ALGERNON rùng mình một cái rất mạnh trong giấc ngủ. Algernon? Số Năm Mươi Ba? Là ai đi nữa không quan trọng. Anh ta rùng mình trong giấc ngủ. Không, đó không phải là ngủ, đó là cơn ác mộng khủng khiếp nhất mà anh ta từng trải qua trong đời. Anh ta nghĩ tới một trận động đất xảy ra gần Messina, Salonika làm cho các tòa nhà đổ xập, mặt đất nứt ra, người ta rơi vào trong đó và bị ép cho phẳng lì khi mà vết nứt khép lại.
Nó rất, rất kinh khủng. Đó là điều tồi tệ nhất mà anh ta có thể trải quan hay có thể tưởng tượng ra. Anh ta cảm thấy mình bị nghiền và ép. Có một lúc trong cơn ác mộng lộn xộn đó anh ta đã nghĩ rằng anh ta đã bị một con trăn ở Congo nuốt chửng và bây giờ thì nó đang đẩy anh ta xuống qua cuống họng nó
Tất cả thế giới dường như bị lộn từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới. Mọi thứ dường như đều rung chuyển. Đau đớn, chấn động, anh ta cảm thấy mình bị đập cho tan tành và sợ hãi
ALGERNON shuddered violently in his sleep. Algernon? Fifty-Three? Whoever it was now, he shuddered violently in his sleep. No, it was not sleep, it was the most terrible nightmare he had ever in his life experienced. He thought of an earthquake which had happened near Messina, Salonika, where buildings had toppled and where the earth had yawned and people had fallen through to be squashed flat as the earth, yawning, closed again.
This was terrible – terrible. This was the worst thing he could ever experience, the worst thing he had ever imagined. He felt that he was being mashed and squashed. For a time in his confused nightmare state he imagined that he had been caught by a boa constrictor in the Congo and was being forced willy-nilly down the snake’s throat.
All the world seemed to be upside-down. Everything seemed to be shaking. There was pain, convulsions, he felt pulverised, terrified.
Từ xa vọng lại một tiếng hét bị bóp nghẹt, như thể được nghe xuyên qua nước và một cái bọc dày. Trong cơn đau khiến anh ta không còn tỉnh táo nữa anh ta nghe thấy, ‘Martin, Martin, nhanh lên gọi một chiếc taxi, bắt đầu rồi.’
Anh ta nhắc lại cái tên đó trong đầu. ‘Martin? Martin?’ Anh ta chỉ có một khái niệm mơ hồ, rất mơ hồ rằng vào một lúc nào đó, ở đâu đó, trong một cuộc đời nào đó, anh ta đã từng nghe thấy cái tên đó, nhưng không, mặc dù rất cố gắng nhưng anh ta không thể nhớ lại cái tên đó có ý nghĩa gì, hay đó là tên của ai.
Mọi thứ xung quanh vẫn kinh khủng. Anh ta tiếp tục bị vắt. Nước chảy ùng ục rất đáng sợ. Trong một thoáng anh ta nghĩ rằng anh ta đã rơi vào một cái cống. Nhiệt độ tăng lên và đó thật sự là một trải nghiệm gây chấn động mạnh
Bỗng nhiên, bằng một cách thô bạo, anh ta bị lộn đầu xuống dưới và anh ta có thể cảm thấy một cơn đau khủng khiếp ở gáy. Anh ta cảm thấy một chuyển động đặc biệt mà anh ta chưa biết đến bao giờ. Anh ta cảm thấy bị nghẹt thở như thể anh ta đang bị dìm trong nước. ‘Nhưng không thể nào như vậy được?’ anh ta nghĩ, ‘Con người không thể sống trong nước, ít nhất là kể từ khi chúng ta rời khỏi biển cả lên đất liền.’
From a distance away there came a muffled scream, a scream as heard through water and thick swadding. Barely conscious in his pain he made out, ‘Martin, Martin, get a taxi quickly, it’s started.’
He mulled over the name. ‘Martin? Martin?’ He had a vague, but only a very vague recollection that at some time somewhere in some life he had heard that name before, but no, try as he would he could not bring back into his memory’s recall what the name meant or to whom it was applied.
Conditions were just terrible. The squeezing went on. There was the horrid gurgling of fluids. For a moment he thought he had fallen into a sewer. The temperature increased and it was truly a shocking experience.
Suddenly, violently, he was upended and he was conscious of terrible pain in the back of his neck. There was a peculiar sensation of motion, nothing that he had ever experienced before. He felt suffocated, stifled, he felt as though immersed in fluid. ‘But that can’t be, can it?‘ he thought, ‘Man can’t live in fluid, not since we emerged from the sea anyhow.‘
Các rung lắc và xóc nảy tiếp tục trong một lúc, và rồi cuối cùng thì có một cú xóc mạnh và một giọng nói sôi nổi bị bóp nghẹt hét lên, ‘Cẩn thận! Cẩn thận! Anh có muốn cô ấy đẻ ở đây trong taxi không?’ Có tiếng lẩm bẩm đáp lại nhưng nó hoàn toàn bị bóp nghẹt. Algernon gần như bị mất trí, anh ta bối rối, tất cả những chuyện này đều không có nghĩa gì cả, anh ta không biết mình đang ở đâu, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Mọi thứ đều khủng khiếp một cách kì quái và không còn có thể hành động dựa vào lý trí nữa. Những kí ức không rõ ràng hiện về trong tâm trí anh ta. Có cái gì đó liên quan đến một con dao, hay là một cái dao cạo. Đó là một giấc mơ thật khủng khiếp! Anh ta mơ rằng đầu anh ta gần như đứt lìa khỏi cổ, và rồi anh ta nhìn xuống chính mình trong tư thế bị treo trên trần nhà, cũng đầu chúi xuống như bây giờ, nhìn xuống cơ thể anh ta nằm chết trên sàn. Thật là buồn cười, hoàn toàn ngớ ngẩn, tất nhiên rồi, nhưng – còn cơn ác mộng này thì sao nhỉ? Anh ta đang là gì thế này? Hình như anh ta đã bị kết án vì đã phạm một tội ác nào đó, anh ta hoàn toàn không biết đó là cái gì. Anh bạn tội nghiệp gần như phát điên lên bởi sự hỗn loạn, đau đớn, và nỗi sợ hãi trước bản án đang tới gần.
The joggling and jolting continued for some time, and then at last there came a jolt and a very muffled bubbly voice snarled, ‘Careful man! Careful! Do you want her to have it here in the taxi?‘ There was some sort of mumble in reply but it was all dreadfully muffled. Algernon was nearly out of his mind with confusion, none of this made any sense to him, he just did not know where he was, did not know what was happening. Things had been quite fantastically terrible of late and it was no longer possible to act as a rational being. Dim memories floated into his consciousness. Something about a knife somewhere, or was it a razor. That had been a terrible dream! He had dreamt that he had half hacked off his head, and then he had looked at himself while he was hanging half-way through the ceiling, upside-down he was, too, looking at himself lying dead on the floor. Ridiculous, completely absurd, of course, but – and what was this other nightmare? What was he now? He seemed to be some sort of a convict accused of some sort of a crime, he did not know what it was at all. The poor fellow was nearly out of his mind with confusion, with distress, and with fearful apprehension of impending doom.
Nhưng các rung lắc lại tiếp tục. ‘Cẩn thận nào, tôi nói là cẩn thận, tới chỗ kia thì chậm lại, anh có thể giúp một tay đằng sau này được không?’ Tiếng nói đó bị bóp nghẹt, nghe không thực chút nào và cách nói năng thì quá thô lỗ. Nó làm anh ta nhớ tới một người bán hàng rong mà anh ta đã từng nghe thấy trên một con hẻm sau tại quận Bermondsey ở Luân Đôn. Nhưng quận Bermondsey thì có liên quan gì ở đây, anh ta đang ở đâu thế này? Anh ta cố gắng gãi đầu, dụi mắt, nhưng trước sự kinh hoàng của anh ta, anh ta nhận ra có một sợi dây hay một cái gì đó đang trói anh ta lại. Một lần nữa anh ta nghĩ chắc hẳn anh ta đang ở thể hạ giới bới các cử động của anh ta bị giới hạn – qua khủng khiếp để có thể xem xét cho kĩ. Hình như anh ta đang ở trong một bể nước. Trước đây thì nó giống như ở trong một đống nhớp nháp khi anh ta ở trong thể hạ giới – nhưng có phải anh ta đã ở trong thể hạ giới không nhỉ? Một cách khó nhọc anh ta cố gắng bắt đầu óc đang đau và không chịu hợp tác của mình tìm kiếm lại trong kí ức. Nhưng không, chẳng có gì đúng cả, chẳng có gì sáng ra cả.
But the joggling went on. ‘Careful now, careful I say, go easy there bear a hand behind will you‘. It was so muffled, so unreal, and the tones were so coarse. It reminded him of a costermonger he had heard once in some back street of Bermondsey in London. But what had Bermondsey got to do with him now, where was he? He tried to rub his head, tried to rub his eyes, but to his horror he found there was some cable or something encircling him. Once again he thought that he must be in a lower astral because his movements were constricted – this was just too terrible for contemplation. He seemed to be in a pool of water. Before it had seemed to be a sticky mess when he had been in the lower astral – or had he been in the lower astral? Dazedly he tried to force his reluctant aching mind to search along the paths of memory. But no, nothing was right, nothing would focus with clarity.
‘Ôi Chúa ơi!’ anh ta lo lắng, ‘Mình có lẽ đã phát điên rồi và bị cho vào một trại thương điên. Mình chắc hẳn đang sống trong những cơn ác mộng. Điều này không thể xảy ra được, cho bất kì ai. Làm sao mà mình, thành viên của một gia đình lâu đời và được kính trọng như vậy, lại đến nông nỗi này? Chúng ta đã luôn được kính trọng vì sự đĩnh đạc và lành mạnh của mình. Ôi Chúa ơi! Chuyện gì đã xảy ra cho con thế này?’
