Ông lão tác giả đã mơ một giấc mơ, và đây là cách ông mơ về giấc mơ đó. Ông đang ngồi thẳng trên giường bệnh của mình với chiếc máy đánh chữ nhỏ trên đùi. Bạn có biết chiếc máy chữ đó không? Nó màu hoàng yến, do một người bạn cũ tên là Hy Mendelson tặng, một chiếc máy xinh xắn nhẹ nhàng phát ra những tiếng lách cách vui tai khi được sử dụng đúng cách.
The Old Author dreamed a dream, and this is the way he dreamed that dream. He was sitting propped up in his old hospital bed with the little typewriter on his lap. You know that typewriter? Canary yellow, given to him by his old friend Hy Mendelson, a nice light little thing which had quite a merry clack to it when used properly.
Cô mèo Cleopatra bình thản ngả người bên cạnh ông. Cô ấy đang mơ về bất cứ điều gì mà những cô mèo xiêm cái đã mơ khi chúng được ăn uống no nê, khi chúng được thoải mái và ấm áp. Cô mèo Cleo, nói một cách không lịch sự lắm, là đang ngáy như một chiếc kèn đồng cũ kỹ, nếu như những chiếc kèn biết ngáy! Nhưng tiếng gõ máy chữ lách cách một cách không chuyên nghiệp thật buồn tẻ và đơn điệu, tiếng ồn ào của xe cộ ngoài đường phố như là tiếng của đàn ong đang đi hút mật ở cánh đồng hoa vào mùa hè.
Miss Cleopatra reclined sedately by his side. She was dreaming of whatever Lady Siamese Cats dream of when they are full of food, when they are warm and comfortable. Miss Cleo, not to be too polite about the matter, was snoring like an old trombone, if trombones DO snore. But the clack of the typewriter inexpertly pounded was boring and monotonous, the hum of traffic outside was like the hum of bees harvesting in a field of flowers in the summer.
Ông lão tác giả bị đau lưng nặng. Cảm giác như bị que củi gẫy đâm vào da thịt, xuyên qua các dây thần kinh. Ông không thể di chuyển vì ông bị liệt, bạn biết đấy, tức là không sử dụng đôi chân. Và, dẫu sao, nếu ông di chuyển, có nghĩa là sẽ làm phiền giấc mơ đẹp của cô Cleopatra, và một chú mèo nhỏ xinh xắn như cô Cleo luôn có những giấc mơ ngọt ngào và KHÔNG nên phá đám những giấc mơ này. Nhưng rốt cuộc, sự đau đớn này trở nên quá sức và tiếng gõ máy chữ đã chậm lại, cuối cùng với một giọng pha chút cộc cằn, ông lão tác giả nói, ‘Cái máy chữ này, tránh ra chỗ khác, ta chán nhìn thấy ngươi rồi’. Nói xong, ông đặt nó lên trên bàn cạnh giường. Xê người lùi lại phía sau hết sức, ông nhắm mắt, và theo như báo cáo mới nhất từ hai người vốn yêu quí ông, Ông cũng ngáy, tiếng ngáy khò khè, đều đều, ông nghe nói vậy. Nhưng, dẫu sao thì ông đã ngáy, và như vậy nghĩa là ông đã ngủ.
The Old Author had terrible backache. It felt like broken firewood pressing into the flesh and pinching the nerves. He could not move because he was paraplegic, you know lacking the use of two legs. And, anyway, to have moved would have meant that Miss Cleopatra would have her beautiful dream disturbed, and a beautiful little cat like Miss Cleo would always have beautiful dreams and they should NOT be disturbed. But eventually the pain dulled and the typing slowed, and at last with a touch of asperity in his tone the Old Author said, ‘Get out of my way, typewriter, I’m sick of the sight of you.’ And with that he slid it onto a table at the side of the bed. Snuggling back as best he could he closed his eyes, and according to later reports from two biased people HE snored as well, a raucous, thrumming, rasping snore, so he was told. But, anyway, he snored, and as he snored he must have been asleep.
Rất nhiều hình ảnh đã xuất hiện trước mắt ông trong giấc mơ. Ông đã mơ rằng mình đang bay lơ lửng trên những con phố và ông đã biết rằng mình đang ở thể vía, nhưng ông đã nghĩ ‘Ôi chúa ơi, hy vọng là tôi có đang mặc đồ ngủ!’ bởi vì rất nhiều người khi di chuyển trong thể vía quên rằng theo phép lịch sự, ít nhất cũng phải có chút vải để che một vài phần nhạy cảm trên cơ thể.
Many pictures formed before his eyes in the dream. He dreamed that he was floating above the streets and he knew that he was in his astral form but he thought, ‘Oh my goodness, I hope I have my pyjamas on!’ because so many people when they astral travel forget that according to civilized convention little pieces of cloth should at least cover certain areas of one’s anatomy.
Ông đang bay và rồi đột ngột dừng lại. Có một chiếc xe ô tô hai chỗ đang chạy đến và câu nói của người xưa ‘chạy bạt mạng’ là chính xác cho trường hợp này. Đó là một chiếc ô tô 2 chỗ mui trần, một trong những chiếc xe tốc độ của Anh giống như là Austin-Healey hoặc Triumph hoặc một kiểu tương tự, và nó khá là hung hăng trên đường, và người lái xe, một phụ nữ trẻ, không hề chú ý quan sát, mái tóc dài của cô tung bay ra phía sau, và cô thường xuyên phải vuốt tóc trên trán để không bị vướng mắt. Và đúng lúc tay phải của cô đưa lên để hất tóc, một chiếc xe tải hạng nặng xuất hiện từ nút giao và khựng lại trên phần đường của cô.
The Old Author floated along and then froze into sudden immobility. There was a two-seater car coming along and the old term ‘hell for leather’ would be suitable in this instance. It was an open two-seater car, one of those fast English things like an Austin-Healey or a Triumph or something like that, but it was fairly beetling along the road and the driver, a young woman, was not paying any attention at all, her long hair was streaming out behind her and every so often she took a dab at her forehead to wipe away the hair which was obscuring her view. So it was that at the very moment when her right hand was raised to sweep back the obscuring hair a car a heavy old clunker of a car came out from an intersection and stopped dead in her path!
Có một cú va chạm khủng khiếp và âm thanh vỡ ra của kim loại, thực tế rất giống như khi bạn đập một hộp diêm trong tay. Chiếc xe tải bị đẩy đi vài feet trên phố. Một người ra khỏi ghế lái, đổ gập người xuống phố và bị sốc nặng. Ông ấy xanh mặt vì sợ nếu bạn biết sợ xanh mặt là như thế nào. Nếu bạn không biết màu đó ra sao thì ông ấy trông như bị say tàu biển hoặc say máy bay, hoặc trong trường hợp này, là say ô tô.
There was one awful BONK and the rending of metal, the sound, in fact, was very much like when you crush a match box in your hands. The old clunker was pushed several feet along the road. A man got out of the driver’s seat, bent over, and was heartily sick in the road with shock. His face looked a pale puce with fright if you know what pale puce is. If you do not know what that colour is well, he looked seasick or airsick or, in this case, carsick.
Xung quanh những người chứng kiến mắt nhìn không rời còn miệng thì há hốc. Những người tọc mạch cũng ló ra từ các ô cửa sổ, và những cậu bé chạy quanh các góc phố kêu gọi bạn bè đến xem ‘tai nạn đặc biệt’ này.
Sightseers with staring eyes and slack jaws appeared from everywhere. Rubbernecks peered out of windows, and small boys came scooting around corners yelling to their colleagues to come and look at the ‘beautiful accident.’
