where you’re going?’

Hogy suy nghĩ một chút, nhưng không, ông không thể quyết định được. Mình nên đi đâu ư? Thực sự ông không muốn đi đâu cả, ông cảm thấy mệt mỏi, lúc nào cũng mệt. Cơn đau đã bớt đi nhưng ông không thể giải thích được tại sao, chỉ là không cảm thấy ‘ổn’, dường như có gì đó đang day dứt trong lồng ngực của ông. Nhưng bác sĩ đã nói rằng ông đang khỏe dần lên, các y tá nói rằng tình trạng của ông đang tốt lên, vợ ông thì nói rằng ông đang hồi phục tốt, và khi Cha xứ  đến thăm, ông cũng đã nói rằng bệnh của Hogy đang đỡ dần nhờ ân điển và lòng nhân từ của Đức Chúa.

Hogy had thought quite a bit about it, but no, he couldn’t quite decide. Where should he go? Actually he did not want to go anywhere, he felt tired, tired all the time. The pain was less but he could not explain why, he just did not feel ‘right’, there seemed to be something nagging away inside his chest. But the doctor said he was getting better, the nurses said he was getting better, and his wife said he was getting better, and when the Catholic Father came to visit him he too had said that Hogy was getting better through the grace and mercy of God.

Rồi đến ngày Hogy được phép đứng dậy và ra khỏi giường. Ông mặc một chiếc áo choàng đẹp và ấm áp, đứng một lát bên cạnh giường nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát dòng xe cộ qua lại, quan sát những người hàng xóm xuất hiện qua khe rèm hơi hé mở. Rồi ông nghĩ, chà, mình không nên ở lại trên này, trong phòng ngủ nữa, mình sẽ xuống tầng dưới một chuyến.

Then came the day Hogy was allowed up and out of bed. He put on a nice warm robe and stood for a time beside the bed looking out of the window, watching the passing traffic, watching the neighbours peering as he was doing from behind slightly parted curtains. Then he thought, well, no good staying up here in this bedroom, I think I’ll take a trip downstairs.

Ông từ từ bước ra phía cửa và cảm thấy khá khó khăn khi mở cửa. Ông nắm lấy tay nắm cửa nhưng thật khó hiểu khi ông không thể nhớ cách mở cửa như thế nào, phải xoay, đẩy hay kéo nắm cửa đây? Ông đứng đó khá lâu để cố gắng tìm cách mở cửa, và cuối cùng vô tình ông vặn nắm đấm cửa và cánh cửa bật mở nhanh đến nỗi khiến ông suýt ngã ngửa ra phía sau. Ông di chuyển ra ngoài hành lang trải thảm và đến đầu cầu thang, ông bước xuống bậc thang đầu tiên, rồi bậc tiếp theo, và tiếp theo nữa. Đột nhiên ông hét lên. Đó là một cơn đau khủng khiếp, quá bất ngờ,  ông quay ngoắt lại thoạt nghĩ rằng có tên sát thủ nào đó đã đâm xuyên lưng mình. Sau đó, ông mất thăng bằng và ngã lộn đầu xuống cầu thang.

Slowly he moved to the door and found quite some difficulty in opening it. He held the doorknob but unaccountably he could not seem to work out how to open the door did you turn the doorknob, did you push it or pull it? He stood there for quite a time trying to work out how to open the door, and at last by chance he turned the knob and the door opened so quickly that he nearly fell over backwards. He moved out to the well-carpeted corridor at the head of the stairs and put his foot on the top stair, on the next stair, and on the next. Suddenly he screamed. There was a shocking, shocking, terrible pain, he turned quickly thinking that some assassin had stabbed him through the back. With that he lost his balance and fell headlong down the stairs.

May mắn thay là bác sĩ khi đó vừa đến. Bác sĩ vội chạy lại chỗ Hogy, bà MacOgwascher cũng vội chạy đến chỗ Hogy, cả cô hầu gái cũng vội vàng chạy đến chỗ Hogy. Tất cả chạy lại thành một đám người hỗn loạn dưới chân cầu thang chỗ Hogy đang nằm dưới chân họ. Vội vàng, bác sĩ cúi xuống và quỳ bên cạnh Hogy, nhanh chóng mở tung áo choàng để lấy ra chiếc tai nghe, áp đầu ống nghe vào ngực Hogy.

The doctor, fortunately, was just coming in. He rushed to Hogy, Mrs. MacOgwascher rushed to Hogy, and the maid rushed to him. They all met in a confused huddle at the foot of the stairs with Hogy lying at their feet. Quickly the doctor bent down and knelt beside Hogy, quickly he tore open the robe and whipped out his stethoscope applying the diaphragm end to Hogy’s chest.

Bác sĩ với lấy chiếc túi đồ nghề của mình và mở nó ra trong nháy mắt.  Bên trong là một ống tiêm đã được vị bác sĩ cẩn thận chuẩn bị sẵn. Hogy mơ hồ cảm thấy hình ảnh chiếc kim tiêm đang chọc xuống và có thứ gì đó sắc nhọn đột nhiên đâm vào da thịt mình, rồi ông không còn biết gì nữa.

He reached for his doctors’ bag and opened it in a flash. Inside this was a very thorough doctor there was a hypo dermic already prepared. Hogy had a confused picture of the hypodermic plunging down and there was a sudden prick of something sharp, and he knew no more.

Có tiếng động lạ, tiếng ồn ào, rồi còn có cả cảm giác lắc lư, va chạm nữa. Đâu đó có những tiếng thì thầm rất nhỏ. Hogy không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Sau đó là tiếng còi xe đột ngột vang lên. Hogy mở mắt và thấy mình đang trên xe cứu thương, ông bị buộc nằm trên chiếc cáng. Ngồi trên chiếc ghế băng bên cạnh ông là bà vợ. Trông bà có vẻ hoang mang và không thoải mái, ông chợt nghĩ và tự hỏi tại sao những chiếc xe cứu thương này lại có chỗ ngồi chật chội và không thoải mái cho bạn bè và người thân của bệnh nhân như vậy.

There was a peculiar buzzing noise, a strange noise, there was a swaying and bumping. Somewhere, somewhere there was the faint murmur of voices. Hogy just could not understand what was happening. Then there was a sudden sharp blast of a car horn. Hogy opened his eyes and found that he was riding in an ambulance; he was strapped on a stretcher. Sitting on a bench beside him was his wife. She looked confoundedly uncomfortable, he thought, and then he fell to wondering why these ambulances had such uncomfortable seating for the friends or relatives of the patients.