Đột ngột có một cú xóc, một cú xóc khó giải thích nhất và rồi đau đớn lại kéo đến. Anh ta lờ mờ nhận biết được tiếng hét của một ai đó. Nếu bình thường thì đó sẽ là một tiếng hét âm lượng cao, anh ta nghĩ, nhưng bây giờ thì mọi âm thanh đều bị bóp nghẹt, mọi thứ đều kì lạ một cách khó tin, chẳng còn gì có ý nghĩa nữa cả. Anh ta nằm xuống và thấy mình nằm úp mặt. Bỗng có một sự co thắt của một cái gì đó làm cho anh ta xoay mình, và bây giờ thì anh ta nằm úp lưng xuống. Từng thớ thịt của anh ta run lên vì sợ hãi.
‘Oh God!‘ he thought worriedly, ‘I must have gone mad and be in an asylum for that condition. I must be having living nightmares. This just can’t possibly happen to any person at all. How could I, a member of such an old and respected family, have come down to this? We have always been respected for our poise and our sanity. Oh God! What has happened to me?‘
There was a sudden jolt, a most inexplicable occurrence, a sudden jolt, and then the pains came again. Dimly he became aware of someone screaming. Normally, he thought, it would have been a high-pitched scream but now everything was muffled, everything was so incredibly strange, nothing made any sense any more. He lay back in wherever he was and found that this time he was on his face, and then a sudden convulsion of ‘something‘ whirled him about, and then he was on his back again shuddering with the whole fibre of his being, trembling in terror.
‘Mình đang run rẩy?’ anh ta tự hỏi trong sự khiếp đảm. ‘Mình đã gần như mất trí vì sợ hãi, mình có phải là một sĩ quan và một quí ông không? Chuyện quái quỉ gì đã xảy ra với mình thế này? Quả thực mình đang trải qua một chấn thương tâm thần nghiêm trọng. Mình sợ hãi cho tương lai của mình!’
Anh ta cố gắng làm đầu óc tỉnh táo lại, anh ta cố gắng bằng tất cả năng lượng tinh thần còn trong sự kiểm soát của anh ta để suy nghĩ về những gì đã xảy ra, đang xảy ra. Tất cả những gì anh ta nhận được là những cảm giác bối rối, không thực, một cái gì đó liên quan đến việc trình diện trước một hội đồng, liên quan đến việc sắp xếp những việc anh ta sẽ làm. Và rồi anh ta nằm lên một chiếc bàn – không, nó không có tác dụng, tâm trí anh ta chùn lại trước ý nghĩ đó, và nó trống rỗng trong một lúc.
‘I tremble?‘ he asked himself in horror. ‘I am nearly out of my mind with fear, I am an officer and a gentleman? What is this evil thing which has befallen me? Of a verity I must be suffering from some grave mental affliction. I fear for my future!‘
He tried to clear his mind, he tried with all the mental power at his command to think what had happened, what was happening. All he got was confused improbable sensations, something about going before a Board, something about planning what he was going to do. And then he had been resting on a table – no, it was useless, his mind recoiled at the thought, and for a moment went blank.
Lại có một chuyện động mạnh khác. Một lần nữa anh ta lại bị thuyết phục là anh ta đang ở trong bụng của một con trăn đang chuẩn bị nghiền và tiêu hóa thức ăn. Nhưng anh ta chẳng thể làm được gì cả. Anh ta đang ở trong trạng thái sợ hãi đến đỉnh điểm. Dường như chẳng có gì đúng cả. Đầu tiên, làm sao mà anh ta lại ở trong bụng một con trăn, và làm sao mà anh ta lại ở một nơi mà có một con vật như vậy được? Tất cả đều trên tầm hiểu biết của anh ta.
Một tiếng kêu thất thanh bị bóp nghẹt lại vì những thứ bao quanh anh ta khiến anh ta choáng váng đến tận xương tủy. Rồi có một sự vặn mạnh và rách toạc và anh ta nghĩ là đầu mình đã bị xé ra khỏi cơ thể. ‘Ôi Chúa ơi!’ anh ta nghĩ, ‘thế tức là đúng rồi, mình thực sự đã tự cắt cổ và bây giờ thì đầu mình đang rời ra khỏi người. Ôi Chúa ơi, con phải làm gì đây?’
Again there came a violent movement. Again he was convinced that he was in the coils of a boa constrictor being prepared for crushing and digestion. But there was nothing he could do about it. He was in a state of utter terror. Nothing seemed to be going right. How had he got in the clutches of the boa constrictor first, and how would he be in a place where there were such creatures? It was all beyond him.
A terrible screech muffled badly by his surroundings shook him to the core. Then there came a violent wrenching and tearing and he thought that his head was being torn from his body. ‘Oh my God!‘ he thought, ‘then it IS true, I DID cut my throat and my head is now falling away from me.‘
Một cách choáng váng và vô cùng đột ngột, nước phun ra và anh ta thấy mình được đặt lên một cái gì đó mềm dẻo. Anh ta thấy mình thở hổn hển và vùng vẫy. Hình như có một tấm phủ ấm và ẩm ướt phủ lên mặt anh ta. Rồi trước sự kinh hoàng của anh ta, anh ta cảm thấy từng cú, từng cú đập, có một sự thúc mạnh cố gắng đẩy anh ta qua một cái ống dẫn rất hẹp, đầy đặn và bám chặt, và một cái gì đó – hình như là một sợi dây buộc giữa người anh ta cố gắng kéo anh ta lại. Anh ta có thể cảm thấy sợi dây xoắn xung quanh chân anh ta. Anh ta đá mạnh để cố gắng thoát khỏi nó bởi vì tại đây anh ta bị nghẹt thở trong bóng tối và ẩm ướt. Anh ta lại đá thêm lần nữa, và anh ta nghe thấy một tiếng kêu thất thanh, bây giờ thì nghe to hơn, từ đâu đó bên trên và sau anh ta. Lại có một cơn co thắt khủng khiếp khác, rồi xoắn lại, và anh ta từ trong bóng tối bị bắn ra ngoài anh sáng vô cùng rực rỡ đến mức anh ta nghĩ rằng anh ta đã bị mù mắt vì ánh sáng đó. Anh ta không thể nhìn thấy gì nhưng từ không gian ấm áp bao bọc xung quanh anh ta lúc nãy, giờ đây anh ta bị quẳng xuống một cái gì đó cứng và lạnh, cái lạnh dường như ngấm vào cả xương anh ta và anh ta rùng mình. Trước sự ngạc nhiên của anh ta, anh ta thấy mình ướt nhoẹt, và một cái gì đó tóm lấy cổ chân anh ta kéo anh ta lên làm cho đầu anh ta chúi xuống đất.
‘Oh my God, what shall I do?‘ Shockingly and with terrifying suddenness there was a gushing of water, and he found himself deposited on something yielding. He found himself gasping and struggling. He seemed to have a warm wet blanket over his face, then to his horror he found pulsations, pulsations, pulsations, strong urgings were forcing him through some very narrow, cloying, clinging channel, and something – it seemed to be a cord fixed around his middle – tried to hold him back. The cord he could feel twisting around one of his feet. He kicked violently to try to free it because here he was suffocating in humid darkness. He kicked again, and a wild screech, louder now, burst out from somewhere above and behind him. There was a further terrific convulsion and twisting and he shot out of the darkness into a light so dazzling bright that he thought he had been struck blind on the spot. He could see nothing but from the very warm surroundings he had had now he was precipitated on to something rough and cold, the cold seemed to seep into his bones and he shivered. To his amazement he found that he was sopping wet, and then ‘something‘ grasped him by the ankles and whisked him up into the air upside-down.
Anh ta bị đánh vào mông mấy cái và anh ta mở mồm để phản đối trước sự sỉ nhục, trước cơn giận đang lan ra khắp cơ thể bất lực của một sĩ quan và một quí ông. Và với tiếng hét đầu tiên, tất cả kí ức của anh ta đều tan biến đi, giống như một giấc mơ tan biến đi khi ngày mới bắt đầu, và một đứa trẻ đã được sinh ra.
Tất nhiên không phải mọi đứa trẻ đều trải qua những điều như vậy, bởi vì một đứa trẻ bình thường chỉ là một khối chất nguyên sinh không có ý thức cho đến khi nó được sinh ra, và chỉ khi nó chào đời thì nó mới có ý thức. Nhưng trong trường hợp của Algernon, hay Số Năm Mươi Ba, hay là bất kì cái gì chúng ta gọi anh ta, vấn đề có phần khác biệt bởi vì anh ta đã tự sát, bởi vì trên thực tế anh ta là một ‘ca’ khó, và còn có những nhân tố khác; vì thế người đó, thực thể đó, phải quay lại với một mục đích đặc biệt trong đầu, anh ta phải nhận một thiên hướng đặc biệt về nghề nghiệp, và vì thế, kiến thức về việc thiên hướng đó là gì phải được chuyển từ thể vía sang đứa trẻ mới chào đời, và vào thẳng ma trận tâm thức của đứa bé đó
There was a sharp ‘slap, slap!‘ across his buttocks and he opened his mouth to protest at the indignity, at the outrage perpetrated upon the helpless body of an officer and a gentleman. And with his first scream of rage all memory of the past faded from him as a dream fades at the opening of a new day, and a baby was born.
Of course not every baby has experiences such as this because the average baby is just an unconscious mass of protoplasm until it is born, and only when it is born does consciousness take over. But in the case of Algernon, or Fifty-Three, or whatever you want to call him, the matter was somewhat different because he had been a suicide, because he had been a very difficult ‘case‘ indeed, and there was an extra factor; this person – this entity – had to return with a special purpose in mind, he had to take up a special vocation and so the knowledge of what was that vocation had to be passed on from the astral world through the being-born baby and straight on to the mental matrix of the new-born baby.
Đứa trẻ nằm đó trong một lúc, cựa quậy. Mọi thứ cho đứa bé đã được làm rất tốt, cái gì đó gắn với người nó đã được cắt đi, nhưng đứa bé thì không nhớ gì về việc đó. Algernon đã ra đi. Bây giờ đó là một đứa bé chưa được đặt tên. Sau vài ngày trong bệnh viện, những hình hài mơ hồ đến và di chuyển trước cái nhìn nhòe nhoẹt của nó. ‘Ú ù,’ một giọng nói có phần thô lỗ nói, ‘nó như một thằng quỉ nhỏ phải không? Chúng mình sẽ gọi nó là gì đây Mary?’