Một người đàn ông vội vã gọi điện cho cảnh sát, và ngay lập tức có tiếng lạo xạo nói rằng xe cảnh sát và xe cứu thương đang đến để thu thập những phần còn sót lại, và vẫn còn vài phần sót lại thật! Đầu tiên là xe cảnh sát phanh kít lại, sau đó là xe cứu thương chạy đến. Hai cảnh sát nhảy ra khỏi xe, và hai người trên xe cứu thương cũng nhảy ra khỏi xe của họ. Họ cùng tiến đến chỗ hai chiếc xe bị nạn.
A man rushed away to phone the police, and soon there was that cacophony which indicated that the police and an ambulance were coming to pick up the remains, and there were some remains! First the police car skidded to a stop, and then in this neck-and-neck race the ambulance skidded to a stop. Two policemen jumped out, and two ambulance men jumped out of their vehicle. They converged on the two cars.
Mọi người chen lấn, xô đẩy và gào thét. Một cảnh sát quay lại xe của mình và lấy bộ đàm ra, xin hỗ trợ một chiếc xe cẩu. Anh ta quát to đến nỗi mà có lẽ không cần phải dùng đến sóng radio bởi dường như bất kỳ ai trong thành phố cũng có thể nghe thấy.
There was heaving and shoving and many shouts. A policeman dashed back into his car and grabbed the microphone bawling mightily for a tow-truck. He was shouting so loud that it was hardly necessary to use a radio, it seemed that anyone in the city could have heard.
Chẳng mấy chốc ánh đèn chói sáng xuất hiện ở phía cuối phố, một chiếc xe cẩu ầm ầm tiến từ phía ngược lại vào làn đường một chiều. Nhưng việc đó là được phép trong những trường hợp khẩn cấp. Xe cẩu nhẹ nhàng quay đầu và lùi vào đống sắt vụn. Nhanh chóng chiếc xe nhỏ, không biết của hãng nào, Austin-Healey, Triumph, hay một loại xe nào đấy, được kéo ra vài feet. Khi nó dừng lại, thi thể người phụ nữ trẻ rơi xuống đường. Trông cô vẫn còn biểu hiện sự run rẩy trong những giây phút cuối cùng của đời mình.
Soon from the far end of the street there came a flashing amber light, and a tow-truck came roaring along the wrong way down a one-way street. But that was all right, they do such things in moments of crisis. The tow-truck made a nice turn in the road and backed up to the wreckage. Quickly the little car, whatever it was, Austin-Healey, Triumph, or something, was towed back a few feet. As it came to a stop the body of the young woman dropped to the ground. She was still faintly quivering with the last manifestations of her ebbing life.
Ông lão tác giả bay bên trên tạo ra âm thanh ở trung giới, nó có thể được diến tả như thế này “Tsk! tsk!”. Khi đó ông nhìn lại một lần nữa bởi phía trên thi thể của người phụ nữ trẻ, một đám mây đang hình thành. Và sau đó, sợi chỉ bạc liên kết giữa thể via và thể xác dần mỏng hơn và đứt ra, lão tác giả nhìn thấy đó chính là bản sao của thân thể cô gái trẻ. Ông chuyển động theo cô và hét lên, ‘ Này cô, này cô, cô quên quần chẽn của mình rồi’. Nhưng rồi ông nhớ rằng các cô gái trẻ ngày nay hình như không còn mặc quần chẽn nữa, họ mặc quần lót, quần tất hoặc đại loại như vậy, và ông thấy rằng không nên chạy theo một cô gái trẻ để bảo với cô là cô đã mất quần lót, áo lót và tất cả những thứ đó. Và ông nhớ rằng mình đang bị liệt và trong lúc quá háo hức, ông đã quên rằng mình không bị liệt khi ở thể vía. Vậy là cô gái trẻ đã bay lên các tầng trên.
The Old Author floated above making an astral sound which might be interpreted as, ‘Tsk! tsk!’ Then he looked anew because above the now almost entirely dead body of the young woman a cloud was forming. And then the silver cord connecting the astral body and the physical body thinned and parted, and the Old Author saw that it was the exact replica of the young woman’s body. He went to move after her shouting, ‘Hey Miss, hey Miss, you forgot your knickers!’ But then he remembered that young ladies nowadays did not seem to wear knickers, they wore briefs or panties, or pantyhose, or something else like that, and he reflected that one could not, after all, run after a young woman telling her she had lost her pantyhose, her bra, and all that. Then he remembered that he was paraplegic in the excitement he forgot that he was not paraplegic in the astral. So the young woman drifted off up into the realms above.
Dưới kia, ở hiện trường vụ tai nạn, những người đàn ông đang co kéo và thu dọn những thứ như là vài hộp tương cà hay mứt dâu tây. Xe Cứu hỏa chạy đến và họ lắp các thiết bị vào để rửa đường, rửa sạch các vết máu và các vết dầu trên chiếc xe tải mang tên Lục địa Bắc Mỹ.
Down in the wreckage men were pushing and shoving and scraping up what could have been a couple of bottles of ketchup or raspberry jam. The Fire Department truck came along and they connected up their apparatus and hosed down the road, hosed down the blood and the gore and the petrol gasoline on the North American Continent.
Được một thùng, một thùng nữa, và vẫn còn thùng nữa, ông lão tác giả thấy mệt khi xem công việc này. Những chiếc xe thùng đang quay lại để thu gom các thùng chứa. Thôi, ông nhìn lên phía trên và vừa đúng lúc phần dưới của cô gái bị đám mây che khuất. Ông liền đi theo.
There was gabble, gabble, gabble, and still more gabble, and the Old Author got tired of looking at that. Tin pot cars going back to tin pot collections. No, he looked upwards just in time to see the young woman’s posterior being obscured by a cloud. He followed.
Ông nghĩ đây là một cách rất hay để tiêu phí chút thời gian trong một buổi chiều hè nóng nực. Vậy là nhờ có nhiều kinh nghiệm di chuyển trong thể vía, ông bay lên cao và lên cao mãi cho tới khi ông vượt qua (xin lỗi, không định chơi chữ) người phụ nữ trẻ và đến “đó” trước cô.
It was quite a good way, he thought, to spend a little time on a hot summer afternoon. So, having much experience of astral travel, he swept upwards and upwards and ever upwards until he outstripped (sorry, no pun intended!) the young woman and got ‘there’ before her.
Cô ấy đã chết về thể xác nhưng vẫn sống ở “thế giới bên kia”, và ông lão tác giả luôn thấy thú vị khi có người mới gia nhập Ngọc Môn. Thế là ông tiến vào vương quốc mà một số người gọi là “thế giới bên kia” và những người khác thì lại gọi là Nơi chuộc tội nhưng trên thực tế người ta chỉ nên gọi nó là trạm tiếp đón. Ông đứng bên đường, và đột nhiên người phụ nữ trẻ xuất hiện đứng ở chính giữa đường, cô bay vọt lên vài feet và sau đó hạ xuống mặt đất.
She was dead to the flesh, and she was alive to the ‘Other Side’, and it was always interesting to the Old Author to see newcomers approaching the metaphorical Pearly Gates. So he entered the realm of what some people call the ‘Other Side’ and yet others call Purgatory but which in reality was merely what one should call a receiving station. He stood by the side of a road, and suddenly the young woman popped up straight through the centre of the road, she popped up a few feet in the air and then sank back to ground level.
Một người đàn ông từ đâu đó xuất hiện và gọi cô, ‘Người mới à?’. Cô gái trẻ nhìn người đàn ông này một cách khinh thường và quay đầu đi. Sau đó người đàn ông gọi với ‘Này cô, quần áo của cô bị sao thế?’ cô gái trẻ hoảng hốt nhìn xuống cơ thể mình và người cô chuyển sang màu hồng quyến rũ. Đó là sự thẹn thùng dễ thương, lan tỏa khắp người, từ trước đến sau, từ trên xuống dưới và cả hai bên. Cô nhìn người đàn ông và sau đó nhìn ông lão tác giả, vâng, ông cũng là một người đàn ông! Và rồi cô bỏ chạy, bàn chân cô nện xuống con đường bằng phẳng.