Có một cái gì đó nữa đã thu hút sự chú ý của ông; đó là một cảnh tượng đặc biệt, ông nghĩ, cảnh tượng đi xuống một con dốc mà chân lại cao hơn đầu, rồi lại đi lên phía bên kia của con dốc đó, giống như trò chơi bập bênh vậy. Mọi thứ xung quanh trông mới thật kỳ lạ. Những người đi ngoài phố say sưa nhìn qua cửa sổ chiếc xe cứu thương đang chờ đèn giao thông nhằm thỏa mãn sự tò mò một cách vô duyên của họ.Và dường như xung quanh một số người còn có những màu sắc lạ lùng nữa, ông không ngừng tự hỏi mình tại sao, suy nghĩ của ông cứ lơ lửng từ trong ra ngoài, hết chủ đề này đến chủ chủ đề khác. Đột nhiên có tiếng va chạm loảng xoảng ở phía trước xe cứu thương và chiếc xe lao vào đường hầm tối om rồi dừng lại khá đột ngột. Trong khi chiếc xe vẫn đang rung rung trên nhíp xe, người tài xế và phụ tá đã nhảy ra khỏi xe và đánh vật với cánh cửa. Đầu tiên, họ giúp vợ ông ra khỏi xe, sau một hồi xôn xao và bối rối, họ kéo chiếc cáng ra nhấc lên cao khoảng 4 feet để có thể đẩy đi một cách dễ dàng. Một người phục vụ lẩm bẩm với vợ của Hogy, “Bà hãy vào căn phòng nhỏ đó, bà phải cung cấp mọi thông tin chi tiết, bảo hiểm, tuổi tác, tình trạng bệnh của ông nhà, bác sĩ, an sinh xã hội… mọi thứ. Rồi sau khi kê khai xong, bà hãy đến Khoa XYZ. ” Nhanh chóng, họ nắm lấy hai đầu của chiếc cáng có bánh xe và đẩy nó lên một con đường dốc thoai thoải, thực ra nhà máy của Hogy cũng có một con dốc tương tự như vậy. Ánh sáng rất yếu chỉ đủ để nhìn thấy đường đi, họ nhanh nhẹn đẩy chiếc cáng đi, gật đầu chào các cô y tá và bác sỹ thực tập khi họ đi ngang qua.

Something else attracted his attention; what a peculiar view it was, he thought; going down a hill one’s feet are higher than one’s head and then going up the other side of the hill well, it was like being on a see-saw. Things did look most peculiar. People in the streets outside looked avidly through the windows of the ambulance at traffic lights hoping to satisfy morbid curiosity. And then there seemed to be queer colours around some of the people, he did not stop to wonder why; his thoughts were just floating in and out going from one subject to another. Suddenly there was a clash and clatter in front of the ambulance and the vehicle swooped into a dark tunnel then came to quite an abrupt stop. While the ambulance was still rocking on its springs the driver and attendant jumped out and were wrestling with the door. First they helped his wife out, then with much clatter and confusion they pulled out the stretcher and did something to it which made it rise up to about four feet so it could be pushed easily. One attendant muttered to Hogy’s wife, ‘Go in there to that little office, you have to give every detail, insurances, age, nature of the illness, doctor, social security everything. Then when you have done that you come up to Ward XYZ.’ Quickly they grasped the two ends of the wheeled stretcher and pushed it up what appeared to be a loading ramp, in fact Hogy had a similar sort of ramp in his factory. The lighting was poor, still they knew the way, they pushed the wheeled stretcher at quite a brisk pace nodding greetings to nurses and interns as they passed.

Hogy nằm ngửa, hé mắt nhìn lên, ông vẩn vơ băn khoăn, suy nghĩ này nọ. Rồi họ đột ngột dừng lại, ông có thể hé mắt nhìn thấy một người phục vụ đang bấm nút, ông đoán là thang máy, vâng đúng là thang máy. Nhanh chóng cửa thang máy mở ra, và hai người đàn ông ở xe cứu thương đã khéo léo đẩy chiếc cáng vào bên trong. Tiếng cánh cửa đóng lại cùng với chuyển động đi lên. Dường như đi khá lâu nhưng cuối cùng thì cũng dừng lại và chiếc thang máy rung lên nhè nhẹ ở khúc cuối của dây cáp. Cánh cửa mở ra, ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào mắt Hogy. Với một chút khó khăn, ông tập trung vào cảnh tượng trước mắt mình, phòng trực của Y tá ở ngay phía ngoài thang máy.

Hogy lay back gazing humbly up, idly wondering about this and thinking about that. Then they came to an abrupt stop and he could see out of the corner of his eye one of the attendants jabbing a button, an elevator he supposed and yes he was right. Soon great doors opened and smartly the two ambulance men pushed the wheeled stretcher in. With a clash the doors closed and there was an ‘upward movement.’ It seemed to go on for quite a time but at last it stopped and the elevator rocked gently at the end of its cables. The doors opened and quite bright light assailed Hogy’s eyes. With some difficulty he focused on the scene before him, the Nurses’ Station just outside the elevators.

“Cấp cứu. Một ca đau tim. Tôi sẽ đặt bệnh nhân ở đâu đây?” một người đàn ông hỏi.

“Ồ, bệnh nhân này, đợi một chút, để xem nào, vâng đây rồi, Phòng Chăm sóc Đặc biệt” cô y tá đằng sau chiếc bàn trả lời. Người đàn ông kia gật đầu và đẩy chiếc cáng nhẹ nhàng dọc theo lối đi. Tiếng nói chuyện bỗng im bặt, có tiếng lách cách của đồ vật kim loại va vào kính, và chiếc xe cáng quay ngoắt vào một cánh cửa đang mở.

‘Emergency. Heart case. Where shall I put him?’ asked one of the men.

‘Oh, him, wait a minute, let s see, yes here it is, Intensive Care Unit,’ replied the nurse behind the desk. The ambulance men nodded and trundled the stretcher along a smooth passageway. There was muted talk, there was the clink of instruments, metal against glass, and the stretcher was turned sharply into an open doorway.