Người mẹ, trìu mến nhìn xuống đứa con đầu tiên của mình, ngẩng lên và mỉm cười với người khách và nói, ‘Em nghĩ mình sẽ gọi con là Alan. Mình đã quyết định là nếu nó là con gái mình sẽ gọi nó là Alice, con nếu nó là con trai thì mình sẽ gọi nó là Alan. Thế nên nó sẽ tên là Alan.’
For some time the baby lay, or was moved about. Things were done to the baby, something attached to its body was cut away, but the baby was oblivious to it all. Algernon had gone. Now there was a baby with no name. But after a few days in the hospital vague shapes came and moved in front of the infant’s blurry vision. ‘Coo,‘ said a somewhat crude voice, ‘runty little devil, ain’ ‘e? What you going to call ‘im, Mary?‘
The mother, fondly gazing down at her first born, looked away and smiled up at the visitor and said, ‘Well, Alan I think we are going to call him. We decided if it was a girl we’d call her Alice, and if it was a boy we’d call him Alan, so Alan it’s going to be.‘
Sau một vài ngày nữa Martin đến đón vợ ở bệnh viện và họ cùng nhau đưa sinh linh bé nhỏ vừa mới bắt đầu một kiếp sống mới trên Trái đất, giờ đang nằm trong một cái bọc nhỏ, về nhà. Lúc đó họ không hề biết rằng kiếp sống đó đã được định sẽ kết thúc trong ba mươi năm tới. Cậu bé con được đưa về một căn nhà ở một khu khá điển hình của quận Wapping, giữa những tiếng còi tàu trên sông Thames nơi những con tàu lớn cập cảng Luân Đôn huýt lên những tiếng còi hoan hỉ khi trở về nhà, hay những tiếng còi tạm biệt khi chúng rời cảng Luân Đôn để ra khơi, có thể là đi đến bên kia của thế giới. Và trong ngôi nhà bé nhỏ đó, cách không xa những bậc thang của quận Wapping, một cậu bé con đang ngủ trong căn gác bên trên cửa hàng nơi mà lớn lên cậu sẽ rửa khoai tây, đổ hoa quả hỏng đi và cắt đi những lá bị thối của bắp cải. Nhưng giờ thì cậu bé con phải nghỉ ngơi, phải lớn lên một chút và học một cách sống khác.
After a few more days Martin called for his wife at the hospital and together they left carrying the small bundle which was starting out a fresh life upon the Earth, a life which none of them knew at that time was destined to end thirty years on. The baby boy was taken away to a home in what was a fairly presentable part of Wapping, well within sound of the hooting of the tugs on the Thames where the great ships in the Pool of London came and hooted their welcome at getting back into a port, or screamed farewell with their sirens as they left the Port of London to go out again on a journey perhaps to the other side of the world. And in that little house, not too far from Wapping Steps, a baby boy slept in a room above the shop where later he was going to wash potatoes, toss out bad fruit, and cut away rotten leaves from cabbages. But now the baby boy had to rest, had to grow a little and learn a different life style.
Thời gian trôi qua – nó chưa bao giờ dừng lại! – và cậu bé con giờ đây đã bốn tuổi. Vào một chiều chủ nhật ấm áp, cậu đang ngồi trên đầu gối ông nội Bond thì bất ngờ ông cúi xuống cậu và nói, ‘Cháu sẽ làm gì khi cháu lớn lên hả cậu bé?’
Cậu bé lẩm bẩm một mình và cẩn thận xem xét ngón tay mình, rồi cậu nói bằng cái giọng trẻ con, ‘Bác sí, bác sí.’ Sau khi nói xong thì cậu tụt xuống khỏi đầu gối ông nội và xấy hổ chạy đi.
‘Ông à’, Mary Bond nói, ‘thật buồn cười ông ạ, và con không sao hiểu được, nhưng dường như nó vô cùng thích thú trước bất cứ cái gì liên quan đến y học và nó mới chỉ có bốn tuổi. Khi bác sĩ đến nhà thì nó không chịu rời ra khỏi – ông biết đấy, cái mà bác sĩ đeo quanh cổ, hình ống.’
Time went on as time will – it has never been known to stop! – and the little boy was now four years of age. On this warm Sunday afternoon he was sitting on Grandpa Bond’s knee when suddenly Grandpa leaned down towards him and said, ‘Well, what are you going to be when you grow up, boy?‘
The boy mumbled to himself and carefully examined his fingers, and then he said in a childish treble, ‘Doctuh, doctuh.‘ Having said that he slithered off his grandfather’s knee and ran shyly away.
‘Well granfer,‘ said Mary Bond, ‘it’s a funny thing, you know, and I don’t understand it at all, but he seems dead keen on anything to do with medicine and ‘im just four years of age. When the doctor comes he won’t let go the doctor’s – you know, thing around the neck, that tube thing.‘
‘Ống nghe,’ người ông nói.
‘Vâng, đúng là cái mà con nói – ống nghe,’ Mary Bond nhắc lại. ‘Con không thể hiểu đó là gì. Hình như thằng bé có một nỗi ám ảnh thực sự về việc đó, và làm sao mà nó có thể nghĩ đến việc trở thành một bác sĩ với địa vị của chúng con.’
Thời gian lại tiệp tục trôi. Alan Bond giờ đây đã mười tuổi, và với một cậu bé mười tuổi thì cậu học tập rất siêng năng ở trường. Như thầy giáo nói, ‘Tôi không sao hiểu được Alan, thưa bà Bond, cậu bé học tập thực sự, và điều đó hoàn toàn bất bình thường, học như vậy là không tự nhiên với một đứa trẻ. Lúc nào cậu bé cũng chỉ muốn nói về nghề y và những thứ như vậy. Đó thật sự là một thảm họa bởi vì – tôi không có ý xúc phạm, thứ bà – nhưng làm sao mà cậu bé có thể trông mong sẽ trở thành một bác sĩ?’
‘Stethoscope,‘ said grandpa.
‘Well, yes, that’s what I said – stethoscope,‘ quoth Mary Bond. ‘Can’t understand what it is. He seems to have got a real obsession about it and how can he think of being a doctor with us in our position?‘
Time still went on. Alan Bond was now ten years of age, and for a boy of ten years of age he was studying quite hard at school. As a teacher said, ‘I don’t understand about Alan, Mrs. Bond, he really does study and it’s absolutely abnormal, it’s not natural for a boy to study like this. All the time he is wanting to talk about doctoring and things like that. It’s a tragedy really because – no offence intended, Mrs. Bond – but how can he expect to be a doctor?‘
Mary Bond lúc nào cũng nghĩ về chuyện này. Cô nghĩ về nó trong sự yên tĩnh của đêm dài, khi mà chỉ có những tiếng ồn ào của xe cộ – cô đã được miễn dịch với những âm thanh này – và tiếng còi tàu trên sông Thames – cô cũng đã quen với chúng – phá vỡ sự im lặng của đêm. Cô đã nghĩ nhiều, nghĩ kĩ càng, và rồi cuối cùng, trong một cuộc nói chuyện với một người hàng xóm, một ý tưởng đã đến với cô. Người hàng xóm nói, ‘Cô biết đấy Mary, ngày nay có một chương trình và nếu cô bắt đầu đủ sớm thì tương lai con của cô có thể được đảm bảo. Hàng tuần cô phải trả một vài pence, cô chắc chắn là phải trả đủ, thì đến một tuổi nào đó, con cô có thể có một số tiền đủ lớn để nó theo học trường y. Tôi biết là có một chương trình như vậy, tôi biết một cậu bé đã làm như vậy, cậu ta là một luật sư. Tôi sẽ bảo Bob Miller đến gặp cô, cậu ta sẽ nói cho cô rõ, cậu ta biết mọi thứ về chương trình bảo hiểm này.’ Người hàng xóm có ý tốt và đầy những dự định cho tương lai của cậu bé vội vã đi gấp.
Mary Bond thought about it all the time. She thought about it in the long stillness’s of the night when only the roar of traffic – to which she was immune – and the hooting of craft upon the Thames – to which she was accustomed – broke the night stillness. She thought long and hard and then, at last, in conversation with a neighbour she had an idea come to her. The neighbour said, ‘Well, you know Mary, there’s a scheme out nowadays that if you get ’em young enough you can get a child insured. You pay so many pence every week, every week for sure you’ve got to pay, and then at a certain age, you decide that with your insurance man, at that certain age a boy can get a big sum of money which will put him through medical school. I know there’s such a scheme, I know of a boy who’s done it already, he’s a lawyer. I’ll get Bob Miller to come along and see you, he’ll talk to you about it, he knows all there is to know about these insurance schemes.‘ The neighbour rushed away full of good intentions, full of planning another person’s future for him.
Năm này tiếp năm khác qua đi, và cuối cùng Alan Bond đã vào trung học. Thẩy hiệu trưởng phỏng vấn cậu trong ngày học đầu tiên, ‘Cậu bé của ta, cháu định làm gì sau khi ra trường?’
‘Cháu sẽ trở thành một bác sĩ, thưa ngài,’ Alan Bond nói một cách tự tin, mắt nhìn thẳng vào thầy hiệu trưởng.
‘Ồ tốt lắm, cậu bé của ta, không có gì xấu trong việc có nguyện vọng cao, nhưng cháu sẽ phải học rất vất vả để trở thành một bác sĩ, và cháu sẽ phải có được rất nhiều học bổng bởi vì cha mẹ cháu chắc chắn không thể thu xếp đủ để trả tiền học trường y cho cháu cũng như tất cả những chi phí phụ trội. Ta đề nghị, con trai của ta, rằng cháu nên cố gắng có một quân bài thứ hai dự phòng cho tham vọng của mình.’
The years went on, and at last Alan Bond entered a grammar school. The Headmaster interviewed him on the first day at school, ‘Well, my boy, and what do you propose to be in your life when you leave school?‘
‘I am going to be a doctor, sir,‘ said Alan Bond confidently looking straight at the Headmaster.