A man appeared from somewhere and called to her, ‘New Arrival?’ The young woman looked at him disdainfully and turned her head away. Then the man called after her, ‘Hey Miss, how about your clothes?’ The young woman looked down at herself with horror and turned a very fetching shade of pink. It was a good blush, it extended all over her ample form, back and front, top, bottom and sides. She looked at the man and then she looked at the Old Author yes, he was a man too! and then she broke into a run, her feet pounding on the smooth road.
Cô vội vã chạy đi và đến một ngã ba đường. Cô dừng lại một lát rồi lẩm bẩm tự nhủ, ‘Không, mình sẽ không rẽ phải vì bên phải là bên bảo thủ, mình sẽ chọn bên trái, và mình sẽ gặp các nhà hoạt động xã hội’. và thế là cô chạy nhanh về bên trái. Cô không biết rằng cả hai ngã rẽ đều sẽ dẫn đến một nơi như trong bài hái cổ ở vùng Cao nguyên Scotland ‘bạn chọn đường trên, tôi chọn đường dưới và tôi sẽ tới Scotland trước bạn’. Vậy nên cả hai đường chỉ là một thử nghiệm để cho thiên thần ghi chép (ông ta thích được gọi như vậy) sẽ có ý tưởng nào đó về người mà mình sắp gặp.
She hurried along and then approached a fork in the road. For a moment she stopped and then she muttered to herself, ‘No, I won’t take the right fork because right is the side of the conservatives, I’d better take the left, I might end up with some good socialists.’ And so she galloped on down the left road. She did not know that both led to the same place like the old song in the Scottish Highlands where ‘You take the high road and I’ll take the low, and I’ll be in Scotland afore you.’ So the two roads were just an experiment so that the recording angel (he liked to be called that) would have some idea of the type of person he was going to meet.
Cô gái trẻ đi chậm lại dần, và chậm dần như đang đi bộ. Ông lão tác giả vốn rất khéo léo khi đi ở thể vía, chỉ bay phía sau cô, ông đang thưởng thức mọi cảnh vật. Thế rồi cô gái dừng lại. Trước mặt cô là vài chiếc cổng mờ ảo, hoặc hình như đối với cô đó là cổng bởi vì cô đã có niềm tin từ trước vào thiên đường và địa ngục, vào Ngọc Môn, vv. Cô dừng lại và một thiên thần lớn tuổi bước ra, mở cửa và nói ‘Cô có muốn vào không, thưa cô?’ Cô nhìn ông ta và càu nhàu, ‘Đừng gọi tôi là Cô, hãy gọi tôi là Bà, và đừng quên điều đó’. Thiên thần lớn tuổi dễ tính mỉm cười và nói, ‘Ồ, vậy bà là một trong số họ à? Tôi nghĩ bà là Cô bởi vì bà đang không có quần áo, bà biết đấy’. Cô gái lại nhìn xuống và một lần nữa xấu hổ, còn thiên thần già cười tủm tỉm sau bộ râu của mình và nói ‘Bây giờ, cô không phải ngại tôi, cô gái trẻ ạ, hoặc là nửa cô nửa cậu, vì tôi đã nhìn thấy tất cả rồi, phía sau, phía trước, và mọi thứ khác nữa. Cô vào đi, Thiên thần Ghi chép đang chờ cô’. Ông mở cửa thêm một chút và cô đi vào, và sau đó ông đóng cửa sau lưng cô nghe cái rầm, không cần thiết phải đóng mạnh như thế, ông lão tác giả nghĩ khi ông bay ở bên trên cánh cổng. Nhưng cô biết đó là thiên thần lớn tuổi bởi ông đang mặc một áo choàng đẹp, cánh của ông được gắn ở sau vai và đôi cánh vỗ vỗ mỗi khi ông bước đi, nhưng dù sao, thiên thần lớn tuổi dẫn cô theo một lối nhỏ, mở cửa và nói ‘Cô vào trong đó, đi thẳng dọc theo hành lang và cô sẽ thấy Thiên thần Ghi chép đang ngồi ở sảnh ở phía xa. Bây giờ cô nên cư xử tử tế với ông ấy, đừng quá khinh người và quá cứng nhắc về Cô hay Bà nếu không ông ấy sẽ đưa cô xuống âm phủ đấy, và quyết định của ông ấy là không thay đổi được đâu.’
The young woman slowed to a trot, and slowed still more to a walk. The Old Author, being wise in the ways of the astral, just floated along behind her, he was enjoying the scenery, all of it. Then the young woman stopped. In front of her were some shimmering gates, or they seemed to her to be gates because she had been preconditioned to believe in heaven and hell, Pearly Gates, etc. She stopped and a nice old angel came out, opened the Gates, and said, ‘Do you want to come in, Miss?’ She looked at him and snarled, ‘Don’t you call me “Miss” my man, I’m “Ms.” and don’t you forget it.’ The nice old angel smiled and said, ‘Oh, so you are one of THOSE, eh? I thought you were a Miss because you are missing your clothes, you know.’ The young woman looked down again and blushed anew, and the old angel chuckled in his long beard and said, ‘Now, don’t you be nervous of me, young lady, or should it be lady/man, because I’ve seen them all, backways, frontways, and everything else. You just come in, the Recording Angel is expecting you.’ He opened the Gates a bit more and she entered, and then he shut them behind her with quite a clang, an unnecessary clang the Old Author thought as he floated in above the Gates. But the old angel she knew it was an angel because he was wearing a nice bathrobe and his wings stuck out from his shoulders and flapped feebly as he walked but, anyway, the old angel led her along a little way and opened a door saying, ‘You go in there, go straight along that corridor and you will find the Recording Angel sitting in the hall at the far end. You’d better be nice to him, now, don’t be too sneering and don’t be too Mss-ing or he’ll mark you down for the nether regions, and what he says is final.’
Ông ấy quay đi và suýt chút nữa thì đâm sầm vào ông lão tác giả, người cất tiếng ‘Xin chào, người của công chúng, vậy là ngài vừa có thêm một thành viên nữa ở đây nhỉ? Chúng ta cùng vào bên trong và xem có gì thú vị không nhé!’
Người gác cổng nói, ‘Vâng, sáng nay công việc hơi nhàm chán, có nhiều người đáng ra phải đến đây và tôi khá mệt để đưa họ vào. Tôi sẽ đi vào cùng ông để xem có gì vui. Những người khác có thể chờ một chút”
He turned away and nearly bumped into the Old Author who said, ‘Hi, Pop, so you’ve got another one here, eh? Let’s go in together and watch the fun.’
The Guardian of the Gateway said, ‘Yes, business has been a bit dull this morning, been so many righteous people coming by I got tired of letting them in. I’ll come in with you and we’ll watch the fun. The others can wait a bit.’
Thiên thần gác Cửa Tử và ông lão tác giả tay trong tay cùng nhau đi dọc hành lang, vào trong sảnh lớn ở cuối đường, họ cùng nhau ngồi xuống những chiếc ghế bằng chất liệu cõi trung giới khi quan sát người phụ nữ trẻ đang lo lắng tiến về phía Thiên thần Ghi chép.
So together the Angel of the Portal of Death and the Old Author walked arm-in-arm down the corridor, and in the big hall at the end they sat down together on astral seats as they watched the young woman, her behind twitching nervously, walk up to the Recording Angel.