Chiếc xe cáng dừng lại, Hogy nhìn xung quanh với chút bối rối. Nơi này khá lạ lẫm, một căn phòng khá rộng và có lẽ phải có đến mười hai chiếc giường. Hogy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một số bệnh nhân là nữ và một số là nam, ông cảm thấy ngượng chin mặt khi nghĩ rằng mình sắp được đặt lên giường chung với phụ nữ, không chính xác như vậy, ông nghĩ, nhưng là nằm chung phòng với cả đống phụ nữ. Ông lầm bầm điều gì đó, và người phục vụ đi phía sau thấy thế liền cúi xuống và hỏi: “Gì cơ ạ?”

The stretcher rolled to a stop, Hogy looked about him with some confused interest. This seemed to be a queer sort of place, quite a large room and there were perhaps twelve beds in it. Hogy was quite astonished to see that some of the patients were female and some were male, and he felt hot embarrassment rise as he thought that he was going to be put to bed with some women well, not exactly that, he thought, but in the same room as a bunch of women. He muttered something and the rear attendant bent down and said, ‘Eh?’

Hogy trả lời, “Tôi không biết rằng ở đây lại có những phòng mà nam nữ ở cùng với nhau à?”

Người đàn ông trên xe cứu thương cười và trả lời, “Ồ, đây là Phòng Chăm sóc Tích Cực, tất cả đàn ông và đàn bà ở đây đều quá mệt mỏi để bận tâm đến điều đó!” Rồi lại có sự di chuyển, những tiếng nói thì thầm, những tiếng thì thầm khó hiểu, và chiếc cáng của ông lại bị đẩy về phía trước. Thế rồi một người trên xe cứu thương nói: “Đây rồi, ta đến cạnh giường rồi, ông có thể tự mình trượt sang giường được không?”

Hogy said, ‘I did not know they had wards with men and women together in them?’

The ambulance man laughed and replied, ‘Oh, this is Intensive Care Unit, the men and women in here, they’re too sick to bother about THAT!’ But there was movement again, low voices, unintelligible mutterings, and his stretcher was pushed forward. Then an ambulance man said, ‘There, you’re up alongside the bed, can you slide yourself over?’

Hogy lắc đầu, và người đàn ông kia nói, “Thôi được, chúng tôi sẽ giúp ông trượt qua giường bên đó. Hai chiếc giường này cao bằng nhau. Nào, qua thôi.”

Hogy cảm thấy thân mình đang di chuyển, rồi một chút giật mình, và ông ít nhiều bị đẩy nhẹ sang bên chiếc giường bệnh. Chiếc cáng được đẩy ra ngoài, và hai người đàn ông trên xe cứu thương cũng rời khỏi phòng ICU. Một cô y tá cúi xuống kéo thành giường ở các bên lên để Hogy chỉ ở bên trong cũi mặc dù phía trên không có gì.

Hogy nodded his head sideways in negation, and the ambulance man said, ‘Okay, we’ll do it for you, we’re going to slide you off the side. The two are about the same height. Here goes.’

Hogy felt himself moving and then there was a little jerk and he was more or less tipped sideways on to a hospital bed. The stretcher was removed and the two ambulance men left the Intensive Care Unit. A nurse bent down and pulled up the sides of the bed so that Hogy was just about in a cage although there was nothing across the top.

“Tôi đâu phải thú dữ, cô biết mà,” ông nói.

“Ồ, ông đừng lo,” cô y tá đáp, “chúng tôi luôn đặt các thanh chắn ở cạnh giường phòng trường hợp bệnh nhân ngã ra ngoài, còn tránh các trường hợp kiện tụng sau này nữa!” Sau đó, như chợt nhớ ra, cô liền nói, “Được rồi, ông cứ nằm im, bác sĩ sẽ đến khám cho ông ngay khi có thể.”

‘I’m not a dangerous wild animal, you know,’ he said.

‘Oh, don’t be upset about this,’ replied the nurse, ‘we always put the side rails up in case the patient falls out, it saves a law case after!’ Then, as an afterthought, she said, ‘Okay, hold on, the doctor will be in to see you as soon as he can.’

Hogy nằm đó. Ông không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ông ngước lên một lần và lờ mờ nhận thấy bà vợ đang nhìn xuống ông, và sau đó bà dường như biến mất trong màn sương hay gì đó, vì tất cả những gì ông nhìn thấy chỉ là màn sương màu xám. Rồi sau đó ông cảm thấy có người xung quanh mình, ông cảm nhận ai đó đang cởi cúc chiếc áo ngủ, ông có thể cảm nhận được sự lành lạnh của chiếc ống nghe áp vào ngực, cảm giác kim châm ở cánh tay, sau đó ông lờ mờ nhìn thấy những cái ống từ cánh tay mình đi lên thứ gì đó, một thứ gì đó phía xa mà ông không thể nhìn rõ. Có gì đó siết mạnh xung quanh bắp tay còn lại và có tiếng ai đó đang bóp bóng. Có tiếng một người đọc các chỉ số, rồi anh ta nói, “Hừm!” Sau đó, mọi thứ nhòa đi.

Hogy lay there. He did not know how much time passed, he looked up once and was dimly aware that his wife was looking down at him and then she seemed to disappear in the fog or something because all he saw was gray mist. Then he had feelings that people were about him, he felt that his pyjamas were being unbuttoned, he could feel the chill of a stethoscope and he felt a prick in his arm after which he could dimly see tubes going from his arm up to something SOMETHING in the distance that he could not quite see. There was a strong constriction around the other upper arm and there was the sound of someone pumping. Then a man read out some figures, after which he said, ‘Umph!’ Then everything faded.

Thời gian như ngừng lại, không còn khái niệm về thời gian nữa. Hogy lờ mờ nhận ra chiếc giường đang dịch chuyển, hoặc có thể là ông đang nằm trên chiếc xe cáng, có rất nhiều tiếng lách cách lạ lẫm của các dụng cụ va vào nhau, rất nhiều mùi sộc vào mũi ông, ông không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Time stood still. There was not any time any more. Very dimly Hogy was aware of beds being moved, or perhaps it was wheeled stretchers, there were a lot of strange clinkings going on and smells which really attacked his nostrils, he could not understand what it was.