‘Oh well, my boy, there’s no harm in having these high aspirations, but you will have to study very hard to be a doctor and you will have to get many scholarships because your parents definitely cannot afford to pay your way through medical school and provide all the extra expenses which are incurred. I suggest, my boy, that you try to have something as a second string, as it were, to your ambitions.‘
‘Mẹ kiếp, thằng kia!’ Martin Bond nói, ‘Mày không thể bỏ quyển sách đáng nguyền rủa đó xuống một phút được à? Không phải tao đã bảo mày đi lau chùi chỗ khoai tây sao? Bà Potter sẽ đi hàng khác nếu chúng ta bán cho bà ta khoai tây vẫn còn dính đất. Đặt quyển sách của mày xuống, tao nói đặt nó xuống, và đi làm khoai tây ngay. Tao muốn chúng sạch sẽ và khi chúng đã sạch sẽ rồi thì mày hãy mang chúng đến cho bà Potter ở trên phố.’ Người cha bỏ đi và điên tiết lẩm bẩm một mình, ‘Mẹ kiếp, vì sao trẻ con lại có ý tưởng về những việc vượt quá địa vị của chúng bây giờ? Nó chỉ nghĩ về chuyện đó, không nghĩ về bất cứ gì khác mà chỉ nghĩ về việc trở thành bác sĩ. Làm sao mà thằng quỉ đó lại nghĩ mình sẽ kiếm ra tiền để trả tiền học cho nó trở thành bác sĩ? Dù vậy’ ông ta nghĩ trong đầu, ‘họ nói ở trường nó thực sự là một thần đồng, và khi cần phải dùng đến đầu óc thì nó là đứa dẫn đầu. Đúng, nó học rất chăm chỉ ở trường, nó thật sự cố gắng để có học bổng. Mình nghĩ mình đã hơi hà khắc với nó. Nó không thể học được tử tế khi mà quyển sách dựng lên trước mặt và mình thì bắt nó chùi khoai tây. Mình sẽ đi giúp nó một tay.’
‘Damn you, boy!‘ said Martin Bond, ‘Can’t you put down that blasted book for a minute? Haven’t I told you to scrub those potatoes? Mrs. Potter will take her custom elsewhere if we let her have potatoes with great gobs of soil on them. Put your book down, I say, put it down, and get busy with them there spuds. I want ’em spotless and when they’re spotless you go and deliver them to Mrs. Potter up in the High.‘ The father moved away in exasperation muttering to himself, ‘Damn it all, why do kids have ideas all the way beyond their station nowadays? That’s all he thinks of, thinks of nothing else but being a doctor. How the devil’s ‘e think I’m going to get the money to pay for ‘im being a doctor? Still, though‘ he thought to himself, ‘ ‘e’s a real whizz at school they say, and when it comes to brains he was in the first line when they were handing ’em out. Yes, ‘e’s working hard at school studies, really trying to get a scholarship. Guess I’ve been a bit hard on ‘im. ‘E can’t study properly when ‘e’s got a book propped up in front of ‘im and I make ‘im scrub the spuds. I’ll go and give ‘im a hand.‘
Người cha quay lại chỗ cậu con trai đang ngồi trên một cái ghế đẩu ba chân phía trước một chậu nước. Cậu bé tay trái cầm quyển sách, tay phải quờ quạng để nhặt một củ khoai tây, thả nó vào chậu nước, kì cọ nó một tí rồi ném nó vào những tờ giấy báo đã được gấp
‘Bố sẽ giúp con một tay, con trai, rồi chúng ta sẽ làm xong việc và con có thể ngồi học tiếp. Bố không muốn hà khắc với con, con trai, nhưng bố phải kiếm sống. Bố phải kiếm tiền để nuôi con, nuôi mẹ con và cả bố nữa. Chúng ta còn phải trả tiền thuê nhà, trả tiền thuế, chúng ta phải trả đủ mọi thứ và Chính phủ thì không hề quan tâm đến chúng ta. Nào, chúng ta hãy rửa sạch chỗ khoai tây này.’
Học kì đã kết thúc. Thầy hiệu trưởng và các giáo viên đứng trên bệ. Có cả các thành viên của Hội đồng nhà trường, và trong sảnh lớn học sinh ngồi thằng trong bộ quần áo ngày Chủ nhật đẹp nhất của chúng, tinh tươm, không thoải mái và ngượng ngịu. Bên cạnh chúng, phụ huynh và người thân ngồi bồn chồn trong một khung cảnh ít gặp hàng ngày. Đây đó, một người đàn ông khát nước hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ đến một quán bar gần đó, nhưng đây là ngày trao giải, là buổi lễ phát biểu, và tất cả những thứ khác, vì thế họ phải ngồi lại đây. Một người đàn ông tự nhủ, ‘Chúa ơi, mình chỉ phải đến đây một lần một năm, lũ trẻ con, chúng nó phải đến đây hàng ngày!’
Father Bond went back to where his son was sitting on a three legged stool in front of a bath. In his left hand the boy had a book, with his right hand he was groping wildly to find a potato and then he would just drop it in the bath of water and swish it around a bit and then flip it out on to some folded newspapers.
‘I’ll give you a hand for a bit, boy, then we’ll get these things done up and you can go off and do your studying again. I’ve no wish to be hard on you, boy, but I’ve got a living to get. There’s you to keep, there’s your mother to keep, and there’s me as well. And we’ve got to pay our rent, we’ve got to pay our taxes, we’ve got all manner of things to pay and the Government don’t care a damn about us. Come on, let’s get ’em cleaned up.‘
It was the end of the school term. The Headmaster and the teachers stood upon a dais. There were members of the School Board there, too, and in the Great Hall children sat done up in their very best Sunday clothes, scrubbed, uncomfortable, and embarrassed. Beside them fidgeting in the unaccustomed surroundings sat parents and relatives. Here and there a thirsty man would sneak longing eyes out of the window and across at a nearby pub, but this was Prize Day, Speech Day, and all the rest of it and they had to stay here. One man thought to himself, ‘Well, bejabbers, I’ve only got to come here once a year, the brats, they’ve got to come here every day!‘
Thầy hiệu trưởng đứng lên và cẩn thận chỉnh lại cặp kính trên sống mũi. Thầy hắng giọng và nhìn vào đám đông trước mặt. ‘Tôi rất vui mừng,’ thầy nói bằng một giọng mô phạm nhất, ‘được thông báo với các vị rằng trò Alan Bond đã đạt được những thành tựu vượt bậc trong năm học vừa qua. Trò đã làm vẻ vang cho phương pháp giáo dục của trường chúng ta, và tôi rất vui mừng được công bố rằng trò đã giành được học bổng của trường tiền y khoa St. Maggots.’ Thầy hiệu trưởng dừng lại, đợi cho tràng vỗ tay rộn ràng lằng xuống, rồi giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng và tiếp tục nói, ‘Trò là người đầu tiên trong giáo khu của chúng ta giành được học bổng này. Tôi chắc chắn rằng mỗi người trong chúng ta đều chúc cho trò Alan thành công rực rỡ trên con đường sự nghiệp của mình, bởi vì trong bốn năm mà trò đã học tại trường của chúng ta, trò luôn luôn kiên định khẳng định rằng mình sẽ trở thành một bác sĩ. Bây giờ trò đã có cơ hội để làm điều đó.’
The Headmaster rose to his feet and carefully adjusted the glasses upon the bridge of his nose. He cleared his throat and gazed blindly at the congregation before him. ‘I have much pleasure,‘ he intoned in a most scholastic voice, ‘in telling you that Alan Bond has made quite phenomenal progress during this last school year. He has proved to be an absolute credit to our tutorial methods, and it gives me much pleasure to announce that he has been awarded a scholarship to the premedical school of St. Maggots.‘ He stopped, waiting for the wild applause to die down, and then raising his hand for silence he said again, ‘He has been awarded this scholarship which is the first to be so awarded to any boy in this parish. I am sure that all of us wish him the very best of success in his career for, in the four years he has been at this school, he has consistently and persistently asserted that he was going to be a Doctor of Medicine. Now he has his chance.‘
Thầy hiệu trưởng lóng ngóng lật tập giấy đặt trên bệ phát biểu và toàn bộ giấy tờ rơi xuống, bay lung tung khắp trên bục. Các giáo viên vội vàng cúi xuống để nhặt những tờ giấy bị rơi, cẩn thận sắp xếp chúng lại và đặt lại lên trên bệ phát biểu
Thầy hiệu trưởng tìm trong đống giấy tờ và lấy ra một tờ giấy. ‘Alan Bond,’ thầy nói, ‘trò hãy đi lên để nhận Bằng tốt nghiệp và Giấy trao tặng Học bổng vừa mới được phê chuẩn.’
‘Ây dà!’ bố cậu nói khi họ về đến nhà và Alan chỉ cho họ xem thư giới thiệu. ‘Bố có cảm giác, Alan con trai ta, rằng con đang có những ý tưởng vượt quá xa địa vị của con. Chúng ta chỉ là những người bán rau, chúng ta không có bác sĩ hay luật sư trong gia đình này. Bố không hiểu vì sao con lại có những ý tưởng điên rồ như vậy.’
‘Nhưng bố ơi,’ Alan tuyệt vọng kêu lên, ‘Từ khi con biết nói con đã nói rằng con sẽ trở thành bác sĩ, và trong suốt những ngày đi học con đã học cật lực, con đã từ bỏ mọi thú vui khác để học và để đạt được học bổng. Và bây giờ khi con đã có được học bổng thì bố lại phản đối.’
He fumbled at the papers on the lectern before him, and a whole bunch of papers fell off and the sheets became airborne and went fluttering over the dais. Teachers hurriedly bent down and retrieved the falling sheets, carefully sorting them and placing them again on the lectern.