Thiên thần Ghi chép là một người đàn ông mập và lùn, cánh của ông không phù hợp cho lắm vì chúng va chạm vào nhau kêu khá to khi ông nói chuyện, nó rất giống như một bà già nghiến răng ken két khi nói, đến nỗi răng sắp rơi ra. Vâng, Thiên thần Ghi chép là như vậy, cứ mỗi lần ông ấy di chuyển, cánh của ông lại giật giật và còn tệ hơn là làm cho đầu cánh gần như che mờ ánh hào quang của ông. Người phụ nữ trẻ ngạc nhiên nhận thấy vầng hào quang thực chất được tạo ra bởi các dải băng. Cô hít một hơi thật sâu, mọi thứ ở đây rất kỳ lạ, cô nghĩ, nhưng đúng lúc đó Thiên thần Ghi chép nhìn vào mặt cô, ông đã quan sát mọi thứ từ trước và ông ấy hỏi, ‘Ngày chết? Nơi chết? Mẹ cô chết ở đâu? Và bây giờ bố cô đang ở đâu, thiên đường hay địa ngục?’
The Recording Angel was a short fat man and his wings did not fit too well because they clattered a lot as he talked, it was much the same as an old woman when she talks her teeth clatter and nearly fall out. Well, the Recording Angel was like that, every time he moved his wings twitched and, to make the matter even worse, the top sides of the wings kept on nearly knocking off his halo. With some astonishment the young woman saw that the halo was in fact held on with strips of sell tape. She sniffed hard, things were very peculiar, she thought, but just then the Recording Angel looked at her face he had been looking at everything else first and he asked, ‘Date of death? Where d’you die? Where did your mother die? And where’s your father now, heaven or hell?’
Người phụ nữ trẻ khụt khịt mũi. Cô trở nên bối rối đến sợ hãi với tất cả những điều này, với cách mọi người nhìn cô, và hơn nữa một số phấn hoa trong vườn Địa đàng đang làm nhột mũi cô. Đột nhiên, cô hắt hơi rất mạnh, gần như thổi bay hào quang của Thiên thần Ghi chép. ‘Ồ, Xin lỗi’, cô ngượng ngịu nói, ‘Tôi luôn bị hắt hơi như thế khi tôi ngửi phải mùi lạ’.
The young woman sniffed and sniffed. She was becoming frightfully embarrassed by all this, the way people were looking at her, and anyway some of the pollen from the flowers in the Heavenly Fields weren’t half tickling her nostrils. Suddenly she gave one terrific sneeze and nearly blew the Recording Angel’s halo off. ‘Oh pardon,’ she said in embarrassment, ‘I always sneeze like that when I smell strange doors.’
Thiên thần gác Cửa Tử cười khúc khích và nói, ‘Ồ đúng vậy, ông biết đấy’, ông ta chỉ ngón tay cái về phía Thiên thần Ghi chép, ‘ông ấy khá là hôi. Chúng tôi đã gặp nhiều người đã phải hắt hơi khi họ ngửi thấy mùi của ông ấy.’
The Angel of the Portal of Death did a wheezy chuckle, and said, ‘Oh yes, him you know,’ jerking a thumb at the Recording Angel, ‘is a bit of a stinker. We get a lot of people sneezing when they get a niff of him.’
Thiên thần Ghi chép nhìn đống giấy tờ trước mặt mình và lẩm bẩm, ‘Ồ phải rồi, ngày chết, ngày này, ngày kia. Chà, chúng tôi không muốn điều đó, tôi đã phải hỏi những câu hỏi này nhưng giá cô gái trẻ này cung cấp thông tin thì tôi đã chả phải dành nốt thời gian còn lại trong ngày để điền vào cái đống phiếu có băng đỏ này, anh biết đấy”. Bỗng nhiên, ông nhìn vào mặt người phụ nữ trẻ một lần nữa và nói, ‘Nói cho tôi biết, cô có mang theo đầu mẩu thuốc lá nào không? Tôi có thể dùng một điếu và thật là lạ là khi mọi người lên đây lần đầu, họ luôn quẳng đầu thuốc lá đi. Mang chúng lên đây còn tốt hơn nhiều vứt chúng xuống đường bởi vì chúng còn quá nhiều khói, trước khi tàn.’
The Recording Angel looked at the papers before him and muttered, ‘Oh yes, date of death, date of this, date of that. Well, we don’t want that, I’ve asked the questions but if the young woman should give me the information I should be the rest of the day filling out forms, this red tape, you know ’ Suddenly he looked again at the young woman’s face and said, ‘Say, did you bring up any spare fag ends? I could do with a smoke and it’s a very strange thing but when people come up here first they always throw away their cigarette ends. They are a lot better off down in the hellish quarters because so many smoke there, anyway, before they’re finished.’
Cô gái trẻ càng ngạc nhiên hơn và lắc đầu cho thấy cô không có điếu thuốc nào hoặc không có gì có thể hút được. Thế nên, Thiên thần Ghi chép càu nhàu và hỏi, ‘Cô chết ở đâu? Cô đã có người khâm liệm tử tế chưa?’ Ông tìm kiếm trong đống giấy tờ của mình và lấy ra một chiếc danh thiếp có nội dung là “Tôi, Digsem, Công ty không giới hạn Buryemall. Chuyên khâm liệm. Hỏa táng tiện lợi.” ‘Đó’, ông ta nói, ‘Đó là nơi cô cần đến, chúng tôi có rất nhiều khách hàng từ công ty đó và chúng tôi luôn biết họ được chăm sóc tốt như thế nào dựa trên các vết sẹo của họ.’
The young woman shook her head in increasing amazement, indicating that no, she hadn’t any cigarettes or anything else smokeable. So the Recording Angel grunted and said, ‘Where d’you die? Did you have a good undertaker?’ he fiddled about among his papers and picked out a card which read, ‘I. Digsem, Buryemall Unlimited. Undertaking our specialty. Cremations a convenience.’ ‘There,’ he said, ‘that’s where you should have been fixed up, we get a lot of customers from there and we always know just fine how well they’ve been treated because we look at their scars.’
Cô gái trẻ đứng đó, rồi cuối cùng, cô nhìn xuống và hét to giận dữ: ‘Nhìn kìa!’ ‘Ông đề tên tôi trong cái phiếu đó là Cô. Tôi không phải là Cô, tôi là Bà. Tôi yêu cầu ông phải sửa ngay, tôi không muốn chịu sự phân biệt đối xử này.’ Cô ấy rất tức tối và toàn thân chuyển sang màu đỏ. Rất dễ nhận ra cô ấy chuyển sang màu đỏ ở đâu bởi cô không mặc quần áo, vậy nên toàn thân cô chuyển sang màu đỏ và cô ấy dậm chân tức giận. Thiên thần Ghi chép dịu giọng nói, ‘Thôi, thôi, bình tĩnh đi nào. Cô có biết cô đang ở đâu không?’ Ông ta bĩu môi và dài giọng nói, ‘Vâng, Cô, ở đây chúng tôi không gọi bằng Bà, cô đã quyết định cô sẽ đi đâu chưa? Bởi vì bất kỳ người phụ nữ tự do nào hoặc người của truyền thông sẽ bị từ chối trải nghiệm ở Thiên đường. Thay vào đó họ sẽ xuống địa ngục. Vậy nên cô sẽ đến đó, cô gái ạ, hãy nhấc chân lên và hãy cho nó vận động đi. Cô nên đi xuống, tôi sẽ gọi cho ông Nick già bây giờ và báo là cô đang trên đường xuống. Nhờ cô chuyển lời hỏi thăm chân tình của cá nhân tôi tới ông ấy bởi chúng tôi đang cá nhau xem ai có thể lấy được nhiều người hơn từ bên kia. Chắc chắn lần này ông ấy đã thắng một cách xứng đáng và công bằng vì cô là người rất khảng khái!’ Ông ta quay đi và đến chỗ sọt rác. Thế rồi ông ta vò phiếu của cô ném vào đó, cẩn thận xếp gọn lại bàn làm việc và lấy ra một tệp giấy mới.