Ông lờ mờ nhận ra có hai người đang đứng nói chuyện cạnh giường ông, hay có phải ở trên đầu ông không? Ông không rõ nữa, nhưng ông mơ hồ nghe thấy những câu như, “Máy điều hòa nhịp tim ư?” “Tôi không biết, nhưng có lẽ chúng ta nên chuẩn bị sẵn các thiết bị gây sốc tim, mặc dù bản thân tôi không thích phải dùng đến nó. Tuy nhiên, ông ấy có thể sẽ bình phục, nhưng dù sao chúng ta hãy cứ hy vọng.” Giọng nói nhỏ dần, biến mất như một cơn gió thoảng. Hogy lại lơ mơ ngủ và ông phần nào bị đánh thức bởi giọng nói, “Chà, ông MacOgwascher? Hiện tại ông thế nào? Ông có cảm thấy ổn không? Ông MacOgwascher? Ông MacOgwascher? Ông có nghe thấy tôi nói không? Ông MacOgwascher, trả lời tôi này, ông có ở đó không, ông MacOgwascher? Ôi trời, trời ơi,” giọng nói tiếp tục, “Bây giờ tôi phải lấy mẫu máu, nhưng tôi không thể lấy được ven của ông ấy!” “Thử ga rô kiểu khác xem sao” một giọng nói khác “Đôi khi lại được đấy, thử cái băng rộng hơn xem.” Dường như có ai đó đang loay hoay bên cạnh ông, làm gì đó với cánh tay của ông. Ông có cảm giác thít chặt khó chịu phía trên cánh tay, và cảm thấy các đầu ngón tay của mình sắp vỡ ra, sau đó có một vật sắc nhọn chọc vào và một giọng nói thốt lên “Tìm được rồi, lần này thì tôi lấy được rồi. Ổn rồi.”

Dimly he was aware of two people talking by his side, or was it above him? He could not decide which, but vaguely he heard things like, ‘Pacemaker?’ ‘I don’t know, perhaps we’d better keep cardiac shock probes ready, don’t like the look of it myself. Still, he’ll probably pull round. Let’s chance it anyway.’ The voices drifted off, vanishing like a vagrant breeze. Hogy dozed again and he was partly aroused from his doze by, ‘Well, Mr. MacOgwascher? How are you now? Feel all right? Mr. MacOgwascher? Mr. MacOgwascher? Do you hear me? Mr. MacOgwascher, answer me, are you there, Mr. MacOgwascher? Oh dear, oh dear,’ the voice continued, ‘now I’ve got to take a blood sample and I can’t get his blasted vein up!’ ‘Try a different tourniquet’ said another voice. ‘It sometimes works, try a broad band one.’ There seemed to be somebody fiddling about at his side, messing about with his arm. There was an uncomfortable tightness around his upper arm, he had a feeling that his fingertips were going to burst and then there came a sharp sting and a voice exclaiming, ‘I’ve got it, I’ve got it this time, it’s okey-doke.’

Thời gian trôi qua, và cả căn phòng trở nên im ắng hơn, có ít người đi lại hơn. Đâu đó bên ngoài có tiếng chuông vang lên: Một, hai, ba, hết. Ba giờ rồi ư? Hogy nghĩ. Không biết là chiều hay sáng nhỉ, mình không biết, không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Ôi thôi, dù sao thì cũng chả ích gì.

Time passed on and the ward became more silent, there were fewer people moving about, but somewhere outside a bell was striking: One two three and that was all. Three o’clock? thought Hogy. Wonder if it’s afternoon or morning, I don’t know, I don’t know what’s happening. Oh well, it can’t be helped.

Lại có tiếng nói chuyện. “Cha có nghĩ ông ấy nên được xức dầu Thánh không, thưa Cha?” giọng nói nhỏ nhẹ hỏi. “Chà, chúng ta sẽ tính đến điều đó, các dấu hiệu không được tốt lắm đúng không? Chúng ta sẽ cân nhắc thêm.” Hogy cố gắng mở mắt, kỳ lạ quá, dường như có một người đàn ông da đen đang đứng phía trên ông ấy. Ông tự hỏi liệu có phải ông đang ở Thiên đường với một thiên thần da đen hay gì đó, nhưng sau đó ông nhận ra đó là một cha tuyên úy của bệnh viện đang cúi xuống phía ông.

Voices again. ‘Do you think he should have Extreme Unction, Father?’ asked a soft voice. ‘Well, we shall have to consider it, the signs are not good, are they? We shall have to consider it.’ Hogy tried to open his eyes, it was very strange, he seemed to have a black man standing above him. He wondered if he could be in Heaven with a black saint or something, but then he realized that a hospital chaplain was bending over him.

Thời gian trôi qua. Căn phòng sáng lờ mờ, và ánh đèn nhỏ nhấp nháy từ những máy móc thiết bị lạ lẫm đột ngột vụt tắt hoặc bật sáng. Hogy không nhìn được rõ, dường như có ánh sáng màu vàng, sau đó là màu đỏ, rồi màu xanh nữa, và bây giờ lại có màu trắng. Đâu đó bên ngoài cửa sổ, một chú chim bắt đầu cất tiếng hót. Ngay sau đó là tiếng kêu nhẹ của đôi xăng-đan, hay giày tennis hoặc gì đó ông không biết, một vài y tá và hộ lý bước vào căn phòng lớn. Có tiếng nói chuyện lầm rầm, và cô nhân viên trực đêm ra khỏi phòng. Các y tá và hộ lý đi lại giữa các giường, thì thầm yêu cầu thông tin của bệnh nhân, tiếng lật giở giấy tờ ghi chép các thông tin. Cuối cùng, một y tá đến và nhìn xuống Hogy: “À, nhìn ông sáng nay đã khá hơn một chút rồi đó ông MacOgwascher,” cô ta nói. Hogy thắc mắc một chút vì cô y tá này chưa gặp ông bao giờ, tất nhiên là cô ta chưa gặp mình rồi, ông nghĩ, cô ta là nhân viên trực đêm mà. Cô y tá nhìn xuống ông rồi vỗ nhẹ vào tấm chăn ông đang đắp và chuyển sang bệnh nhân bên cạnh.