The Headmaster riffled through some papers and then seized upon one. ‘Alan Bond,‘ he said, ‘will you come to me to receive this Diploma and the Award of the Scholarship which has just been confirmed.‘
‘Ay, ah dunno!‘ said Father Bond when they got home and Alan was showing them the recommendation. ‘It seems to me, Alan me boy, that you’re getting ideas far above your station in life. We are just greengrocers, we don’t have no doctors nor lawyers in the family. Dunno why you get these wild ideas.‘
‘But father,‘ cried a despairing Alan, ‘I’ve been talking about becoming a doctor for as long as I could speak, and now all my school life I’ve worked, I’ve slaved, and I’ve denied myself all pleasures to study and to win scholarships. And now I’ve got a scholarship and you are raising objections again.‘
Mary Bond, mẹ của Alan, ngồi đó im lặng. Chỉ có đôi tay không thể nằm im là nói lên những khó khăn mà cô đang trải qua. Bố và mẹ Alan nhìn nhau, rồi người bố nói, ‘Nghe này, Alan, chúng ta không cố gắng để làm con thụt lùi, con trai, chúng ta không cố gắng để làm hỏng cở hội của con, nhưng ở đây con có một tờ giấy, tờ giấy đó có nghĩa là gì? Nó chỉ có nghĩa là con có thể theo học trong một ngôi trường nào đó và con sẽ không phải trả học phí, nhưng còn những thứ khác thì sao? Còn sách vở, các dụng cụ, và tất cả những thứ khác?’ Người bố nhìn con trai mình một cách bất lực và tiếp tục nói, ‘À tất nhiên là con vẫn có thể sống với chúng ta, con trai, con sẽ không phải trả tiền nhà, con có thể làm thêm một chút sau khi từ trường về nhà và kiếm thêm bằng cách đó. Nhưng chúng ta không có đủ tiền để trả cho thật nhiều thứ đắt tiền. Chúng ta lao động chân tay và gần như chỉ đủ sống, vì thế hãy nghĩ cho kĩ, con trai, hãy nghĩ cho kĩ. Bố và mẹ con đều nghĩ sẽ thật là tuyệt vời nếu con có thể trở thành bác sĩ, nhưng sẽ là một điều tồi tệ khi là một bác sĩ nghèo bởi vì con không có đủ tiền để tiếp tục.’
Mary bond, Alan’s mother, sat silent. Only the way her hands could not keep still betrayed the difficulty she was having. Father and mother looked at each other and then the father said, ‘Look, Alan, we are not trying to keep you back, boy, we are not trying to harm your chances, but ‘ere you got a bit of paper, well what’s that paper mean? It just means that you can go to a certain school and your schooling will be free, but how about all the other stuff, how about all the books, all the instruments, and all the rest of it?‘ He looked helplessly at his son and then went on, ‘Oh sure, you can still live with us, boy, you won’t have to pay us board, you can work a bit when you come back from school and eke things out that way. But we just don’t have the money to pay for a lot of expensive things. We’re living hand to mouth now, barely making a do of it, so think it over, boy, think it over. I think and your mother thinks it’d be a wonderful thing if you could be a doctor, but it would be an awful thing to be a poor doctor because you haven’t got enough money to keep going.‘
Mary Bond nói, ‘Alan, con biết chuyện gì xảy ra cho những bác sĩ thất bại chứ? Con biết chuyện gì xảy ra cho những bác sĩ bị đào thải chứ?’
Alan nhìn mẹ một cách chua chát và nói, ‘Con chỉ biết những lời đồn đại người ta nói cho con để làm con nản chí. Người ta nói với con rằng nếu một sinh viên y khoa thất bại hay nếu một bác sĩ bị loại ra thì anh ta sẽ trở thành người chào hàng cho các công ty dược phẩm không tử tế gì. Nhưng mà thế thì sao?’ cậu chất vấn. ‘Con vẫn chưa thất bại, con thậm chí còn chưa bắt đầu, và nếu như con có thất bại thật thì con vẫn sẽ phải kiếm sống, và nếu con có thể kiếm sống như một người bán hàng về y tế thì vẫn còn tốt hơn nhiều là sống bằng việc cho khoai tây vào túi để cân, hay là đếm dứa hay gần giống như thế!
‘Dừng lại, Alan, dừng lại,’ mẹ cậu nói. ‘Con đang đùa cợt trên việc làm ăn của cha con, và chính cha con là người nuôi con lớn, hãy nhớ lấy, con không kính trọng chút nào việc đó, con đang quá ảo tưởng về chính mình rồi. Sao con không tỉnh lại đi?’ Rồi mẹ cậu nói sau một quãng im lặng kéo dài, ‘Alan à, Alan à, sao con không nhận công việc trong một văn phòng bảo hiểm mà chú Bert đã đề nghị con. Đó là một công việc thật sự và ổn định, và nếu con làm việc chăm chỉ con có thể leo lên được làm người phụ trách khiếu nại. Con sẽ nghĩ về việc đó chứ, Alan?’
Mary Bond said, ‘Alan, you know what happens to failed doctors, don’t you? You know what happens to doctors who are struck off, don’t you?‘
Alan looked at her sourly and said, ‘I only know what rumours I have been told to try to discourage me. I have been told that if a medical student fails or if a doctor is crossed off he just becomes a hack traveller for some scruffy pharmaceutical firm. Well, what of it?‘ he queried. ‘I haven’t failed yet, I haven’t even started, and if I do fail I still have to earn a living and if I can earn a living as a medical salesman then it will be a darn sight better living than slinging potatoes in a bag and weighing them up, or counting pineapples, or muck like that!‘
‘Stop it, Alan, stop it,‘ said his mother. ‘You are making fun of your father’s trade, and it’s your father who is keeping you now, remember, you show no respect at all, you are getting way above yourself. Why not come down to earth?‘ Then she said after a long pregnant silence, ‘Alan, Alan, why not take that job Uncle Bert offered you in the insurance office. It’s a real steady job, and if you work hard at it you might even be able to work your way up to be a claims adjuster. Think about it, Alan, will you?‘
Cậu bé rầu rĩ đi ra khỏi phòng. Bố mẹ cậu im lặng nhìn nhau, và rồi có tiếng bước chân cậu đi xuống cầu thang bằng gỗ bên cạnh cửa hàng. Rồi có tiếng cửa ra vào đóng xầm một cái và tiếng bước chân cậu bước đi trên vỉa hè. ‘Không hiểu cái gì khiến nó như vậy,’ Martin Bond nói. ‘Anh không hiểu làm sao mà chúng ta có thể đẻ ra một đứa trẻ như vậy. Kể từ khi nó biết nói, nó liên tục và không ngừng lải nhải về việc trở thành bác sĩ. Vì sao nó không thể yên phận như những thằng bé khác và làm một công việc an nhàn? Đó là cái mà anh muốn biết, vì thế quái nào mà nó không thể làm như vậy được?’
Người vợ im lặng mạng lại chiếc tất vốn đã được mạng chằng chịt, những giọt nước mắt tuôn rơi từ mắt cô khi cuối cùng cô ngẩng lên và nói, ‘Ôi, em không biết Martin, đôi khi em nghĩ mình đã quá hà khắc với con. Dù sao thì cũng là tốt khi có tham vọng, và không có gì là quá khủng khiếp về việc trở thành bác sĩ phải không?’ Martin khịt mũi và nóng nảy trả lời, ‘Anh không biết. Đối với anh thì đất đai và trồng trọt là đủ tốt rồi. Còn những thằng con trai mổ xẻ một bộ ruột của đàn bà, anh thấy chẳng hay ho gì cả. Anh đi đóng cửa hàng đây.’ Nói xong ông bố bực tức đứng dậy và đi xuống cầu thang
The boy morosely left the room. His parents silently looked at each other and then there was the sound of his footsteps going down the wooden stairs beside the shop. There came the slamming of the street door and the sound of his feet on the sidewalk outside. ‘Dunno what got hold of that boy,‘ said Martin Bond. ‘I don’t know how we came to produce such a fellow. Ever since ‘e could talk ‘e’s been on and on endlessly, monotonously about becoming a doctor. Why the hell can’t he settle down like other boys and do some decent job? That’s what I want to know, why the hell can’t he do it, eh?‘
His wife silently went on with her task of darning the already much-darned socks, and there were tears in her eyes as at last she looked up and said, ‘Oh, I don’t know Martin, I sometimes think we’re too hard on him. It’s right, after all, to have an ambition and there’s nothing so dreadful about being a doctor, is there?‘ Martin snorted and replied heatedly ‘Well, I dunno about that, the good earth and the produce thereof is good enough for me. Never did ‘old with these boys muckin’ about with a woman’s innards. Don’t seem right to me. I’m going down to the shop.‘ With that he angrily jumped to his feet and stamped down the back stairs.
Mary Bond bỏ đồ mạng xuống và ngồi nhìn đăm đăm qua cửa sổ. Rồi cuối cùng cô đứng lên và đi về phía giường ngủ, cô quì xuống cạnh giường, cầu nguyện mong sự chỉ dẫn và sức mạnh. Sau nhiều phút cô đứng lên, xịt mũi và tự nói với mình, ‘Một điều buồn cười, tất cả các cha sứ đều nói tới việc cầu nguyện khi một người gặp rắc rối, và mình đã làm như thế nhưng chưa bao giờ trong đời mình có được câu trả lời. Mình đoán tất cả chỉ là mê tín, mình nghĩ vậy.’ Cô xịt mũi, rời phòng ngủ, rồi chùi mắt vào tấm tạp dề cô bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Alan rầu rĩ bước đi dọc vỉa hè. Cậu lơ đãng đá một cái lon nằm trên đường. Cậu vô tình đá hơi mạnh và cái lon bay lên đập vào một tấm biển bằng kim loại kêu loảng xoảng. Alan xấu hổ nhìn quanh và chuẩn bị chạy thì câu nhìn thấy tấm biên bằng kim loại. ‘Bác sĩ R. Thompson’ câu đọc nó. Cậu đi về phía tấm biển bằng kim loại, tấm biển bằng đồng thau được khắc chữ bằng sáp đen, cậu lấy tay chùi nó một cách nâng niu. Cậu đứng đó một lúc lâu, cúi xuống ngắm nghía tấm biển nằm trong tường.
Mary Bond threw down her darning and sat still gazing out of the window. Then at last she got up and went into the bedroom and got down on her knees by the side of the bed, praying for guidance and for strength. After many minutes she rose to her feet again sniffing and saying to herself, ‘Funny thing, all the parsons say about praying when one is in trouble, and I do just that but I’ve never in my life had a prayer answered. Guess it’s all superstition, that’s what I think.‘ Sniffling she left her bedroom, and then wiping her eyes upon her apron she started preparing the supper.