The young woman was just standing there, and in the end she looked down and let out a shriek of rage: ‘Look!’ she screamed, ‘You’ve got me down on that form as “Miss.” I’m not Miss, I’m Ms. I demand that you alter it now, I won’t have this discrimination.’ She fumed and fumed, and she went red all over. It was easy to see where she went red because she had no clothes on, so she went red all over and stamped her feet with temper. The Recording Angel made soothing noises and said, ‘Whoa, whoa, steady there, now, steady. You know where you are, don’t you?’ Then he pursed his lips and made that sound known as a raspberry before saying, ‘Well, Miss we don’t acknowledge Ms. here you have already decided where you are going to go because any Women’s Lib person or any media person is denied the Heavenly experience. Instead they go down to the hellish fields. So there you are, lass, pick up your feet again and keep moving them forward. You’d better get down, I’ll phone Old Nick now and say you’re on the way down. Be sure you give him my kind regards in person because we’ve got a thing going to see who can take most patients from the other. He wins this one fair and square because you’re a Libber!’ He turned away and reached for his wastepaper basket. Then, scrumpling up her form, he put it in and carefully straightened up his desk and got out a fresh set of papers.
Cô gái trẻ nhìn xung quanh vẻ do dự, và quay sang ông lão tác giả nói, ‘Họ có phải là người vô dụng nhất ở đây không? Sao lại có quá nhiều phân biết đối xử đến như vậy. Tôi chắc chắn sẽ khiếu nại khi gặp Bề trên, nhưng từ đây làm thế nào để tôi xuống địa ngục được?”
The young woman looked about her uncertainly and then turned to the Old Author saying, ‘Aren’t they most unhelpful here? There’s such a lot of discrimination. I shall certainly complain when I meet the Top Brass, but how do I get to the hellish regions from here?’
Ông lão tác giả nhìn cô và nghĩ thật là tiếc vì cô phải xuống địa ngục, ở đó chắc họ sẽ trách mắng cô vì sự khó tính và thái độ kênh kiệu của cô. Nhưng rồi ông nói, ‘Không quan trọng cô đi bằng cách nào, tất cả các con đường đều dẫn đến địa ngục, cô biết đấy, trừ một con đường và đó là con đường cô đã bỏ qua. Vậy nên cứ đi theo con đường đó, cô sẽ thấy cô đang xuống rất nhanh.’
The Old Author looked at her and thought what a pity she had to go to hell, they would certainly give her a roasting there with her bad temper and her ‘smart Alice’s’ attitude. But then he said, ‘It doesn’t matter which way you go, all roads lead to hell, you know, except one and that’s the one you’ve missed. So just start going down that road, you’ll find you are going downhill fast.’
Cô gái trẻ khịt mũi và nói, ‘Được rồi! Ông có định mở cửa cho tôi không? Ông tự cho mình là một quý ông à?’ Lão tác giả và người gác cổng ngạc nhiên nhìn cô, rồi người gác cổng nói, ‘Nhưng cô là một trong những người đã được tự do, nếu chúng tôi mở cổng cho cô, cô sẽ nói là chúng tôi không tôn trọng cô và không cho cô quyền tự do của mình, một trong những quyền đó là cô có thể tự mở cánh cửa đáng nguyền rủa này!’ Người gác cổng quay ra xì mũi và vội vàng làm nhiệm vụ của mình ở cổng ra vào bởi có ai đó đang cố gắng vào và đang gõ rầm rầm vào các chấn song cửa.
The young woman snorted and said, ‘Well! Aren’t you going to open the door for me? You call yourself a gent?’ The Old Author and the Guardian of the Portal of Death looked at her in astonishment, and the Guardian said, ‘But you are one of these liberated people, if we open the door for you, you will say that we are denigrating you and not giving you free rein to your rights, one of which is that you can open the blasted doors yourself!’ The Guardian turned with a snort and bustled off to do his duties at the Gates because someone was trying to get in and rattling the bars.
‘Đi theo tôi nào, cô gái,’ Ông lão tác giả nói, ‘Tôi sẽ chỉ đường cho cô, tôi có một vài người bạn ở dưới đó, và tất nhiên, con số kẻ thù thì còn nhiều hơn. Nhưng hãy cẩn thận khi cô xuống đó bởi khoảng 50% người ở đó là những người làm truyền thông trước đây và họ không nổi tiếng lắm đâu. Đi thôi nào.’
Họ cùng nhau đi xuống một con đường và con đường này như dài bất tận đối với cô gái trẻ, người đột nhiên quay sang ông lão tác giả và hỏi, ‘Ở đây họ không có hệ thống tàu cao tốc à?’
‘Come along, you,’ said the Old Author, ‘I’ll show you the way, I’ve got quite a few friends down there, and of course an even greater number of enemies. But be careful when you get down there because about fifty percent of the population are ex-media people and they are not very popular. Come on, let’s go.’
Together they walked down a road and the path seemed quite endless to the young woman who suddenly turned to the Old Author and said, ‘But don’t they have a rapid transit system here at all?’
‘Ồ không, không’ ông lão tác giả nói,’ cô không cần hệ thống tàu nhanh ở đây bởi mọi người đang đến địa ngục bằng cách nhanh nhất có thể. Cô chỉ cần nhìn xuống những con người đang ở dưới Trái đất bây giờ mà xem,’ ông huých nhẹ bảo cô nhìn về phía cạnh của con đường, và ở đó, trước sự ngạc nhiên của cô, cô thấy cô đang nhìn xuống mọi người ở dưới mặt đất. Lão tác giả nói tiếp, ‘Hãy nhìn người đàn ông kia đang ngồi sau chiếc bàn làm việc to đùng của mình, tôi dám chắc ông ta là một biên tập viên của một nhà xuất bản, hoặc đại loại như vậy, hoặc có thể là’ ông ngừng lại một chút và vuốt râu mình trước khi tiếp tục, ‘Phải, phải, tôi biết chính xác đó là ai rồi,’ ông phấn khích nói, ‘người ngồi dưới đó là một đại lý phát hành sách. Khi xuống đến âm phủ, cô có thể đổ một xẻng đầy than nóng lên người ông ta. Nó sẽ tiếp thêm ‘lửa’ cho ông ấy.’
‘Oh no, no,’ said the Old Author, ‘you don’t need a rapid transit system here because everybody is going to hell as fast as they can go. Just look down at the people on Earth now,’ and he nudged her to look over the edge of the road and there, to her astonishment, she found she was looking down to the people of Earth. The Old Author continued, ‘Look at that man down there, sitting behind his big desk, I’m sure he is a publisher’s editor or something, or possibly ’ he stopped a moment and fingered his beard before going on, then, ‘Yes, yes, I know exactly what it is,’ he said excitedly, ‘that one down there is an authors’ agent. When you get down to the nether regions you might fork out a shovelful of hot coal and drop it on him. It will serve him as “coals of fire.”