Time went on. The ward was lit dimly and from strange instruments or machines little lights flickered and went out or suddenly came on. Hogy could not see clearly, there seemed to be yellow lights and then red and then some green lights too, and now and again there would be a white light. Somewhere outside the window a bird began to sing. Soon after there came the soft susurration of sandals or tennis shoes or something, he could not decide which, and several nurses and orderlies came into the large room. There was muttered talk, and then the night staff went off. The nurses and orderlies prowled among the beds, there were whispered requests for information to the patients and the fluttering of papers as records were turned over. At last a nurse came and looked down at Hogy: ‘Ah, you look a bit better this morning, Mr. MacOgwascher,’ she said. Hogy wondered at that because the nurse had not seen him before, of course she hadn’t, he thought, she’s on the night staff. The nurse looked down at him then gave a little pat to the sheets covering him and moved on to the next patient.

Trời sáng dần. Ánh sáng ban mai đã chiếu rọi. Từ đằng Đông, một quả cầu màu đỏ đang dần mọc lên cho đến khi chỉ từ một hình elip nhỏ, nó dần vươn lên thành một khối tròn đầy, màu đỏ rực, và khi sương sớm tan đi, mặt trời chiếu sáng và soi tỏ mọi thứ.

The light grew brighter. Daylight came. Out to the East the red orb was gradually climbing up until from just a small ellipse it rose up to a full round, red circle, and as the morning mists dissipated the sun shone bright and clear.

Phòng Chăm sóc Tích Cực lại trở nên nhộn nhịp: một số bệnh nhân đang tắm rửa vệ sinh, những người khác đang được cho ăn, có lẽ qua đường tĩnh mạch. Đến lượt Hogy bị làm phiền; một y tá đi đến chỗ ông lấy một mẫu máu khác, và một y tá khác đến đo huyết áp cho ông. Sau đó là một bác sĩ đến và nói, “Ông vẫn ổn, ông MacOgwascher, ông sẽ sớm được ra khỏi đây và đi lại được thôi.” Và rồi anh ta đi mất.

There was renewed bustle in the Intensive Care Unit: some of the patients were having a wash, others were having feedings, perhaps through a vein. Hogy in his turn was troubled; a nurse came along, took another sample of blood, and another nurse came and took his blood pressure. Then there came a doctor who said, ‘You’re doing fine, Mr. MacOgwascher, you’ll soon be out and on your feet again.’ And then he was gone.

Vài giờ, hoặc là vài ngày trôi qua, và rồi Hogy có thể ngồi dậy trên giường bệnh. Hai cô y tá đến và nói: “Chúng tôi sẽ chuyển ông ra ngoài, ông MacOgwascher, ông sẽ đến phòng riêng và không cần chăm sóc tích cực nữa. Ông có đồ đạc gì trong tủ kia không? ‘

Several hours, or was it several days, passed and then Hogy was able to sit up in his hospital bed. Two nurses came and said, ‘We’re moving you out, Mr. MacOgwascher, you are going into a private room, and you don’t need intensive care anymore. Do you have anything in the locker over there?’

“Không,” Hogy trả lời, “Tôi chỉ có mỗi bộ đồ đang mặc trên người thôi.”

“Được rồi, vậy chúng tôi sẽ đẩy ông ra ngoài bây giờ nhé, đi thôi.” Nói xong các y tá đạp nhả phanh bánh xe ra và cẩn thận đẩy giường của Hogy cùng với các thiết bị truyền tĩnh mạch kèm theo, và khi họ đến gần cửa ra vào, Hogy nhìn thấy một chiếc giường khác đang được đẩy vào thế chỗ của ông khi nãy.

‘No,’ replied Hogy, ‘I’ve only got what I am actually wearing now.’

‘All right, then, we’re going to push you out now, hold on.’ And with that the nurses stepped on the wheel brakes to release them and carefully wheeled out Hogy’s bed with its attached intravenous apparatus and he saw that as they neared the door another bed was being wheeled into the space he had occupied.

Hogy quan sát xung quanh với sự quan tâm tự nhiên của những người phải nằm viện hoặc trong những hoàn cảnh bị giam hãm như thế này. Ông thấy đó là một căn phòng nhỏ vừa đủ, dễ chịu, một chiếc tivi treo trên trần, một chiếc giường và một cửa sổ. Ở một bên có một tủ quần áo và một chậu rửa. Trên một gờ cạnh tủ quần áo có nút gọi khẩn cấp và ông để ý thấy có một chiếc điều khiển trên giường để ông có thể bật, chọn kênh radio và tivi.

Hogy looked about him with the natural interest which comes to those who have to be in hospital or in any form of confinement. He saw it was a pleasant enough little room, a television extended from the ceiling, a bed and a window. At one side there was a closet and a washbasin. On a ledge by the closet there was the emergency call button and he noted with interest that there was a control on the bed so that he could switch on the radio and choose a program or switch on the television and choose a program.

Các y tá di chuyển chiếc giường về đúng vị trí. Rồi họ dùng chân đạp phanh để cố định chiếc giường, một y tá rời đi trong khi cô còn lại loay hoay một lúc nữa, sau đó cô cũng rời khỏi phòng.

The nurses moved the bed around to get it positioned exactly. Then they stamped their feet on the brake pedals and one nurse left the room while the other fiddled about for a time, then she too went out.

Hogy nằm đó tự hỏi chuyện gì sẽ đến tiếp theo. Ông lờ mờ nhận ra hệ thống truyền thông công cộng từ phía hành lang bên ngoài. Ông để ý kỹ một chút và biết rằng đó là hệ thống điện đàm vì nghe thấy các bác sĩ liên tục bị gọi đến khám ở tầng nọ tầng kia. Ông nhận thấy tên vị bác sĩ điều trị cho mình được gọi rất thường xuyên, ông lắng nghe và thấy tên vị bác sĩ kia lại được nhắc đến, ngạc nhiên khi nghe thấy rằng lần này bác sĩ được yêu cầu đến phòng “gì đó” –nơi Hogy đang nằm; ông nằm xuống và chờ đợi… Khoảng một tiếng sau, bác sĩ bước vào và nói, “Chà, ông MacOgwascher, tôi hy vọng ông cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, trông thần thái của ông cũng tốt hơn rồi đấy, nhưng ông biết không, ông đã khiến cho chúng tôi một phen sợ hãi đấy.” Hogy nhìn lên khá lo lắng và nói, “Bác sĩ, dường như tôi không thể tập trung được tốt, tôi như bị mụ mẫm, tôi không thể hiểu được nhiều thứ. Ví dụ như, bác sĩ vừa được chỉ định đến phòng này khoảng một tiếng trước, và tôi cũng mất chừng đó thời gian để tìm hiểu tại sao lại như vậy, tại sao tôi được chọn đưa ra khỏi Phòng Chăm sóc Tích Cực khá bất ngờ như vậy.’