Alan walked gloomily along the sidewalk. Idly he kicked a can which was in his way. By chance – or was it chance? – he kicked a bit hard and the can flew up at an angle and made a tinny clank as it hit a metal plate. Alan looked guiltily around and prepared to run for it, and then he looked at the metal plate. ‘R. Thompson, M.D.‘ he read. He went to the metal plate, the brass plate with the incised black wax-filled letters, and rubbed it caressingly with his hands. For some time he just stood there, bowed in thought over the plate let into the wall.
‘Có chuyện gì thế, chàng trai?’ một giọng nói dịu dàng vang lên, và một bàn tay ấm áp đặt nhẹ nhàng lên vai cậu. Alan giật bắn mình và quay lại thì nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ngài bác sĩ cao lớn.
‘Ôi, cháu xin lỗi, thưa bác sĩ Thompson. Cháu không định làm gì sai trái hết,’ cậu bé bối rối nói.
Vị bác sĩ cười với cậu và nói, ‘Chà chà, trông mặt cháu khổ sở chưa kìa. Cháu là người hùng cứu thế giới hay sao thế?’
‘Chuẩn bị ạ, cháu đoán vậy,’ Alan trả lời một cách chán nản.
‘What’s the matter, old man?‘ asked a kindly voice, and a warm hand fell lightly to his shoulder. Alan jumped off the ground in fright and spun around to look up to the smiling face of a big doctor.
‘Oh, I’m so sorry, Dr. Thompson, I wasn’t meaning to do anything wrong,‘ said the boy in some confusion. The doctor laughed at him and said, ‘Well, well, what a face of misery. Have you taken on all the cares of the world, or what?‘
‘Just about, I guess,‘ replied Alan in a tone of deep despondency.
Ngài bác sĩ nhìn nhanh vào đồng hồ của mình, rồi quàng vai cậu bé. ‘Đi nào, anh bạn, chúng ta hãy vào trong nhà và nói chuyện, cháu đã gây ra chuyện gì? Làm cho một cô gái gặp rắc rối hay gì đó à? Hay là cha cô ấy đang đuổi theo cháu? Hãy vào bên trong nhà xem chúng ta có thể làm được gì.’ Bác sĩ nhẹ nhàng dẫn cậu bé đang ngập ngừng bước qua cánh cổng, đi lên con đường nhỏ vào phòng phẫu thuật. ‘Bà Simmonds ơi’ ông gọi ra cửa, ‘bà có thể đốt than lên cho chúng tôi được không, và bà có cái bánh quy ngọt ngào nào cho cậu bé này không?’ Từ đâu đó ở phía sâu trong ngôi nhà, một giọng nói đáp lời. Vị bác sĩ quay trở lại phòng phẫu thuật của mình và nói, ‘Được rồi, cậu bé, cháu hãy bình tĩnh, chúng ta sẽ cùng nhau uống một tách trà, và sau đó chúng ta sẽ xem phải làm gì.’
The doctor glanced quickly at his watch and then put an arm around the boy’s shoulder. ‘Come on, lad, come inside, let’s talk about it, what have you done? Got a girl in trouble, or something? Is her father after you? Come inside, let’s see what we can do about it.‘ The doctor gently led the hesitant boy through the gate, up the little path and into the surgery. ‘Mrs. Simmonds,‘ he called going to the door, ‘how about rustling up some char for us and have you got any of those sweet biscuits or has that lazy husband of yours scoffed the lot?‘ From somewhere in the depths of the house a muffled voice answered. The doctor went back into his surgery and said, ‘Okay, boy, get yourself composed, we’ll have a cup of tea together and then we’ll see what there is to be done.‘
Bà Simmonds nhanh chóng xuất hiện với một cái khay trên đó có hai chiếc tách, một bình sữa, một đĩa đường và một ấm trà bằng bạc hảo hạng, cùng với tất nhiên không thể thiếu một bình nước nóng bằng bạc. Bà cứ nghĩ mãi về việc không biết nên pha một ấm trà bằng bạc hảo hạng hay một ấm chè tàu bình thường, nhưng rồi bà nghĩ – chắc chắn ngài bác sĩ đang tiếp một ai đó rất quan trọng, nếu không thì ngài ý đã không gọi tới mình như vậy, vẫn chưa đến giờ phẫu thuật, bà thậm chí còn không biết ngài bác sĩ đang làm gì ở nhà vào giờ này. Vì thế – với bộ ấm chén đẹp nhất, ấm trà ngon nhất, và nụ cười tươi nhất trên khuôn mặt, bà bước vào phòng. Nhưng rồi bà chưng hửng, bà đã nghĩ ít nhất thì đó cũng phải là một nhà quí tộc, hay có thể là một quí cô, hay cũng có thể là một thương nhân lớn tại cảng Luân Đôn, nhưng người bà thấy chỉ là một cậu học sinh trông đặc biệt chán nản và gầy gò. Bà ta nghĩ đó là một cậu học sinh mặc dù trông cậu khá già so với tuổi, nhưng rồi bà nghĩ đó không phải là việc của mình, vì thế bà cẩn thận đặt cái khay xuống trước mặt ngài bác sĩ, cúi chào hơi bối rối, rồi bà đi ra và đóng cửa lại sau lưng mình.
Mrs. Simmonds soon appeared with a tray on which were two cups, a jug of milk, a basin of sugar and the very best silver teapot plus, of course, the inevitable silver jug of hot, hot water. She had thought long on the question of should she produce the best silver teapot or an ordinary china one, but then she thought – well, the doctor obviously had someone of great importance there or he would not have called down like that, it wasn’t surgery time or anything, not yet, she didn’t even know what the doctor was doing at home at such a time. So – the best china and the best teapot, and the best smile on her face as she entered the room. But then her jaw dropped, she thought there would be a lord at least there, or perhaps a lady, or perhaps one of the big businessmen at the Pool of London, but what she saw was a remarkably despondent looking, underfed schoolboy. Well, she thought, he was a schoolboy in spite of the fact that he was getting on to be an old schoolboy, but she thought firmly it wasn’t her business, so carefully she put down the tray in front of the doctor, bowed a little in her confusion, and went out shutting the door behind her.
Ngài bác sĩ rót trà ra cốc và nói, ‘Cháu thích thế nào hả anh bạn, cho sữa vào trước nhé? Hay cháu có thích giống ta không, gì cũng được miễn là ấm và đủ ngọt?’
Alan gật đầu không nói gì. Câu không biết phải làm gì, nói gì, cậu quá chìm đắm trong khổ sở, quá kiệt sức với ý nghĩ liệu cậu có lại đang thất bại không? Rồi cậu nghĩ – nghĩ lại ư? – điều đó nghĩa là gì? Cậu không biết. Có một cái gì đó thôi thúc ở sâu thẳm trong tâm trí cậu, một cái gì đó cậu nên biết, hay đó là một cái gì đó cậu không nên biết? Mải suy nghĩ cậu vò đầu bứt tai.
‘Đó là gì thế anh bạn? Cháu đang lo lắng về vấn đề gì đó phải không? Cháu hãy uống trà, ăn bánh qui ngọt và kể cho ta nghe xem đó là chuyện gì. Ta có rất nhiều thời gian, ta đáng lẽ có nửa ngày nghỉ, vì thế chúng ta hãy coi đó là một công việc, hãy xem cháu có vấn đề gì và xem ta có thể làm gì cho cháu.’
The doctor poured out some tea saying, ‘How do you like it, lad, milk first? Or do you like it like me, anything so long as it’s wet and warm and fairly sweet?‘
Alan nodded dumbly. He did not know what to do, he did not know what to say, he was so engulfed in misery, so overcome with the thought that had he failed again? Then he caught himself – again? – now what did he mean by that? He did not know. There was something pressing at the back of his mind, something he ought to know, or was it something he ought not to know? Bemused he rubbed his head between his hands.
‘What is it lad? You ARE in a state, aren’t you? Now just drink this tea and nibble a few of these sweet biscuits and tell me what it’s all about. There’s plenty of time, I’m supposed to be having a half day off, so let’s make it a project to see what’s wrong with you and what we can do for you.‘
Alan tội nghiệp không quen với sự tử tế hay quan tâm như vậy. Cậu luôn bị coi là một người lạ lùng trong gia đình, trong khu phố, người ta gọi cậu là ‘đứa con trai bé của người bán rau có những ý tưởng lớn.’ Giờ đây nhưng lời nói của vị bác sĩ dịu dàng đi vào trong cậu và làm ứa ra những giọt nước mắt cay đắng. Cậu khóc nức nở. Ngài bác sĩ nhìn cậu với một sự quan tâm đặc biệt và nói, ‘Mọi thứ đều ổn, cậu bé, mọi thứ đều ổn, cháu hãy khóc đi, việc đó không có gì sai trái cả. Cháu hãy để nó trào ra, cứ khóc như cháu muốn, không có gì sai trái cả. Cháu có biết là ngay cả ngài Winny Churchill cũng có lúc rơi lệ, và nếu ngài ấy có thể thì cháu cũng có thể phải không?’
Alan thẹn thùng lau nước mắt bằng chiếc mùi xoa. Ngài bác sĩ để ý thấy chiếc khăn mùi xoa của cậu rất sạch, và khi cậu bé lau nước mắt thì bác sĩ Thompson còn để ý tay của cậu bé cũng rất sạch, các móng tay được cắt nghiêm chỉnh và không hề có bẩn trong kẽ móng tay. Đánh giá của ngài bác sĩ về cậu bé đã tăng thêm vài điểm. ‘Đây, anh bạn – hãy uống cái này,’ ngài bác sĩ nói và đưa một tách trà ra trước mặt Alan. ‘Khuấy nó kĩ nhé, ta đã cho rất nhiều đường. Đường sẽ giúp cho cháu có năng lượng, cháu biết đấy. Nào hãy cầm lấy đi.’