Họ rẽ sang một khúc cua và trước mặt họ bây giờ là cổng Địa ngục đang rực đỏ màu của máu và của những tia lửa bắn ra trong khung cảnh âm u. Khi cả hai xuống đến con đường tiến đến cổng địa ngục, cô gái trẻ nhìn thấy một con quỷ nóng đỏ cầm trong tay cây đinh ba, và đôi găng tay amiang. Nhanh chóng đeo găng tay vào, nó với lấy tay nắm của cánh cửa và xoay chúng lại, nó hút thuốc và thổi ra những tia lửa. ‘Lại đây nào cô gái,’ nó nói với cô gái trẻ, ‘chúng tôi đang đợi cô đấy, hãy lại đây và cùng tham gia vào buổi tiệc nhé. Chúng tôi biết phải đối xử với một người phụ nữ trẻ như cô như thế nào, chúng tôi sẽ sớm chỉ cho cô thấy, cô không chỉ là một cô gái khảng khái, mạnh mẽ, mà còn là một phụ nữ nữa. Chúng tôi sẽ dạy cho cô biết rằng cô còn là một biểu tượng của sự quyến rũ nữa, được chứ.’ Nó quay lại và đẩy cô gái trẻ ra trước mặt mình, nhẹ nhàng đặt ngạnh cây đinh ba ra phía sau cô. Cô gái nhảy vọt lên không trung với tiếng thét ghê rợn, bàn chân đạp đạp vùng vẫy trước khi chạm xuống đất. Con quỷ canh gác cổng quay sang ông lão tác giả và nói: ‘Không, không, ông bạn già, ông không thể vào đây được, ông đã trải qua địa ngục trần gian rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ trừng phạt một số kẻ đã hành hạ và nhạo báng ông. Ông hãy trở về và quậy cho nó tung lên; chúng tôi muốn có thêm nạn nhân ở đây để xúc than và dọn xỉ mang đi. Hãy đi đi, biến!’
Then they turned a curve in the road and before them were the Gates of Hell glowing blood-red and shooting off sparks in the murkiness. As the two came down the path towards the Gates the young woman saw a really hot devil grab his trident and a pair of asbestos gloves. Quickly putting on the gloves he reached for the handle of the Gates and swung them back, smoking and sending out showers of sparks. ‘Come along ducks,’ he said to the young woman, ‘we have been waiting for you, just come in to our party. We know how to deal with young women like you, we’ll soon teach you that you are a woman and not just a libber. We’ll teach you that you are a sex symbol okay.’ He turned and pushed the young woman in front of him, and quite gently put the prongs of his trident to her posterior. She leapt up into the air with an eldritch screech, her feet pumping and running before she hit the ground again. The devil Gate Keeper turned to the Old Author and said, ‘No, no, old fellow, you can’t come in here, you had your hellish time on the world. Now we’ll give some of your persecutors and detractors a bit of a roasting. You go back and stir up some more trouble; we want some more victims here for shovelling coal and carrying out the clinkers. Be gone with you, do!’
Vậy là cô gải trẻ biến mất khỏi giấc mơ của ông lão tác giả. Cô cũng không xuất hiện ở các trang sách của chúng ta nữa, ta chỉ có thể phỏng đoán, có thể theo cách thô thiển hay lạc quan, về số phận của cô gái trẻ với đường cong tuyệt hảo bị đẩy xuống nơi phán xử là một nơi có bầu không khí địa ngục điển hình ấy, mặc dù chính cô cũng thừa nhận cô không đủ tốt để có thể tận hưởng bầu không khí nơi thiên đường.
So the young woman disappeared from the Old Author’s dream. She disappears from our pages as well, and we can only surmise, perhaps lewdly or lustily, at the fate of such a young woman with curves in the right places and bumps in the right places condemned to such a beautifully hellish atmosphere, although she herself would have admitted she was not quite good enough for the heavenly atmosphere.
Vậy là ông lão tác giả lại lang thang trên đường, quan sát những cảnh tượng và lắng tai nghe những âm thanh đã tạo nên cuộc sống nơi địa ngục của Thế giới bên kia. Khi chăm chú nhìn quanh, ông thấy phía sau là khung cảnh của địa ngục. Những quả cầu lửa lớn bắn phụt lên bầu trời trông như những màn bắn pháo hoa vậy. Sau đó là những cơn mưa pháo sáng phụt lên và rơi xuống theo đường cong parabol. Khó chịu nhất là thường xuyên kèm theo những tiếng kêu gào, la hét, trong khung cảnh nhuốm màu hung đỏ. Ông lão tác giả quay đi và khi ông vừa làm vậy thì có tiếng lạch cạch của cánh cửa nóng đỏ đang mở ra, và những tiếng la hét ‘Ông lão tác giả! Ông lão tác giả!’ Một đám quái quỷ (đáng tiếc đó không phải là đám người trên thiên đàng!) đang tràn ra ngoài cánh cổng đang mở và vừa lao lên con dốc vừa hét, ‘Ông lão tác giả! Ông lão tác giả!’
So the Old Author wandered up the path again keeping his eyes open and his ears open for the sights and sounds which made up such a large amount of the life of the hellish part of the Other Side. As he gazed about he saw behind him the inferno. Great gouts of flame shot up into the sky, and things which looked like fireballs those things which are such a feature of firework displays. Then there were showers and showers of bright sparks going up describing a parabola and coming down again. Every so often there came hoots, shouts, and screams, and the whole area was of a ruddy hue which was most unpleasant. The Old Author turned away and as he did so there came the clatter of the red hot door opening, and shouts of, ‘Author! Author!’ A hellish crew (what a pity they were not a heavenly horde!) came pouring out of the open gates and rushed up the slope yelling, ‘Author! Author!’
Ông lão thở dài, đủ mạnh để làm bật các mũi chỉ trên quần nếu ông có mặc quần và quay trở lại. Về điểm này, do có các độc giả là nữ, nên cần phải nói rõ là mặc dù ông không mặc quần nhưng ông đã có mặc áo choàng dài, để các quý cô có thể tiếp tục đọc cuốn sách này.
The old man sighed fit to bust the stitches out of his pants if he had had any on and turned back. At this point it might be as well, because of the lady readers, to make it clear that although he had no pants on he did have on the appropriate robe so the ladies can go on looking at the print.
Có rất nhiều tiếng la hét, vẫy tay mời gọi khi ông lão tác giả đi xuống dưới đồi một lần nữa và ngồi trên chiếc ghế, nhưng ông vội bật dậy vì nóng. Từ phía cổng, một người đàn ông rất lực lưỡng với đôi sừng bóng loáng xuất hiện. Hắn có một cái đuôi với cái ngạnh ở phần cuối, trên đuôi còn đeo một cái nơ màu xanh lam rất hấp dẫn. Màu xanh lam ấy tương phản với màu đỏ bao trùm cả khu vực đó. Hắn bước ra chào ông lão tác giả và nói, ‘Ở nơi này, ta có thể hợp tác với ông, ông biết đấy, ta có thể làm cùng với ông ở nơi địa ngục này và chắc chắn ta sẽ giới thiệu cho ông một công việc rất tốt. Ông nghĩ sao, hả?’
Ông lão tác giả nhìn quanh rồi trả lời, ‘Tôi không biết nữa, ông biết đấy, nơi này đúng là một bãi rác.’
There was a lot of beckoning, gesticulating, shouts and all the rest of it as the Author went down the hill again and sat on a bench from which he rose hurriedly because of the heat. From the gates a very large man with a pair of well polished horns emerged. He had a tail with a barb on the end, and the tail had a very attractive blue bow on it. I suppose the blue was as a contrast to the prevalent red of the atmosphere. He came out and greeted the Old Author saying, ‘I could do with you here, you know, I could do with you here in hell and I sure would offer you a very good job. How about it, eh?’
The Old Author looked about, and then he replied, ‘I don’t know about that, this is sure one hell of a dump, you know.’
Chúa Quỷ Satan trông thậm chí còn hung dữ hơn, hắn đang xỉa răng bằng mảnh vỡ từ chiếc quan tài nào đó mà hắn gặp trên đường đi. Khi hắn xỉa răng, mảnh gỗ bốc cháy và bắn ra những tia lửa khi những miếng gỗ mục đang cháy. Một số tia lửa bắn về phía ông lão tác giả khiến ông vội vàng né tránh. Quỷ Satan nói, ‘Ông già, ông viết rất nhiều về địa ngục, đó là cái ta muốn. Ta thực sự có thể hợp tác với ông, và có rất nhiều thông tin cung cấp cho ông, ông biết đấy. Ông muốn gì nào, phụ nữ, hay những cô nàng búp bê, hay ông muốn gọi họ là gì cũng được? Hay những cậu bé? Không, đừng có nôn ra ở đây, làm thế sẽ khiến bốc mùi kinh khủng với cánh báo chí đó. Hay ông muốn một thứ gì khác?