Hogy lay there wondering what next. He was dimly aware of some sort of public address system coming from the corridor outside. He focused his attention on it for a bit and then decided that it was a call system because doctors were continually being asked to report to this or that floor. He noted that his own doctor’s name came very frequently, as he listened he heard his doctor’s name mentioned again and with some astonishment heard that the doctor was being paged to go to Room So-and-So. Hogy was in Room So-and-So; he lay back and waited… About an hour later his doctor came in and said, ‘Well, Mr. MacOgwascher, I hope you feel a lot better now, you look it, but you gave us quite a fright you know.’ Hogy looked up rather wanly and said, ‘I don’t seem able to focus myself very well, doctor, I seem to be almost in a daze. I can’t relate to things. For example, you were being paged to this room about an hour ago and it has taken me all this time to work out why that should be, and I decided that I must have been taken out of Intensive Care rather unexpectedly.’

“Vâng, đúng vậy,” Bác sĩ Robbins nói. “Đã xảy ra một vụ tai nạn vô cùng nghiêm trọng và chúng tôi đã phải tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân được mang tới, một số người thực sự bị thương rất nặng, và tình trạng của ông tiến triển rất tốt nên chúng tôi nghĩ ông nên được chăm sóc ở đây, trong một phòng riêng, sẽ tốt hơn là cùng với nhiều người cả nam lẫn nữ trong Phòng Chăm sóc Tích Cực đó. ‘

‘Yes, that’s right,’ said Dr. Robbins. ‘There has been a very serious accident and we have had to get a lot of patients brought in, some of them seriously, seriously hurt indeed, and you made such progress that we thought you would rather be in here on your own instead of being with a large group of men and women in Intensive Care.’

Hogy cười và nói, “Tôi đã hỏi một y tá tại sao lại sắp xếp cả đàn ông và phụ nữ ở cùng một phòng và cô ấy nói rằng điều đó hoàn toàn ổn vì tất cả những người trong Phòng Chăm sóc Tích Cực đều quá ốm để bận tâm về điều đó. Cô ấy nói đúng thật, đúng thật!”

Hogy laughed and said, ‘I asked a nurse why men and women were in the same ward and she said that it was quite all right because all the people in Intensive Care were too sick to worry about THAT. How right she was, how right she was!’ he said.

Ở đầu giường của Hogy, có gắn vào tường một số thiết bị kỳ lạ. Một cái là thiết bị thử máu, cái kia là nguồn cung cấp oxy, và còn rất nhiều thứ khác mà Hogy không biết, nhưng ông lại rất quan tâm khi bác sĩ tháo từng thiết bị một và đưa cho Hogy kiểm tra kỹ lưỡng. “Ông sẽ sử dụng đến nó, ông MacOgwascher, ông sẽ sử dụng,” bác sĩ nói. “Vợ ông đang ở đây, tôi nghĩ bà ấy đang muốn vào gặp ông, ông biết đấy, bà ấy đã rất lo lắng.” Bác sĩ đi ra ngoài và mọi thứ yên ắng một lúc, sau đó Hogy nhìn lên và vợ ông đang đứng bên cạnh giường, hai tay siết chặt vào nhau, nhìn cảnh tượng ông nằm đó với vẻ mặt đau buồn.

At the head of Hogy’s bed, and fixed to the wall or rather built into the wall there were a number of strange devices. One was a blood testing device, another was oxygen supply, and there were various other things which had no meaning for Hogy but he was interested as the doctor unhooked the devices one by one and gave Hogy a thorough check. ‘You’ll do, Mr. MacOgwascher you’ll do,’ said the doctor. ‘Your wife is here, I think she would like to come in and see you, she has been very worried, you know.’ The doctor went out and there was silence for quite a time, then Hogy looked up and his wife was standing beside him wringing her hands and looking the picture of misery.

“Hogy à, chiều nay Cha sẽ đến gặp anh,” vợ ông nói, “Cha nghĩ rằng có thể anh cần một chút an ủi tinh thần. Cha nói với em rằng anh rất sợ chết mặc dù Cha đã xin Chúa để anh bây giờ không phải lo lắng về điều đó. Còn bác sĩ thì nói với em rằng anh sẽ được về nhà sớm thôi nhưng anh vẫn cần phải nghỉ ngơi một thời gian.”

‘The Father is coming in to see you this afternoon, Hogy,’ said his wife, ‘he thinks that you may need a little spiritual consolation. He tells me that you are very afraid to die although please God you do not have to worry about that yet. The doctor tells me you will soon be home but that you will have to rest for a while.’

Trong một hồi, hai người nói về những chuyện vu vơ và và cả những chuyện quan trọng mà vợ chồng thường phải bàn bạc trong những lần căng thẳng. Người ta thường không bận tâm về những điều như vậy khi mọi thứ đều đang ổn. Hogy muốn biết liệu bà đã có Di chúc của ông một cách an toàn hay chưa, đã có hợp đồng bảo hiểm của ông trong tay chưa, và rồi ông đề nghị cho anh trợ lý trưởng của ông tại nhà máy sẽ tiếp quản thay ông và trở thành người quản lý.

For some time they talked about the idle things and the important things which husband and wife so often have to discuss in times of stress. People do not bother about such things when conditions are good. Hogy wanted to know if she had his Will safely, if his insurance policies were to hand, and then he suggested that his chief assistant at the factory should take over and become manager.

Buổi chiều, Cha xứ đến và Hogy nói với ông: “Ôi, Cha ơi, con rất sợ chết. Chẳng có gì là chắc chắn cả. Chỉ là con không biết phải làm gì.” Cha xứ, giống như hầu hết các giáo sĩ và linh mục, đã thốt ra rất nhiều câu nhạt nhẽo vô vị và ngay khi Cha xứ ý tứ định ra về, Cha đã nhận được sự đảm bảo từ Hogy đó là lời hứa về một tấm sec béo bở đóng góp cho Giáo hội ngay khi ông có thể cầm bút viết được.