Poor Alan was not much accustomed to kindness nor to consideration. He had always been considered as the odd one in the family, the odd one in the district, referred to as ‘that young son of a greengrocer who’s got such grand ideas‘. Now the words of the kindly doctor ‘got through‘ to him and he burst into bitter tears. Sobs wracked his frame. The doctor looked at him with great concern, and said, ‘All right, boy, all right, have out your tears, there’s nothing wrong in that. Get it out of your system, go on, weep all you want to, there’s nothing wrong with it. Do you know, even old Winny Churchill sheds tears, and if he can you can, eh?‘
Shamefacedly Alan mopped his face with his handkerchief. The doctor was impressed to notice how clean the handkerchief was and, as the boy held the handkerchief to his eyes Dr. Thompson also noticed that his hands were clean, his nails were trimmed and there was no dirt in the nails either. The boy went up several points in the doctor’s estimation. ‘Here, lad – drink this,‘ said the doctor as he put a cup of tea in front of Alan. ‘Stir it up well, there’s a great dollop of sugar in it. The sugar will give you energy, you know. Come on get with it.‘
Alan uống trà và ăn một cái bánh qui ngọt một cách lo lắng. Rồi ngài bác sĩ lại rót đầy trà vào cốc, ngồi xuống cạnh cậu bé và nói, ‘Nếu cháu muốn, anh bạn, thì hãy rũ bỏ gánh nặng đó ra khỏi đầu, đó chắc hẳn là một cái gì đó tồi tệ, và khi cháu chia sẻ thì gánh nặng sẽ giảm đi một nửa cháu biết đấy.’
Alan sụt sịt và lại chùi nước mắt, rồi mọi thứ trào ra khỏi cậu. Việc ngày từ đầu cậu đã có một ấn tượng vô cùng mạnh mẽ rằng cậu được sinh ra để trở thành bác sĩ, việc những từ đầu tiên mà cậu có thể nối lại với nhau trong một câu đó là ‘con làm bác sĩ’. Cậu kể cho bác sĩ Thompson việc cậu đã luôn luôn bỏ sang một bên những thú vui của con trai, cậu chỉ biết đến học và học. Việc thay vì đọc những tiểu thuyết phiêu lưu và khoa học viễn tưởng thì cậu mượn những quyển sách kĩ thuật từ thư viện trước sự kinh ngạc của bà thủ thư, người nghĩ rằng điều đó là rất có hại cho một cậu bé khi muốn biết quá nhiều về giải phẫu học.
Alan drank the tea and nervously nibbled a sweet biscuit. Then the doctor filled up the cups again and moved beside the boy saying, ‘If you feel like it, lad, get the load off your mind, it must be something dreadful, and a load shared is a load halved, you know.‘
Alan sniffed and wiped away errant tears again, and then everything tumbled out of him. How since the very first thing he had known he had the strongest of strong impressions that he had come to be a doctor, how almost the first words he had been able to string together in a sentence had been, ‘I be doctor.‘ He told Dr. Thompson how all the time he had put aside boyish things, he had studied and studied. How instead of reading adventure stories and science fiction and all that he had got technical books from the library to the consternation of the woman librarian who thought it was most unhealthy for a young boy to want to know so much of anatomy.
‘Nhưng cháu không thể dừng được, thưa bác sĩ, cháu thật sự không thể.’ Alan nói lấy hết can đảm. ‘Đó là một cái gì đó vượt trên cháu, một cái gì đó lái cháu theo. Cháu không biết đó là cái gì. Cháu biết là lúc nào cháu cũng có một sự thôi thúc, một sự thôi thúc bất khả thi, rằng cháu phải trở thành một bác sĩ, dù có chuyện gì đi nữa, và tối nay thì bố mẹ cháu nói với cháu rằng cháu đã quá viển vông, rằng cháu không tốt.’ Cậu lại rơi vào im lặng. Ngài bác sĩ đặt cánh tay quàng lên vai cậu bé và nhẹ nhàng nói, ‘Và việc gì đã khiến mọi thứ bùng nổ vào tối nay, chàng trai?’
Alan vặn vẹo trên ghế và nói, ‘Bác sĩ, có thể ngài không tin nhưng cháu là học sinh dẫn đầu lớp và trường trung học. Hôm nay là ngày kết thúc học kì và thầy hiệu trưởng, ngài Hale, nói với cháu rằng cháu được giới thiệu cho một học bổng đặc biệt tại trường tiền y khoa St. Maggots. Còn bố mẹ cháu…’, cậu bé lại nức nở và những ngón tay cậu vặn xoắn cái khăn mùi xoa. ‘Cậu bé à, luôn luôn là như vậy,’ ngài bác sĩ nói. ‘Bố mẹ luôn nghĩ rằng họ có thể kiểm soát số phận của con cái mà họ sinh ra, đôi khi là do tai nạn. Nhưng đừng để ý, cậu bé ạ, hãy xem chúng ta có thể làm được gì – cháu nói là cháu học ở trường trung học? Cháu nói là thầy hiệu trưởng là ngài Hale – à ta biết rất rõ ngài Hale, ông ý là một trong những bệnh nhân của ta. Được rồi, hãy xem xem ông ý có thể cho chúng ta biết điều gì.’
‘But I couldn’t help it, doctor, really I couldn’t.‘ said Alan in dismay. ‘It was something beyond me, something driving me on. I don’t know what it is. I know that all the time I get the urge, an impossible urge, that I’ve got to be a doctor, no matter what, and tonight my parents have been at me, telling me I’ve got above myself, that I’m no good.‘ He lapsed into silence again. The doctor put a hand on the boy’s shoulder, and softly said, ‘and what started the outburst tonight, lad?‘
Alan squirmed in his seat and said, ‘Doctor, you’ll never believe it but I’m top boy of the class, top boy of the grammar school. This has been the end of term and the Headmaster, Mr. Hale, has told me that I have been recommended for a special scholarship at St. Maggots pre-med school and my parents – well,‘ then he nearly broke down again and twisted his handkerchief into knots between his fingers.
‘Eh lad, it was ever thus.‘ said the doctor. ‘Parents always think that they can control the destiny of those whom they produce, sometimes as the result of an accident too. But never mind, lad, let’s see what we can find out – you said you were at grammar school? You said the Headmaster, Mr. Hale – well, I know Mr. Hale very well indeed, he’s one of my patients. Okay, let’s see what he can tell us.‘
Ngài bác sĩ tìm trong quyển danh bạ và nhanh chóng tìm ra tên và số điện thoại của ngài hiệu trưởng, rồi ông ta nhanh nhẹn gọi một cuộc điện thoại. ‘Buổi tối tốt lành, ngài Hale,’ bác sĩ Thompson nói, ‘Tôi là Thompson. Tôi có một cậu bé ngồi trước mặt mình, hình như là cậu bé rất sáng dạ và cậu ấy nói với tôi rằng ngài đã đề cử cậu ấy cho một học bổng – hay thật đấy!’ ngài bác sĩ nói hơi ngạc nhiên, ‘ngài Hale, tôi quên mất không hỏi tên cậu bé!’ Ở đầu dây bên kia, thầy hiệu trưởng cười và nói, ‘À phải, tôi biết cậu bé, Alan Bond, thực sự là một cậu bé rất sáng dạ, sáng dạ một cách đặc biệt. Cậu bé đã học tập rất chăm chỉ trong bốn năm học tại trường, lúc đầu tôi đã nghĩ rằng cậu bé sẽ thất bại nhưng tôi đã lầm. Đúng thế, điều đó là sự thật, câu là học sinh đứng đầu trường, chúng tôi chưa bao giờ có một học sinh có điểm số cao như vậy, cậu đã đạt được những thành tích cao nhất mà nhà trường từng có, nhưng – ’ thầy hiệu trưởng im lặng trong một lúc rồi tiếp tục nói, ‘Tôi rất tiếc cho cậu bé. Bố mẹ cậu, ngài biết đấy, họ không có điều kiện. Họ chỉ có một cửa hàng bán rau nhỏ dưới phố, và khó khăn lắm họ mới duy trì được nó, họ rất nghèo và tôi không thấy được thằng bé có thể xoay xở bằng cách nào. Tôi mong mình có thể làm được gì đó để giúp cậu bé. Tôi đã giúp cậu bé có được học bổng nhưng cậu bé cần nhiều hơn thế.’
The doctor looked up his index and soon found the name of the Headmaster and the telephone number, and then quickly he made a phone call. ‘Good evening Hale,‘ said Dr. Thompson, ‘Thompson here. I’ve got a young lad in front of me, he seems a very bright young lad and he tells me that you have recommended him for a special scholarship – good heavens!‘ said the doctor in some amazement, ‘Hale, I’ve forgotten to ask the boy’s name!‘ At the other end of the line the Headmaster chuckled and said, ‘Oh yes, I know him, Alan Bond, a very bright lad indeed, exceptionally bright. He’s worked like a slave throughout his four years here, and I thought he was going to be a failure when he joined in the first case but I was never more wrong. Yes, it’s quite true, he is the top boy in the school, the highest marks we have ever had, and the most progress this school has seen, but –‘ and the Headmaster s voice faded for a moment, and then he continued, ‘I am sorry for the boy. His parents, his parents you know, they are the trouble. They’ve got that little greengrocer’s shop down the street, they are making hard going of it, they are strapped for money and I can’t see how that boy is going to manage. I wish I could do something to help him. I’ve helped him to get a scholarship but he needs more than that.‘
‘Cám ơn ngài rất nhiều, ngài Hale, tôi đánh giá cao những nhận xét của ngài,’ bác sĩ Thompson nói rồi đặt ống nghe xuống và quay sang Alan.
‘Cậu bé,’ ông ta nói, ‘Trước đây ta cũng đã gặp phải những vấn đề rất giống cháu bây giờ, và ta đã phải chiến đấu để đi lên từng chút một, dùng tất cả những gì mình có. Được rồi, để ta nói với cháu những gì chúng ta sẽ làm, bây giờ chúng ta sẽ đi gặp bố mẹ cháu. Ta đã nói với cháu đây là nửa ngày nghỉ của ta, và còn gì tốt hơn là dùng khoảng thời gian còn lại để giúp đỡ một thằng quỉ nhỏ tội nghiệp đang gặp phải rắc rối. Đi nào anh bạn, phấn chấn lên nào.’ Ngài bác sĩ đứng lên, lắc hai tiếng chuông rồi nói, ‘Bà Simmonds, tôi sẽ đi ra ngoài một lúc, bà có thể nhận các lời nhắn được không?’