The Lord Satan looked even more satanic and picked his teeth with a splinter from some old coffin which he had happened to trip over on his way out. As he picked his teeth the wood charred and gave off tiny sparks as old rotten wood will. Some of the sparks fell in the direction of the Old Author, who fell even more quickly out of their way. Satan said, ‘You write a hellish lot, Old Man, that’s what I want. I really could do with you and I have a lot to offer you, you know. What do you want Dames or dolls or whatever you call them? Small boys? No, don’t vomit here, it’ll make an awful stink with the press if you do. Or what else do you want?’
Phải, ông lão tác giả cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến lời mời về những cậu bé, nhưng khi lão nghĩ đến phụ nữ hay những cô nàng búp bê, hay hơn thế nữa, có vẻ cũng chẳng hấp dẫn cho lắm. Suy cho cùng thì, mọi người đều biết, phụ nữ có thể gây ra những rắc rối gì rồi.
Well, the Old Author was feeling a bit vomitous at the thought of the small boys being offered, but then he thought of the dames or dolls, broads or what have-you, and that didn’t seem very attractive either. After all, everyone knows what trouble women can make
‘Ta nói cho ông biết!’ con Quỷ nói với ánh mắt lấp lánh, ‘Ta biết ông muốn gì! Ông nghĩ sao nếu ông nhận cả đám đàn bà tự do, sau đó ông có thể dạy cho họ thấy rằng sự tự do này thực sự là một điều ngu ngốc. Được, ta có thể cho ông bao nhiêu cũng được, một số người trong đám này cũng tệ lắm đó. Chỉ cần nói với ta một lời và ông sẽ có được thứ ông muốn.’ Ông lão tác giả cau có nói, ‘Không, tôi không muốn bất kỳ một người đàn bà tự do nào hết. Hãy đưa bọn họ đi càng xa càng tốt, tránh xa con đường của tôi.’
‘I’ll tell you what!’ said the devil with a gleam in his eye, ‘I know what you would like! How about a bunch of liberated females and then you could teach them that this liberation is a stupid thing indeed. Yes, I can give you any number of these ladies, some of them are awful people, too. Just say the word and you shall have as many as you want.’ The Old Author scowled and said, ‘No, I don’t want any liberated women. Send them away as far as you can, keep them out of my way.’
Con Quỷ cười lớn, mắt nó ánh lên sự quỷ quái khi nó hét lên, ‘Ta biết, ta biết! Vậy vài đứa làm truyền thông nhé, có thể ông sẽ có những thời khắc thực sự địa ngục với họ đấy. Ông có thể để họ viết những từ nóng, nhạy cảm rồi sau đó bắt họ phải ăn chúng. Ừ, điều đó có thể khiến ông thích thú đấy, hãy tận hưởng điều đó với đám truyền thông, chúng cũng tận hưởng điều đó cùng ông. Ông nghĩ sao, ông già?’
The devil laughed out loud and he had a real devilish gleam in his eye as he shouted, ‘I know, I know! How about a few media people, you really could have a hell of a time with them. You could let them write some hot words and then you could make them eat them. Yes, that would be the thing to fetch you in, have your fun with the media, they’ve had their fun with you. How about it, Old Man, eh?’
Lão tác giả lại lắc đầu. ‘Không, không, tôi không muốn có bất kỳ cái gì liên quan đến lũ tiểu nhân đó. Tôi coi những kẻ làm truyền thông đó chắc chắn là xấu xa, và bọn họ nên làm người hầu, hay tay sai của ông, hay bất kể là gì theo cách gọi của ông. Đừng để họ lại gần tôi, tôi không thích họ. Tôi thậm chí còn muốn chất thêm củi dưới vạc dầu đang đun sôi họ kìa hoặc ủng hộ bất cứ việc gì mà ông đang làm với họ.’
The Old Author shook his head once again. ‘No, no, I don’t want anything to do with those sub-humans, I regard media people as definitely evil, and they should be your handmaidens or handmen, or whatever you like to call them. Don’t let me get near them, I don’t like them. I would even like to strike an extra match under their boiling pot or whatever you do with them.’
Con quỷ ngồi xuống chỗ khác, hơi nước bốc lên xèo xèo từ mông của nó. Nó ngồi vắt chân lên nhau, cái đuôi ngoe nguẩy ra chiều suy nghĩ. Đột nhiên nó bật dậy, hét lên với vẻ đắc thắng: ‘Ta biết, ta biết rồi!’ nó nói to, ‘Vậy một chiếc thuyền đẹp thì sao nhỉ, vì ông vẫn luôn thích có một con thuyền có mái chèo, ông nghĩ sao nếu ông có một chiếc thuyền cho riêng mình? Ông có thể có một bầy quỷ láo nháo chèo thuyền cho, tận hưởng thời gian đi dạo quanh các hồ nước nóng hay đâu đó. Ông có thể dạo chơi nơi Biển Đỏ, nó có màu đỏ của máu người, ông biết đấy, ông sẽ thích vì máu nóng có vị rất ngon.”
The devil sat down on a fresh spot and steam rose alarmingly from his rump. He crossed one leg over the other and his tail swished with the intensity of his thought. Suddenly he jumped to his feet with a scream of triumph: ‘I know, I know!’ he shouted. ‘How about having a nice yacht, or, as you have always been interested in paddleboats, how about having a nice paddleboat all on your own? You can have a hellish mixed crew and you can have a hell of a time going around in the hot lakes and all the rest of it. You can have the Red Sea as your playground. It’s red with human blood, you know, you’ll like it, hot blood tastes really good.’
Ông lão tác giả khinh khỉnh nhìn xuống và nói, ‘Này Quỷ, có vẻ ông không hiểu biết nhiều lắm nhỉ. Ông không nhận ra rằng nếu tôi có một con thuyền ấy thì tôi sẽ bị bỏng à vì Biển Đỏ đầy máu người đang sôi, không phải là rất nóng sao?’
The Old Author looked disdainfully down and said, ‘Devil, you don’t seem to know much. Don’t you realize that if I had a paddleboat I would be in hot water because the Red Sea of human blood is just about boiling. Isn’t that hot water?’
Con quỷ cười lớn và nói, ‘Ông đang làm quá lên rồi đấy, hay là mọi chuyện nên được làm quá lên như thế nhỉ? Dẫu sao thì, sức mạnh cơ bắp của ông đâu rồi? Tất nhiên xuống dưới này sức chịu đựng phải được tôi luyện tốt. Nhưng dù sao thì sức chịu đựng của ông bây giờ thế nào? Chẳng phải ông đã ở trong vạc nước nóng suốt cả cuộc đời mình đó sao? Tôi thiết nghĩ đáng lẽ bây giờ ông đã phải quen với điều đó rồi chứ!’
The devil laughed and said, ‘You are making mountains out of molehills, or should it be molehills out of mountains. Anyway, what’s your beef? Of course, down here the beef would be well cooked. But anyway, what IS your beef? You’ve been in hot water all your life, haven’t you? I should have thought you would have grown accustomed to it by now!’