In the afternoon the Father came along and Hogy said to him, ‘Oh, Father, I am so afraid to die. It is such an uncertain thing. I just don’t know what to do.’ The Father, like most parsons and clerics, uttered a lot of platitudes and as soon as he decently could he made his escape, having secured from Hogy the promise of a nice fat cheque for the Church as soon as he was able to write.

Ngày dần trôi đi. Buổi chiều nhường chỗ cho buổi tối đến sớm, rồi buổi tối sớm lại nhường chỗ cho đêm đen. Đèn thành phố bật sáng và làm méo mó các họa tiết trên tường phòng Hogy, ông say sưa nhìn chúng và kết lại thành vô số những hình thù quái dị từ những họa tiết đó. Cuối cùng ông bỏ qua rồi chìm vào giấc ngủ.

The day wore on. The afternoon gave way to early evening, and early evening gave way to the darkening of the night. The lights of the city outside came on and made distorted patterns on Hogy’s wall, he watched them with fascination and wove quite a number of fantasies about the patterns. Then he dropped off to sleep.

Điện thoại đổ chuông liên tục, tiếng va chạm kim loại đến chói tai, đó là âm thanh khủng khiếp trong đêm tối đối với một người phụ nữ có chồng ốm nặng trong bệnh viện. Điện thoại bị rè và có tiếng rít chói tai. Bà MacOgwascher giật mình ngồi dậy trên chiếc giường chỉ có một mình và đưa tay với lấy điện thoại: “Bà MacOgwascher, có phải bà Hogy MacOgwascher đó không?” Đầu dây bên kia cất giọng hỏi.

The telephone was ringing insistently, a harsh metallic clatter, a terrible sound in the darkness of the night when a woman had her husband desperately ill in a hospital. The phone burred and shrilled. Mrs. MacOgwascher sat up with a start in her lonely bed and reached out for the phone: ‘Mrs. MacOgwascher Mrs. Hogy MacOgwascher?’ queried a voice.

‘Yes, speaking, what is it?’ she asked.

“Vâng, tôi nghe đây, có chuyện gì thế ạ?” bà hỏi.

Giọng nói đáp lại với vẻ trang nghiêm, “Thưa bà MacOgwascher, tình hình chồng bà đang chuyển biến xấu đi, bác sĩ nghĩ tốt hơn hết là bà nên đến bệnh viện ngay, và nếu có người thân nào thì cũng nên đưa họ đi cùng. Nhưng xin bà hãy lái xe cẩn thận, bà MacOgwascher, lái xe thật cẩn thận vì trong những tình huống như thế này mọi người thường hay chạy xe rất nhanh. Không biết bà có thể có mặt ở đây trong vòng một giờ đồng hồ nữa được không?”

The voice replied in solemn tones, ‘Mrs. MacOgwascher, your husband has taken a turn for the worse, the doctor thinks it would be advisable if you came to the hospital and if you have any relatives there bring them with you. But drive carefully, Mrs. MacOgwascher, drive very carefully indeed because at such times people tend to drive too fast. May we expect you within the hour?’

“Ôi trời, ôi trời,” bà MacOgwascher kêu lên: “Vâng, chúng tôi sẽ đến sớm nhất có thể.” Bà gác máy và chậm chạp rời khỏi giường. Kéo một chiếc áo choàng, bà đi ra khỏi phòng ngủ và gấp gáp gõ cửa một căn phòng khác ngay gần bên cạnh ở ngoài hành lang. “Mẹ ơi, mẹ ơi!” Bà gọi, “Dậy đi mẹ, con nghĩ Hogy đang hấp hối rồi, chúng ta phải đến bệnh viện. Mẹ tỉnh dậy chưa?” Cánh cửa mở ra và một người phụ nữ lớn tuổi là mẹ của Hogy MacOgwascher bước ra. ‘Được, được, mẹ sẽ thay quần áo ngay lập tức. Con cũng thay ngay đi.’

‘Oh dear, oh dear,’ exclaimed Mrs. MacOgwascher, ‘Yes, we will be there as soon as we can.’ She hung up and slowly got out of bed. Pulling on a dressing robe she went out from her bedroom and knocked sharply at another door just a little down the corridor. ‘Mother, mother!’ she called, ‘Wake up, mother, I think Hogy is dying, we shall have to go to the hospital. Are you awake, mother?’ The door opened and the elderly lady who was Hogy MacOgwascher’s mother came out. ‘Yes, yes, I will dress immediately. You do the same.’

Hogy giật mình nhìn lên. Mẹ và vợ ông đang ngồi bên cạnh giường. Đó có phải là mẹ và vợ mình không? Hogy không rõ nữa. Còn tất cả những người khác là ai đây? Một số người trong số họ đang bay lơ lửng trong không trung và mỉm cười một cách nhân từ với ông. Và rồi Hogy mở to mắt, ông nhìn thấy một thiên thần đang bay ngay phía bên ngoài cửa sổ. Thiên thần mặc toàn bộ đồ trắng với chiếc áo choàng dài, đôi cánh đang đập đập giống như một thứ đồ chơi cơ khí, Hogy nghĩ. Thiên thần nhìn ông, mỉm cười và ra hiệu. Hogy cảm thấy một sức hút mạnh mẽ, rất mạnh, và ông muốn đi theo thiên thần đó.

Hogy looked up with a start. His mother and his wife were sitting beside his bed. Was it his mother and his wife? Hogy could not decide. Then what were all the other people? Some of them were floating in the air smiling benignly upon him. And then Hogy’s eyes widened he saw an angel flying just outside his window. The angel was dressed all in white, in long robes, her wings were flapping away just like on a mechanical toy, Hogy thought. The angel looked at him, smiled and beckoned. Hogy felt a strong, strong pull, he wanted to follow her.