Họ đi dọc xuống phố, ngài bác sĩ cao lớn và cậu bé không được ăn uống đầy đủ nên lớn chậm. Họ đi xuống phố và khi họ đến gần cửa hàng họ thấy đèn vẫn còn sáng. Qua lớp cửa kính họ có thể thấy ông bố Bond đang cân những túi hàng. Ngài bác sĩ sải chân bước tới cửa ra vào, gõ mạnh vào cửa và lấy tay che hai bên mắt để có thể nhòm vao trong nhà mà không bị lóa.
‘Well, thanks a lot, Hale, I appreciate your remarks,‘ said Dr. Thompson putting down the phone and turning to Alan.
‘Boy,‘ he said, ‘I had much the same sort of trouble as you have had, I had to fight every bloomin’ inch of the way, scratch with tooth and nail to make a do of it. Okay, tell you what we’ll do, let’s go along now and see your parents. I told you it’s my half day off and what better way to spend what’s left of it than helping some other poor devil who also is having a bad time. Come on lad, stir your stumps.‘ The doctor rose to his feet and Alan got up as well. At the door Dr. Thompson gave two rings and then said, ‘Oh, Mrs. Simmonds, I shall be out for a time, just take any messages, will you?‘
Down the road they strode, the big tall doctor and the undernourished boy who was making a late approach to manhood. Down the street they went and as they approached the shop they saw the light was on. Through the window they could see Father Bond weighing out bags of produce. The doctor strode to the door, rapped sharply, and put his hands beside his face so he could peer in free of reflections.
Martin Bond bực dọc nhìn lên và lắc đầu. Ông ta ra hiệu nói ‘Đóng cửa rồi,’ nhưng rồi ông ta nhìn thấy con trai mình cũng ở đó và ông ta nghĩ, ‘Ôi chúa ơi, thằng bé đã làm ra chuyện gì nữa rồi? Nó lại gây ra phiền phức gì nữa đây?’ Rồi ông ta vội vàng đi ra cửa và bỏ thanh cài cửa xuống. Ngài bác sĩ và Alan đi vào trong và Martin Bond lại đóng cửa lại
‘Buổi tối tốt lành, chắc hẳn ông là Martin Bond?’ bác sĩ Thompson nói. ‘Tôi là bác sĩ Thompson, tôi sống ở dưới phố, ông biết đấy, tôi hành nghề ở đây. Tôi đã nói chuyện với con trai ông, cậu bé rất sáng dạ. Tôi nghĩ cậu bé xứng đáng có một cơ hội.’
‘Ngài nói thì dễ lắm, thưa bác sĩ,’ Martin Bond hùng hổ nói. ‘Ngài không phải kiếm ăn ở một nơi như thế này, tôi cho là ông có điều kiện khá tốt. Ngài kiếm đủ tiền từ phí khám bệnh và từ lợi tức xã hội, đủ để ngài có thể sống một cách sung túc, còn tôi thì phải đào đất để kiếm sống. Nhưng thôi, thằng bé đã gây ra chuyện gì thế?’ ông ta hỏi.
Martin Bond looked up sourly and then shook his head in negation. He mouthed the word ‘Closed,‘ but then he saw his son there and he thought to himself, ‘Oh my God, what’s the boy done now? What trouble has he brought us now?‘ And then he hurried to the door and drew back the bolt. The doctor and Alan moved inside, and Martin Bond hastened to slide the bolt shut again.
‘Good evening, so you’re Martin Bond, eh?‘ said Dr. Thompson. ‘Well, I’m Dr. Thompson and I live down the street, you know, I’ve got my practice there. I’ve been talking to your boy and he’s a bright young lad, too. I think he deserves a chance.‘
‘All right for you to talk, doctor,‘ said Martin Bond truculently. ‘You don’t have to scrabble for money in a place like this, you’re set up pretty good I reckon. You get enough from your fees and from the Friendly Societies to keep you living high off the hog, I’ve got to dig in the ground. But anyway, what’s the boy done now?‘ he asked.
Ngài bác sĩ quay sang Alan và nói, ‘Cháu nói với ta là cháu đã có một tấm bằng đặc biệt, một bức thư đặc biệt từ Ngài Hale, thầy hiệu trưởng, cháu có thể đi lên nhà và mang chúng xuống đây cho ta xem được không?’
Alan lao đi và có thể nghe được tiếng chân cậu chạy rầm rập trên cầu thang. Bác sĩ Thompson quay sang người bố và nói, ‘Ông Bond, ông có một đứa con rất thông minh, thằng bé thậm chí có thể là một thiên tài. Tôi đã nói chuyện với thầy hiệu trưởng của nó.’ Martin Bond quay sang ngài bác sĩ giận dữ, ‘Việc đó thì có liên quan gì đến ông? Sao ông lại quan tâm đến việc đó? Ông định dẫn thằng bé vào một rắc rối hay gì đó ư?’ ông ta hỏi. Mặt ngài bác sĩ thoáng xa xầm vì tức giận nhưng rồi ông ta cố gắng kìm chế mình và nói, ‘Ông Bond, thỉnh thoảng có một vài người xuống Trái đất mang theo những điều còn chưa hoàn thành từ kiếp sống trước, tôi không biết đó là gì, nhưng những người đó có một động lực mạnh, họ có những ấn tượng rất mạnh mẽ – không phải ngẫu nhiên mà họ lại có những cái đó. Con trai của ông dường như là một trong số đó. Thầy hiệu trưởng của cậu bé rất nhấn mạnh rằng cậu bé rất sáng dạ và được sinh ra để làm bác sĩ. Nếu ông nghĩ rằng tôi đang làm cậu bé đi lầm đường thì mong ông hãy nghĩ lại. Tôi đang cố gắng để giúp cậu bé.’
The doctor turned to Alan and said, ‘You told me you got this special diploma, you told me you got a special letter from Mr. Hale, the Headmaster, will you slip upstairs and get them and bring them down for me?‘
Alan darted away and could be heard running up the wooden stairs. Dr. Thompson turned to the father and said, ‘Bond, you’ve got a bright boy there, he might even be a genius. I’ve been talking to his Headmaster.‘ Martin Bond turned on him in a fury, ‘And what’s it got to do with you? How do YOU come into it? You leading the boy into trouble, or something?‘ he asked. For a moment the doctor’s face clouded with wrath and then controlling himself with an effort he said, ‘Every so often, Bond, somebody comes to this Earth perhaps with some carry-over from a previous life, I don’t, know what it is, but people have strong impulses, very strong impressions – well, they don’t get it for nothing. Your son seems to be one of those. His Headmaster was very emphatic that the boy was bright and that he was born to be a doctor. If you think I’m leading him astray, well, you think again. I’m trying to help him.‘
Alan chạy như bay vào trong cửa hàng, thở dốc vì chạy quá nhanh. Cậu ngoan ngoãn đưa cho ngài bác sĩ tấm bằng và bản sao bức thư giới thiệu của thầy hiệu trưởng cùng với thư chấp thuận sự đề cử của thầy hiệu trưởng của hiệu trưởng trường tiền y khoa St. Maggots. Ngài bác sĩ không nói gì, cầm lấy mấy tờ giấy và đọc chúng từ đầu đến cuối. Không có một tiếng động nào trừ tiếng sột xoạt của giấy khi ông ta để tờ đã đọc xuống dưới và lật sang một tờ khác. Cuối cùng khi đã đọc hết ông ta nói, ‘Cái này đã thuyết phục được ta, ta nghĩ cháu nên có được cơ hội của mình, Alan. Chúng ta sẽ xem xem chúng ta có thể làm được gì.’
Ông ta đứng đó trầm ngâm trong vài thoáng, băn khoăn không biết nên làm thế nào là phải nhất, rồi ông ta quay sang người bố và nói, ‘Ngài, vợ ngài và tôi có thể nói chuyện về chuyện này được không? Cậu bé rất thông minh, cậu bé chắn chắn phải có một nhiệm vụ gì đó. Tôi có thể nói chuyện với ông bà ở đâu đó được không?’
Alan dashed into the shop again, just about breathless with the speed of running. Meekly he held out to the doctor the diploma and the copy of the letter from the Headmaster together with the acceptance of the Headmaster’s recommendation from the Dean of the pre-med school of St. Maggots. Without a word the doctor took the papers and read them from start to finish. There wasn’t a sound except the rustling of papers as he turned over a page and put the read page on the bottom. Then, finished, he said, ‘Well, this convinces me, I think you ought to have your chance, Alan. We’ll see what we can do.‘
He stood for a few moments wondering what was the best course to take, and then he turned to the father and said, ‘Why can’t you, your wife and I have a talk about this? The boy is brilliant, the boy definitely has a mission. Can I talk to you somewhere?‘
Martin quay sang nhìn Alan một cách chua chát và nói, ‘Con đã bắt đầu tất cả chuyện này, con đã mang phiên phức về đây, con hãy tiếp tục việc cân hàng đi trong lúc bố và mẹ con nói chuyện với ngài bác sĩ.’ Nói xong ông ta dẫn đường đi ra khỏi cửa hàng và đi lên cầu thang, cẩn thận đóng lại cánh cửa sau lưng mình và gọi, ‘Mẹ nó! Tôi đưa bác sĩ Thompson lên nhà đây, ông ý muốn nói chuyện với chúng ta về Alan.’
Ở trên nhà Mary Bond vội vã đi ra đầu cầu thang, miệng lẩm bẩm một mình. ‘Ôi Chúa ơi, thằng bé lại gây ra chuyện gì đây?’
Martin turned sourly to Alan and said, ‘Well, you started all this, you brought all the trouble here, get on with that weighing up and I’ll have the doctor talk to your mother and me.‘ So saying he led the way out of the shop and up the stairs, being very careful to close the stair door after him and calling up, ‘Mother! I’m bringing Dr. Thompson up, he wants to talk to us about Alan.‘
Upstairs Mary Bond hastened to the top of the staircase muttering to herself. ‘Oh, heavens, oh my God, what HAS that boy done now?‘
Dịch và Biên tập: Cộng đồng thiền Việt Nam – VMC