Lão tác giả dùng chân nguệch ngoạc trên cát nóng, vẽ một số biểu tượng, còn con quỷ thì nhìn xuống rồi nó rú lên đau đớn khi phát hiện ra các biểu tượng tôn giáo khác nhau như Bánh xe cuộc đời của người Tây Tạng, v.v. Nó hét lên đau đớn, nhảy tưng tưng, và vô tình một chân của nó chạm vào một biểu tượng kia, nó vọt lên không trung với một tiếng rú rồi biến mất sau cánh cửa nóng đỏ. Hình ảnh cuối cùng của nó là đang bay về hướng Biển Đỏ đầy máu người. Ông lão tác giả ngạc nhiên đến nỗi ông lại ngồi xuống chiếc ghế dài đó một lần nữa, và bật dậy còn nhanh hơn cả con quỷ, bởi vì chiếc ghế quá nóng, và bây giờ nó còn nóng hơn sau khi con quỷ kia ngồi vào. Nhưng rồi ông phủi chiếc áo choàng đang âm ỉ cháy của mình và quyết định ra khỏi nơi này, địa ngục không phải là nơi dành cho ông. Thế là một lần nữa ông lại leo lên từ dưới địa ngục. Lần này ông di chuyển nhanh hơn trước.
The Old Author fiddled about in the hot sand with his feet, drew patterns, and the devil looked down and screeched with pain as he spied various religious symbols such as the Tibetan Wheel of Life, etc. He screeched with pain and hopped up and down, and by accident he got one hoof on the symbol and up he went in the air with a whoosh, disappearing right over the red hot gates. When last seen he was flying in the direction of the Red Sea of human blood. The Old Author was so astonished that he sat down on the bench again, and rose a great deal quicker than the devil had because that seat was hot, and hotter now that the devil had sat on it. But he dusted off his smouldering robe and decided that this was the time to get out of it, hell was no place for him. So once again he moved on up the hill away from the pit. This time he moved a darn sight faster.
Lên đến đỉnh đồi, ông gặp người gác cổng địa ngục, anh ta niềm nở chào ông và nói, ‘Chào ông bạn, tôi không nhìn thấy nhiều người đến bằng lối này đâu, họ thường đi bằng đường kia kìa. Ông chắc hẳn là quá xuất sắc để được vào đó.’ Sau đó anh ta nhìn ông lão tác giả và nói, ‘Ồ, ông bạn, tôi nhận ra ông rồi. Ông chắc chắn là con mèo nào đó, ông đã viết những cuốn sách của Rampa đúng không? Ồ, ông không phải là bạn của chúng tôi rồi, ông đã ngăn cản nhiều linh hồn xấu đến với chúng tôi. Ông hãy cứ đi theo con đường của ông đi, chúng tôi không muốn trao đổi qua lại gì với ông hết. Đi đi.’ Và rồi trước khi ông lão tác giá có thể đi tiếp, người gác cổng liền gọi ông lại và nói, ‘Đợi một chút, đợi một chút, tôi có cái này muốn cho ông xem.’ Rồi anh ta chỉ vào một thiết bị lạ ở bên cạnh, và nói, ‘Nào, bây giờ hãy nhìn vào đây, ông sẽ thấy một bức tranh đẹp về địa ngục. Rất thú vị đấy. Ông sẽ thấy tất cả các loại nhà ngục. Chúng tôi nhốt những nhà xuất bản vào trong nhà ngục này, những đại lý ở một nhà ngục khác, những người làm truyền thông lại ở một nhà ngục khác nữa, và phía bên trái kia, chúng tôi có nhà ngục cho những nhà hoạt động cho tự do. Kế đó, chúng tôi có một nhà ngục đặc biệt cho cựu sinh viên trường Eton, và ông biết đấy, họ không thân thiện chút nào, không hề. Nhưng ông hãy lại đây mà xem.’
At the top of the hill he met a guardian of the pits who greeted him affably and said, ‘Hi, cock, haven t seen many coming this away, they’re usually going that away. You must have been too good to be let in.’ Then he looked at the Old Author and said, ‘Oh, yea man, I recognize you, you sure are some cat, you write them Rampa books, don’t you? Well, you’re no friend of ours, you’ve kept many a bad soul from coming to us. You be on your way, man, we don’t want any truck with you, off you go.’ And then before the Old Author could get going, the guardian called to him saying, ‘Wait a minute, wait a minute, I’ve got something to show you.’ And he pointed to some strange device standing beside him, and he said, ‘Now, look through that, you’ll get a good picture of hell. It’s interesting. You’ll see all manner of stockades. We’ve got publishers in one, agents in another, media people in another, and over there to the left we have liberationists. Next door to them we have a special stockade for old Etonians, and, do you know, they don’t fraternize a bit, no. But come and look for yourself.’
Ông lão tác giả cẩn trọng tiến lại gần nhưng nhanh chóng đổi ý vì hơi quá nóng bốc ra từ ống kính. Không nói một lời nào, ông quay người và lại tiếp tục con đường leo lên đồi.
Trên đỉnh đồi, ông lại nhìn thấy Cổng Ngọc Môn. Người gác cổng Ngọc Môn đang ra ngoài để đóng và khóa cổng vào ban đêm. Anh ta vẫy tay và nói, ‘Này, ông bạn, ông có thích địa ngục dưới đó không?’
Ông lão tác giả giơ tay vẫy và hét lên đáp lời, ‘Không, bầu không khí ở dưới đó ma quỷ lắm.’ Người gác Ngọc Môn nói, ‘Tệ hơn không khí nơi thiên đàng này nhiều, chúng tôi luôn phải nhắc nhở mình về lời nói và cách cư xử. Chúng tôi không được nói những lời xấu xa, nếu làm thế, chúng tôi sẽ phải xuống dưới đó, dán lưỡi mình trên những cái đĩa nóng bỏng. Nếu tôi là ông, tôi sẽ quay về và viết một cuốn sách khác.’
Và đó là những gì mà ông lão tác giả đã làm.
The Old Author approached gingerly and then changed his mind in a hurry at the amount of heat coming out of the eye pieces. Without another word he turned and made his way up the hill.
At the top he saw again the Pearly Gates. The Guardian of the Pearly Gates was just moving out to close and padlock them for the night. He waved, and said, ‘Hiya, bud, did you like it in hell?’
The Old Author waved back and answered with a shout, ‘No, there’s too much of a hellish atmosphere down there.’ The Guardian of the Pearly Gates called back and said, ‘It’s worse here in our heavenly atmosphere, we’ve got to mind our “p’s” and “q’s.” We mustn’t say a bad word, if we do we have to go down to the pit and stick our tongue on a hot plate there. I should go back and write another book if I were you.’
And that is what the Old Author did.
Ông tiếp tục di chuyển, tự hỏi mình nên tiếp tục quan sát cái gì, Đài phun Ngọc trai hay Vỉa Hè Vàng đây? Nhưng khi còn đang mải suy nghĩ, ông nghe thấy một tiếng động lớn “choang” vang lên ở đâu đó. Nó có vẻ là tiếng đồ thủy tinh va vào nhau. Rồi đột nhiên ông cảm thấy đau, ông vội vàng quay về với nhận thức và nghe thấy giọng nói, ‘Nào, nào, đến giờ phải tiêm rồi,’ Ông nhìn lên và thấy một cây kim tiêm vừa to vừa xấu xí đang chọc vào mông mình. Giọng nói đó tiếp tục, ‘Sao, ông lại đang viết về thế giới bên kia đấy à?’ ‘Không”, ông lão tác giả đáp, ‘Tôi đang viết phần cuối của cuốn sách này, và đây là những dòng cuối cùng rồi.’
He moved along wondering what else he should look at, should he see the Fountain of Pearls or the Pavement of Gold? But as he was thinking that he heard a loud ‘clang’ somewhere. It sounded like glassware being clattered together. Then he felt a sudden pain, and he jumped back to awareness to hear a voice saying, ‘Come on, come on, it’s time for your injection.’ And as he looked up there was an ugly great hypodermic needle coming down to poke him in the rump. The voice said, ‘What, you writing again about the afterlife?’ ‘No,’ said the Old Author, ‘I am writing the last of this book, and these are the last words in this book’
HẾT
Người dịch: Nguyễn Thị Thùy Chi và Triệu Thị Hương
Biên tập: Phạm Thị Liễu
Tổng biên tập: Trung tâm VMC