Đó là một cảm giác thực sự rất đặc biệt. Căn phòng trở nên tối dần. Dường như có những bóng màu tím, một màu tím như nhung, và trong màu nhung tím đó ông có thể nhìn thấy rất rõ những đốm sáng, ông cho là vậy, nó có vẻ như là, giống như những hạt bụi nhảy múa dưới ánh nắng mặt trời. Ông nhìn xung quanh; có vợ ông đang đứng ở bên phải, còn mẹ ông đang đứng ở bên trái, còn người đàn ông mặc đồ đen kia đang làm gì vậy? Ông ấy đang lầm rầm cầu nguyện. Ôi trời, thì ra là vậy, Hogy mới nhớ ra, ông đang được vị linh mục kia xức dầu cho. Hogy đã bị một cú sốc niềm tin, ông cảm thấy rất thất vọng khi có thể đọc được suy nghĩ của vị linh mục, vị linh mục kia đang nghĩ rằng nếu ông ta diễn tốt thì bà MacOgwascher sẽ có thể đóng góp rất nhiều cho Nhà thờ. Đây là những người giàu có, vị linh mục nghĩ, họ nên đóng góp với số tiền lớn. Vậy là ngay sau khi vị linh mục thực hiện xong nghi thức xức dầu, ông ta liền quay sang bà MacOgwascher nói những lời ban phước lành và nghĩ rằng, “Như thế sẽ tốt hơn với ít nhất một trăm đô la nữa.”

It was a truly peculiar sensation. The room was growing dark. There seemed to be purple shadows, a purple like purple velvet, and in the purple velvet he could see well, he supposed it was specks of light, that was what it appeared to be, it appeared to be like dust motes dancing in the sunlight. He looked about; there was his wife to the right of him, there was his mother to the left of him, and what was that man in black doing? Mumbling away, he was. Oh dear yes, Hogy remembered it now, he was being given Extreme Unction by the priest. Hogy was shocked beyond belief because he found to his very considerable dismay that he could read the priest’s thoughts, the priest was thinking that if he put on a good show Mrs. MacOgwascher could give a very good donation to the Church. These were rich people, the priest was thinking, they should be good for quite a substantial amount. So as soon as he had done the Extreme Unction he turned to Mrs. MacOgwascher and pronounced a blessing all the time thinking, ‘That should be good for at least another hundred dollars.’

Hogy bắt đầu run rẩy. Ông cảm thấy cực kỳ bất an. Dường như chiếc giường được làm bằng lông tơ mềm mại và dường như nó không thể giữ được ông nữa. Những ngón tay của ông bấu chặt lấy tấm ga giường một cách vô vọng, ông cố gắng nằm lại trên giường vì mọi bản năng của ông đang thúc giục ông phải bay lên, hướng lên phía trên, về phía ánh sáng.

Hogy started to tremble. He felt most insecure. The bed seemed to be of a fluffy material and it did not seem able to contain him. His fingers clasped the bedclothes in desperation, he tried to stay in the bed because every instinct that he had was urging him to rise upwards, rise upwards toward the light.

“Ông ấy đang đi rồi, đang đi rồi, ông ấy đang trượt,” Hogy nghe thấy một giọng nói, và rồi tiếng sột soạt kỳ lạ. Ông cố kêu lên sợ hãi nhưng ông nhận ra là mình không thể nói được, ông cảm thấy ổn, tưởng tượng thấy mình giống như một con diều. Ông nhìn xuống và thấy có một sợi dây màu bạc lấp lánh nối dài từ phía mình xuống dưới một cơ thể ngu ngốc nào đó đang ở trên chiếc giường. Ông bắt đầu nhận thức ra và biết được mình đang nhìn chằm chằm vào cái thân xác đã chết hoặc đang chết của chính mình. Ông có thể nhìn thấy đầu của vợ mình, đầu của vị linh mục, đầu của mẹ mình. Và rồi bác sĩ hối hả chạy vào, thao tác rất nhanh. Anh ta mở cúc áo của Hogy và áp tai nghe một cách không cần thiết, rồi nghiêm trọng gật đầu. Anh ta làm điệu bộ kéo tấm vải  phủ lên mặt của Hogy. Anh ta làm dấu thánh giá, vị linh mục làm dấu thánh giá, và hai người phụ nữ cũng làm như vậy. “Hãy đi với chúng tôi, đi cùng chúng tôi nào,” những giọng nói thì thầm bên Hogy. “Hãy thả tự do cho bản thân, chúng tôi đang chăm sóc bạn. Mọi chuyện đều tốt đẹp, bạn đang lên Thiên đường.”

‘He’s going he’s going he’s slipping,’ Hogy heard a voice say, and then there was a strange rustling. He tried to cry out in terror but he found he could not speak, he found well, he imagined himself to be like a kite. He looked down and saw that he had a sort of shimmering silvery cord stretch ing from him down to some stupid looking body on a bed. With a start of recognition he realized that he was gazing upon his dead or dying body. He could see the head of his wife, the head of the priest, the head of his mother. And then the doctor came bustling in, making quite a show. He unbuttoned Hogy’s pyjama jacket and quite unnecessarily applied a stethoscope, and then gravely nodded his head. With that theatrical gesture he pulled up the sheet to cover Hogy’s face. He made the sign of the cross, the priest made the sign of the cross, and the two women did likewise. ‘Come with us, come with us,’ the voices whispered to Hogy. ‘Let yourself go free, we are looking after you. All is well, you are going to Heaven.’

Đúng, lên Thiên đường, lên Thiên đường, những giọng nói khác cùng hòa vang. Hogy cảm thấy bị giật nhẹ và theo bản năng ông nhìn xuống dưới. Ông thấy sợi dây bạc kia đang xẹp nhỏ dần, mờ dần và biến mất. Ông cảm thấy chóng mặt  khi thấy mình đang bay lên cao bên trên bệnh viện, bên trên thành phố, và bay cao hơn nữa rất nhanh. Ông nhìn xung quanh và thoáng chút ngạc nhiên khi nhận ra mình đang được hỗ trợ ở trên cao bởi bốn thiên thần đang đập cánh, tất cả họ đều đang chăm chú nhìn Hogy. Họ cùng nhau tăng tốc xuyên qua bầu trời đêm và hát vang câu, “Chúng ta đang lên Thiên đường, chúng ta đang lên Thiên đường.”

Yes, to Heaven, to Heaven, chorused other voices. Hogy felt a slight jerk and instinctively he looked down. He saw that silvery cord collapsing, fading, dropping away. He saw with quite an amount of vertigo that he was flying high over the hospital, high over the city, and getting higher very quickly. He looked about him and with some astonishment found that he was being borne aloft by four angels, their wings were flapping and they were all gazing upon him with rapt attention. Together they sped up through the dark sky to the chant of, ‘We are going to Heaven, we are going to Heaven.’

Người dịch: Triệu Thị Hương

Biên tập: Phạm Thị Liễu

Tổng biên tập: Trung tâm VMC